Chương 4. Bắt gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt gặp

*

Khi Kang Seulgi kể về giấc mộng kỳ lạ của mình vào ngày hôm sau, chuyên gia tâm lý nhìn cô một lúc, sao đó hỏi:

"Bao lâu rồi cô không quan hệ?" Stephen từ tốn "Ba năm sao?"

"Ừm." Kang Seulgi bình thản trả lời. Không phải chuyện này rất bình thường sao?

"Nói như thế nào nhỉ? Tôi nghĩ giấc mơ phản ánh phần nào khát vọng của bản thân cô. Có lẽ điều đó cho thấy cơ thể của cô cũng đang cảm thấy có chút tịch mịch."

"Khát vọng sao?" Kang Seulgi mờ mịt "Nó có giống với những giấc mơ trước đó của tôi không? Ý tôi là, những cơn ác mộng ấy."

"Không giống nhau." Vị chuyên gia mỉm cười. "Khi cơ thể mong muốn một điều gì đó, nó sẽ truyền đạt qua những giấc mơ. Ngược lại, khi những điều mà bản thân cô ám ảnh và sợ hãi, chúng cũng sẽ xuất hiện trong các giấc mơ xấu. Điều tồi tệ là, nếu những nỗi sợ đó quá lớn hoặc bản thân cô đã trải nghiệm qua chúng, ác mộng sẽ xuất hiện."

Stephen dừng một chút, xé một viên kẹo đưa cho Seulgi.

"Cô xem, giấc mơ vừa rồi không phải là một nỗi sợ đúng không?" Cô ấy nhìn thấy một chút ửng đỏ xuất hiện trên mặt Seulgi. "Do đó, tôi nghĩ cô nên thử thả lỏng bản thân xem, có thể giao lưu với những người khác. Tôi cá rằng trạng thái hiện tại của cô đủ tốt để bắt đầu một điều mới mẻ.

"Nhưng mà, khi Naomi xuất hiện trong những giấc mơ, điều đó nhắc nhở tôi rằng tôi không thể từ bỏ em ấy." Seulgi thở dài. "Stephen, dù giấc mơ này tốt hay xấu, em ấy vẫn là một lần nữa xuất hiện trong giấc mơ của tôi, làm sao mà tôi có thể bắt đầu với một người khác khi mà vẫn nghĩ về em ấy chứ?"

Vị chuyên gia trầm ngâm. Sau khi nhìn thấy người trước mặt ngậm vào viên kẹo, cô tiếp tục: "Tôi nghĩ là, có thể vì trải nghiệm tình dục của cô quá ít ỏi...ý tôi là..." Stephen lén nhìn gương mặt đang đỏ lên của Kang Seulgi.

"Vì cô chỉ làm điều đó với một người trước đây, nên khi những việc đó xuất hiện trong giấc mơ của cô, chúng sẽ tái hiện lại dựa trên những điều mà cô đã quen thuộc, hoặc đôi khi từng nghĩ tới. Cô chưa từng làm những điều thân mật với ai khác ngoài Naomi James, hoặc chưa từng nghĩ tới việc làm những điều đó với một ai khác ngoài cô ấy, dĩ nhiên giấc mơ của cô sẽ định dạng người xuất hiện trong đó là Naomi rồi."

Kang Seulgi gật gù, cô hiểu những điều Stephen nói. Nhưng mà...liệu sẽ có một ai khác có thể xuất hiện trong các giấc mơ của cô sao?

Dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Kang Seulgi, vị chuyên gia lên tiếng:

"Hay là chúng ta thử làm một bài kiểm tra xem."

"Kiểm tra sao?"

"Đúng vậy." Stephen gật đầu.  "Thử xem cô có thể mơ thấy ai khác ngoài Naomi James không?"

***

Lễ Tạ Ơn qua đi, các cửa hàng bắt đầu rục rịch thay đổi bố cục trang trí cho ngày lễ Giáng Sinh sắp tới.

Nhiệt độ ngày càng thấp, nhưng tuyết thì vẫn chưa chịu rơi.

Trong căn phòng sáng đèn, Irene Bae đã uống xong ly nước ấm to thứ ba trong ngày, chăm chú nhìn vào tay liệu trên máy tính.

Chủ tòa soạn của bọn họ là một người có mạng lưới rất rộng. Nhờ vậy, ở chỗ nàng có nội dung điều tra của cảnh sát thành phố về vụ án ba năm trước. Tuy nhiên, chúng không khác biệt mấy so với những gì họ đã công bố ra bên ngoài.

Hơn nữa, giả thiết rằng có một ai đó đứng phía sau giật dây chỉ là suy đoán của Lynn, không có gì chắc chắn cả. Vì thật sự nếu có, mục đích của người đó là gì?

Irene Bae suy nghĩ không thông, nàng quyết định tạm thời gác lại công việc.

Điện thoại có thông báo tin nhắn. Claura gửi cho nàng một loạt ảnh được chụp đẹp đẽ và chỉnh sửa tỉ mỉ.

Số mới nhất của 'Gossip n Show' sẽ được phát hành vào tuần sau. Đây có lẽ là những hình ảnh 'preview' được tung ra trước. Irene nhìn ảnh một chút, sau đó thả biểu tượng cảm xúc rồi tắt điện thoại.

Nhóm chat của tòa soạn lại trở nên sôi nổi. Có lẽ vì những hình ảnh của nàng vũ công đã được tòa soạn đối diện tung ra. Những tin nhắn bàn tán không ngừng oanh tạc trên nhóm, khiến Irene Bae có chút nhức đầu.

Nàng mở điện thoại, tắt thông báo. Ánh mắt vô tình lướt qua tin nhắn của ai đó nói về việc thấy nàng vũ công rất thân thiết với tổng biên tập của toà nhà đối diện.

Màn hình điện thoại tối đen, Irene Bae đứng dậy bước ra ngoài. Nàng kéo một cấp dưới lại phân công công việc, sau đó rời khỏi tòa soạn.

Tiết trời mùa đông ở phía Đông Bắc nước Mỹ thật khó chịu, khí hậu lạnh buốt, không khí thì khô khốc .

Irene Bae thắt kĩ khăn choàng cổ và sửa lại khẩu trang, hai tay nàng đút vào túi áo, chân bước nhanh về phía trung tâm thương mại có bật lò sưởi. Nàng có dấu hiệu cảm cúm từ hai ngày trước và nó đã trở nên nghiêm trọng hơn lúc này.

Irene Bae đã đặt lịch khám tại một phòng khám tư nhân bên cạnh trung tâm thương mại vào lúc 5 giờ chiều. Vẫn còn một lúc nữa, nên nàng quyết định đi dạo một chút.

Vẫn còn trong giờ làm việc, trung tâm thương mại không quá đông đúc. Irene Bae Thoải mái đi vào một vài cửa hàng.

Khi nàng đứng trước một quầy đồng hồ, bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc:

"Nhìn xem cái này đẹp không?" Claura khoát tay người bên cạnh, chỉ vào một chiếc đồng hồ khảm kim cương sáng lấp lánh.

"Đẹp." Người bên cạnh cô nàng trả lời.

"Vậy lấy cái này đi!"

Nhân viên cửa hàng đồng hồ nhanh chóng giúp Claura lấy size tay, cắt bớt dây đeo và gói hàng.

Người bên cạnh Claura qua đầu nhìn cô nàng, lên tiếng"

"Tối nay đến chỗ của tôi chứ?"

"Được. Hai ngày nay Irene Bae bị cảm, Cô ấy không cho em lại gần, thật là khó chịu muốn chết!"

"Tôi đợi em." Người bên cạnh gật đầu: "Vậy điều kiện của chúng ta..."

"Yên tâm. Sau khi lấy được sẽ đưa cho chị."

Lúc hai người nhận đồng hồ và rời đi, Irene Bae vẫn còn đứng thẫn thờ bên cạnh. Nàng tắt chế độ ghi âm trong điện thoại, ánh mắt tối sầm lại.

Claura là một người rất nhiệt tình trong chuyện tình cảm. Đôi khi cô nàng sẽ quấn lấy Irene đến mức khiến nàng không thở nổi. Vì vậy khi không nhận lại sự phản hồi như mong muốn, cô nàng cũng bắt đầu tìm những cảm giác mới mẻ từ bên ngoài.

Irene Bae có thể đoán được việc này, đặc biệt là khi những tin đồn về cô nàng đôi khi xuất hiện xung quanh nàng. Nhưng mà miễn là chúng không xảy ra trước mặt Irene Bae, nàng sẽ vờ như không biết. Suy cho cùng, mối quan hệ của họ không lấy kết hôn làm điểm kết thúc, và việc hai người bọn họ ở gần nhau giống như một dạng thoả thuận giữa thể xác và tinh thần.

Claura cần bạn giường, Irene Bae cần một người ở bên cạnh. Nhưng mà, dù thế nào, dù mối quan hệ giữa họ có biến chất hay không, không ai hy vọng bản thân sẽ bị đối phương lợi dụng.

Nhân viên cửa hàng đồng hồ thấy nàng đứng đó đã lâu, tiến lên bắt chuyện.

Chiếc đồng hồ mà Irene Bae cần hiện chưa có hàng. Sắp đến giờ hẹn với phòng khám, nàng để lại thông tin liên hệ cho cửa hàng rồi rời đi.

**

Bệnh của Irene Bae kéo dài hai ngày. Nhờ tích cực uống nước ấm mà nàng không bị viêm họng, chỉ nghẹt mũi vài ngày rồi hết.

Khi Irene Bae từ toà soạn trở về nhà, Claura đã ngồi ở phòng khách.

Cô nàng sau đó tiến lên cho Irene Bae một cái ôm.

"Chị về rồi!"

"Ừm."

Irene Bae lạnh nhạt đáp lại. Nàng không đá động đến việc ở trung tâm thương mại vài ngày trước.

Cả hai cùng nhau ăn tối.

Vào buổi tối, Irene Bae ngồi trên bàn sách xem văn kiện, trong khi Claura tập yoga ở phòng khách.

Phòng sách là một không gian mở nằm bên ngoài phòng ngủ chính ở lầu một, bao gồm một chiếc kệ sách kéo dài từ sàn nhà lên đến trần. Trước kệ có một chiếc bàn làm việc lớn, nhìn thẳng ra lan can cầu thang.

Trước lan can là một chiếc đèn chùm lớn được treo ở khu vực thông tầng . Do vậy có thể dễ dàng thấy được mọi hoạt động ở phòng khách từ trên lầu và ngược lại.

Claura đang thả lỏng sau những bài tập, cô nàng thấy Irene Bae ăn mặt chỉnh tề bước xuống lầu.

"Chị đi đâu vậy?" Cô nàng ngước nhìn Irene, thắc mắc.

"Chị để quên tài liệu ở toà soạn." Nàng thay giày, nhìn Claura: "Chị ra ngoài một lát."

"Vậy chị đi đi!" Cô nàng mỉm cười.

"Ừm."

Sau khi Irene Bae ra cửa, Claura tiến về phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới lầu.

Khi chắc rằng xe của nàng đã rời khỏi cổng, cô nàng kéo rèm cửa lại và đi lên lầu.

Sau khi bật máy tính của Irene và cắm usb, cô nàng truy cập vào ổ đĩa, tìm kiếm thư mục quan trọng. Claura không biết chính xác thứ người kia muốn là gì, nên quyết định sao hết các tệp trong máy.

Phải mất một lúc lâu sau mới chuyển hết tất cả mọi thứ vào usb. Sau đó cô nàng tắt máy, bắt đầu tính toán thời gian.

Cùng lắm thì giờ này Irene Bae vừa mới đến toà soạn. Cô nàng đi xuống lầu, dự định mang usb cất vào túi xách.

Khi Claura đi xuống, Irene vốn dĩ đã ra ngoài không biết lúc nào đã trở lại, bắt chéo chân ngồi trên sofa, gương mặt không chút nhiệt độ.

"Sao chị về rồi?" Claura hoảng hốt

Irene Bae không trả lời câu hỏi của cô nàng.

"Cái gì trên tay em vậy?" Nàng nhìn về phía chiếc usb đang nằm trên tay Claura.

Claura nhìn theo ánh mắt của nàng, ấp úng: "Không có gì...là ý tưởng cho tour diễn sắp tới thôi!" Cô nàng siết chặt usb trong tay, nhìn người trước mặt đang từ từ đến gần.

"Vậy sao?" Irene Bae đứng trước mặt Claura, khoảng cách của cả hai lúc này chỉ bằng nửa nước chân.

" Nếu không có gì thì tại sao em lại lắp bắp như vậy?"

"Em..."

"Suỵt! Nói cho em nghe một bí mật..." vành tai Claura được bao phủ bởi nhiệt độ ấm áp, cô nàng thấy Irene Bae đứng rất gần, thì thầm.

Claura bất chợt cảm thấy khẩn trương.

"Phía sau tủ sách có camera..."

Claura cảm thấy như có một tiếng sấm giáng xuống, khiến cô nàng lùng bùng lỗ tai. Camera được lắp phía sau tủ sách, nguyên nhân tại sao nó được lắp ở đó thì cả hai không cần phải nói huỵch toẹt ra.

Nàng sớm đã phát hiện.

Irene Bae nhìn gương mặt lúc trắng lúc đỏ của người trước mặt, cuối đầu siết chặt eo nàng.

"Claura, chúng ta ở bên nhau là người tình tôi nguyện, đừng khiến tôi hận em.

"Em không biết ăn trộm tài liệu của người khác là phạm pháp sao?"

"Vì một đoạn tình cảm không biết kết quả tới đâu mà trả giá, xứng đáng sao?"

Nàng gỡ tay Claura, lấy lại chiếc usb: "Tôi không muốn cùng em làm lớn chuyện. Rời khỏi đây đi, về sau không cần tới trêu ghẹo tôi nữa, nếu em không thích tôi." Giọng nàng buồn buồn.

Cô nàng Claura cuối cùng cũng phản ứng lại với những lời mà nàng nói.

"Ai nói là tôi không thích chị?" Cô nàng sờ sờ gương mặt Irene, niết nhẹ: "Ít nhất Là tôi còn thích gương mặt này của chị, thích cơ thể của chị, thích cùng chị làm tình". Giọng cô nàng càng ngày càng nhỏ càng lúc càng ái muội.

"Ai biểu cái miệng của chị không biết nói lời âu yếm?" Cô nàng chậc lưỡi, có chút tiếc nuối: "Dù sao cũng không gặp lại nữa, chúng ta có thể làm tình một lần cuối không?"

Tay cô nàng đụng chạm vào những điểm nhạy cảm trên người Irene Bae. Nàng không phản ứng, mặc cô nàng làm bậy. Lửa rất nhanh cháy lan ra khắp phòng, hừng hực sức nóng. Mồ hôi nhễ nhại, cơ thể bị thiêu đốt, tan rã hóa thành tro, hòa lẫn vào nhau.

Lúc kết thúc, Claura kéo quần lót, chỉnh lại váy, không tiếng động quay đầu rời đi.

Irene Bae nằm trên ghế sofa, quần áo xuệch xoạc, không cảm xúc nhìn chằm chằm trần nhà, tròng mắt theo ánh sáng khúc xạ từ đèn chùm mà chuyển động. Nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, nàng xoay người, co quắp ôm lấy chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro