CHƯƠNG 12.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook nhịn không được, nằm dài trên bàn mà cười. Tôi hung tợn mà dùng thìa lấy kem ăn. Meo meo, một chén này đầy tiền trong đó, đủ mua kem dùng trong một tháng đó.

Cười đủ rồi, Jungkook mới ngẩng đầu lên, thở gấp, "Đừng đau lòng, cái này chú đãi! Thật sự là chú đãi, không phải người khác nhờ!" Rồi giơ tay xoa đầu tôi. "Đã lâu không vui như vậy, thực xứng đáng, cháu đừng khách khí!"

Tôi buồn bực đến cực điểm, thật là, đùa giỡn tôi vui lắm sao? Nhưng mà có kem để ăn, tôi rất nhanh lại vui lên, chia "xa xỉ phẩm" này cho Bae joohyun. Mâm trái cây mà tôi từ chối để kim Taehyung thanh toán kia khiến tôi có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến cái "Cocktail White Russian" tặng không kia, tôi lại vui vẻ thanh toán.

Trên đường về nhà, tôi ghé mua nho và dưa hấu, sẵn cảm thán một chút, hoa quả mua một đống về nhà vẫn lợi hơn a!

Bae tiểu tư nhìn tôi hiện ra ba chữ: tiểu thị dân!

Hừ ~~, tiểu phá của, tôi đây phải gọi là người thực dụng!

Tôi vẫn canh cánh trong lòng về cái mâm trái cây kia, về đến nhà, tôi trốn ở trong phòng gọi điện thoại cho kim Taehyung, rầm rì nói chuyện, nói đông nói tây nửa ngày, rốt cục cũng nhắc tới mâm trái cây. Kim Taehyung thực tự nhiên, thẳng thắn nói, "A, Jungkook có kể tôi nghe. Sao? Hắn nói mâm trái cây đó vừa đẹp vừa rẻ, cậu nhất định thích. Jungkook không gạt tôi chứ?"

Đẹp và rẻ? Được rồi, đẹp thì tôi miễn cưỡng đồng ý. Rẻ? Đánh chết tôi cũng không đồng ý được! Mỗi lần đi quán bar uống rượu không thôi đã tiêu hết một khoảng tiền không nhỏ rồi!

Tôi dừng một chút, không biết nên trả lời ra sao, "Cũng không tệ lắm! Cám ơn cậu a, nhưng tôi tự mua được, không nhọc cậu tiêu pha."

Kim Taehyung tựa hồ ngây ngẩn cả người bên đầu dây bên kia. Tôi có chút xấu hổ, nhìn ra sao cũng thấy mình đem lòng tốt của người ta biến thành lòng lang dạ thú, "kim Taehyung, chúng ta không còn nhỏ nữa, có chuyện tôi muốn nói thẳng a, tôi cảm thấy hai chúng ta làm bằng hữu của nhau là một việc rất tốt, nhưng mà..."

Nói chuyện với người thông minh quả nhiên thoải mái, tôi còn chưa nói dứt câu, kim Taehyung đã cười ha ha, "Được rồi, tôi hiểu ý cậu."

Hắn cũng dừng lại trong chốc lát, tằng hắng, "seulgi, cậu là một cô gái tốt, tôi cảm thấy được làm bạn với cậu là vận may rất lớn của tôi, như vậy tôi đã thỏa mãn rồi, không có hy vọng nào xa vời hết."

Tôi đỏ mặt, cứ như tự mình đa tình vậy

"Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, đã làm rất nhiều việc ngốc, nhưng tôi tự vấn lòng, tôi cũng chưa từng làm việc quá sai trái! Duy nhất ngoại lệ chính là cậu, tôi vẫn thực áy náy ngày đó. Đến mức mười năm sau tôi vẫn còn nhớ."

Kim Taehyung ho khan một chút, tôi có thể tưởng tượng hắn đang rất ngượng ngùng, kim Taehyung từ nhỏ đã rất xem trọng mặt mũi.

"Cậu đang nói đến cái tát đó? Ân, tôi không trách cậu, là tôi bắt buộc cậu làm, hắc hắc, cùng lắm cứ tính là tôi tự đánh mình!"

Tôi cười ha ha, kim Taehyung cũng cười ồ lên, "seulgi, nói thật, cậu nếu gia nhập xã hội đen, tuyệt đối sẽ có tiền đồ hơn tôi nữa!"

Tôi "hứ ~~~" một tiếng, "Làm giáo sư chẳng lẽ không có tiền đồ sao?"

Kim Taehyung nói, "Tôi đến Mĩ mới phát hiện lá gan mình không đủ để gia nhập xã hội đen, lo học mới có tương lai! Tôi giống Lee ik, a, không đúng, chắc phải giống vua sejong hơn!"

Không sai, không sai, ăn cơm nhà nhiều năm thế, ít ra còn không quên lịch sử dân tộc Đại Hàn, còn nhớ Lee ik và vua sejong.

Tôi nói tiếp, "Tôi cũng là lương dân mà, làm sao có thể làm trái pháp luật được chứ, Bae đại luật sư sẽ tống tôi vô tù mất!"

Kim Taehyung cảm thán, "Tôi khi đó thật đúng là ngốc, người ta nói rất khó theo đuổi nàng, tôi liền cứng đầu theo đuổi, kết quả mũi dính đầy tro, thật đúng là tự chuốc lấy phiền phức! Bae tiểu thư của cậu, từ nhỏ đã khó chịu, lớn lên càng khó hơn, người bình thường làm sao chịu nổi."

Tôi nhảy dựng lên, "Không cho nói xấu người nhà tôi!"

Hừ, Kang Seulgi tôi đúng là con người siêu cấp bao che khuyết điểm cho người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro