CHƯƠNG 12.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công việc Bae joohyun bề bộn nhiều việc, nàng là luật sư, có thể bởi vì quan hệ gia đình phức tạp của chúng tôi mà nàng chưa bao giờ lo liệu tranh cãi dân sự, quan hệ hôn nhân, chỉ nhận những vụ án kinh tế, vài năm trở lại đây cũng có chút thành tựu, nói đúng ra là có chút danh tiếng. Thành công đều phải trả giá đại giới, tăng ca là cơm bữa, thường xuyên phải cầm một đống tài liệu về nghiên cứu đến nửa đêm, thư phòng toàn là do nàng chiếm dụng, trên bàn có đầy hồ sơ tư pháp, sách pháp luật. Tôi nhìn thấy mà choáng váng đầu, con người theo khuôn phép như Kang seulgi tôi đây cách những việc tranh cãi pháp luật này rất xa. Lần trước vì nàng có giúp nhà xuất bản nơi tôi làm giấy tờ, mà tổng giám đốc của tôi cũng khá khách khí với nàng, tôi mang danh "Thân thích" cũng được hưởng ké hào quang.

Công bằng mà nói, tôi đây cũng không quá kém, công việc tiểu biên tập rất thanh nhàn, chỉ cần hoàn thành công việc theo từng quý, tôi liền cảm thấy mỹ mãn, khi đó trưởng phòng sẽ cho tôi một khoản tiền thưởng kếch xù, tôi cũng không có hy vọng gì xa vời. Vì không có chí cầu tiến nên tôi có rất nhiều thời gian rảnh, những lúc đó tôi thích ở nhà, làm một số flash quảng cáo, lâu lâu còn bán được một số.

Bae joohyun bảo tôi là "Tiểu nhân vô chí " (con người tầm thường không có chí tiến thủ), vậy thì sao? Tôi thấy sống nhàn là hạnh phúc rồi, vì nhàn nên tôi hay đi chơi với Kim Taehyung, ha ha ăn cơm miễn phí, mua đồ có người trả tiền cho. Nhưng điều làm tôi có chút buồn bực chính là bây giờ bỗng nhiên hắn không có hứng thú với Bae joohyun nữa, khi gặp nhau hai người chỉ lạnh lùng mà nhìn nhau.

Bae joohyun như vậy tôi còn miễn cưỡng có thể hiểu được, dù sao ký ức lưu lại trong trí nhớ cũng không quá vui vẻ gì! Nhưng chuyện gì xảy ra với Kim Taehyung? Khi đó hắn không phải rầm rộ theo đuổi Bae tiểu cô nương sao? Trách không được người ta nói nam nhân hay thay đổi!

Kim Taehyung cũng thành khách quen của L.U.V, Jungkook tựa hồ nói chuyện với hắn rất hợp, tôi cũng mới biết Jungkook khi xưa cũng học thiên văn vật lý! Đây là thế đạo gì vậy? Tôi nhận ra từ ông chủ quán bar, đến tên tiểu côn đồ năm xưa ai cũng nghiên cứu cái môn cao thâm này!

Jungkook thực ngượng ngùng nói, "Sớm quên sạch rồi, toàn bộ trả lại cho lão sư cả! Bây giờ phải lãnh giáo Tiểu kim một chút."

Kim Taehyung không thèm khách khí, cười tủm tỉm nói, "Tri vô bất ngôn, tri vô bất ngôn!"

Cũng may tôi và Bae joohyun cuối tuần mới có thời gian thường lui tới "L.U.V", nhưng kim Taehyung hầu như ngày nào cũng tới, hai vị oan gia chạm mặt nhau nhưng hợp rơ khiến tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kim Yerim giống như paparazzi, thấy tôi liền hỏi thăm tôi và kim Taehyung "tiến triển" đến đâu, không thấy mặt thì nàng nhắn tin, thỉnh thoảng điện thoại quấy rầy. Tôi chán nản giải thích, "Không thể nào đâu! Tựa như đốm lửa không thể làm cháy cả địa cầu vậy, tôi và kim Taehyung cũng thế!"

Bae joohyun nghe được liền móc, "Cậu đúng là biết cách đề cao mình! Hai cậu nhiều nhất là hai cái sao chổi, có đụng nhau cũng tan xác thôi!"

Tôi xông tới bóp cổ nàng, "Dám mắng tôi là sao chổi? Ngày mai cho cậu ăn cơm không!"

Bae đại luật sư nghiêm khắc nói, "Tôi có thể cáo cậu hành hung người a!"

Tôi làm bộ không sợ, "Bắt tôi đi, rồi cậu sẽ đói bụng chết thôi!"

Hai người chúng tôi cứ thế ầm ĩ cãi nhau, nhưng quả thật kim Taehyung cách cuộc sống tôi rất xa!

Cứ mỗi cuối tuần rãnh rỗi tôi lại bị Bae đại tiểu thư gọi vào "L.U.V" hầu rượu, theo thường lệ là nàng uống rượu, tôi cùng Jungkook nói chuyện phiếm. Jungkook không hiểu lấy đâu ra, không duyên cớ tặng tôi một cái mâm trái cây thật lớn, tôi nghi hoặc mà nhìn mâm đựng trái cây đủ loại màu sắc, lại nhìn vẻ mặt gian thương của Jungkook, nhìn thế nào cũng không đọc được ý nghĩ của hắn. Con người keo kiệt tính toán tỉ mỉ như Jungkook sao đột nhiên lại hào phóng như vậy chứ.

"Vô sự xum xoe, phi gian ký đạo! Nói đi, có chuyện gì muốn nhờ cháu?"

Nhìn thấy mâm trái cây thật tươi, tôi cũng không khách khí cầm lấy mà ăn, chú dám đưa, chẳng lẽ tôi còn không dám ăn?

Nụ cười của Jungkook không thay đổi, "Vậy sao? Cháu có thể giúp chú cái gì! Hắc, nói thật cho chú biết đi, có người gửi chú mua cho cháu đấy!"

Tôi lập tức cứng miệng, Jungkook đưa tôi dám ăn, nhưng người khác nhờ là chuyện khác.

Jungkook cười ra tiếng nói, "Cháu yêu, xem mặt cháu kìa! Đừng lo, lo ăn đi, không phải người lạ đâu, là Tiểu kim! Chú nói cho hắn nghe mỗi lần cháu ở đây đều thích ăn trái cây, hắn nhờ chú mua cho cháu một mâm trái cây, nữ hài tử ăn nhiều trái cây là rất tốt, tiền bạc thì cứ tính cho hắn."

Tôi cầm một miếng thanh long, ăn cũng không được, không ăn cũng không xong, kim Taehyung làm cái trò gì a!

"Seulgi tôi ăn gì tôi sẽ tự trả tiền, lão bản chú không cần làm phiền người khác!"

Vừa uống rượu, Bae đại tiểu thư vừa lạnh lùng nghe, nghe xong không có phản ứng gì, tiếp tục mà uống.

Jungkook thật cẩn thận mà nhìn nàng một cái, ghé vào quầy bar, nhỏ giọng hỏi, "Bae luật sư và Tiểu kim có phải có thù với nhau không?"

Tôi gật gật đầu, "Nợ cũ năm xưa."

Ngẫm lại thực giận, Kang seulgi tôi thoạt nhìn rất giống thích ăn chùa của người khác sao? Tốt xấu tôi cũng là giai cấp tư sản, muốn ăn trái cây cũng cần người khác mua cho sao?

"Jungkook, mâm này tôi tự trả, làm cho tôi ly "Cocktail White Russian"!"

Tôi tức giận, liền gọi món mắc nhất trong LU.V. Tôi có tiền! Tôi có tiền!! Tôi có tiền mà!!!

Jungkook cười đến ánh mắt mị thành một đường, hắn khoái hoạt mà phân phó nhân viên. Trong nháy mắt, một đĩa thủy tinh chứa đầy kem đủ màu đã được đặt trước mặt tôi.

Jungkook đứng lên, dùng bật lửa châm vào ly rượu ở tầng trên, ngọn lửa màu lam nhạt cháy lên, rất nổi bật giữa quầy bar tối tăm. Nhìn ánh lửa, tôi run run một chút. Khi tỉnh hồn lại, má ơi, tôi thật sự là điên rồi, cư nhiên lại gọi món mắc như thế! Kem bình thường đã bị Jungkook bán giá trên trời. Mỗi lần thấy có người gọi món này, tôi đều cười nhạo họ ngu ngốc, không ngờ hôm nay, trong cơn tự ái, tôi cũng coi tiền như rác!

Thấy Jungkook cười gian như tên trộm, tôi hối hận, thổi tắt ngọn lửa, cháy càng lâu thì ăn càng ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro