Chương 6. Cơm nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm nhà

*

Kang Seulgi triệu lần cũng không nghĩ tới việc sẽ dọn đến ở cùng một người mà mình không thân thiết, nhưng cuối cùng hiện thực như vậy đã xảy ra. Điều này có chút giống với việc sống cùng các sinh viên khác trong ký túc xá của trường đại học, ban đầu bọn họ cũng không quen biết nhau. Nhưng qua thời gian, Kang Seulgi và các bạn sống cùng ký túc xá dần có mối quan hệ thân thiết hơn, cũng có người vì bất đồng quan điểm sống mà dọn ra ngoài.

Kang Seulgi không biết giữa cô và Irene Bae sẽ nghiêng về phía nào. Cô hi vọng cả hai có thể sống cùng nhau một cách hài hòa, có thể trở nên thân thiết hoặc không, miễn là cả hai không ghét nhau sau một khoảng thời gian ở cùng là được.

Mặc dù không biết có thể ở cùng Irene Bae bao lâu, Kang Seulgi hi vọng có thể cùng nàng trở nên thân thiết. Cô bắt đầu vớt vát hi vọng đang trôi dạt trên dòng sông giá lạnh của mình đặt lên một người khác, mang khát vọng hấp thụ hơi ấm từ một người xa lạ.

Vào một ngày đầu đông, trời không có gió nhưng nhiệt độ đã lạnh thấu. Lúc này những cơn mưa đã xuất hiện ít hơn.

Đầu đông, tuyết chưa bắt đầu rơi, đường sá không bị những cơn mưa hay bông tuyết làm trơn trượt hay tắt đường. Trên phố, xe cộ vẫn thoải mái lưu thông, đến đến đi đi không chút trở ngại. Vào mùa đông như thế này, những ngày như thế thật sự rất thoải mái, rất lý tưởng. Không có gió lạnh, không bị ướt, không có tắt đường, cũng không dễ bị trơn trượt.

Vào một ngày trong những ngày lý tưởng như vậy, Kang Seulgi dọn đến một nơi ở mới.

Irene Bae đón Kang Seulgi tại khách sạn nơi cô ở, chở cô về nhà mình. Xe thuận lợi chạy qua đường quốc lộ, qua các con phố tấp nập ánh đèn và hàng quán. Khi đi ngang qua siêu thị, bệnh viện, bưu điện, nàng sẽ giới thiệu một lần, để Kang Seulgi có thể nhận biết phương hướng và có thể tìm đến những nơi này khi cô cần.

Khu Irene Bae ở là một khu dân cư cao cấp nằm không quá xa trung tâm thành phố, có đầy đủ tiện nghi bên trong nhưng cũng không dễ bị làm phiền. Khu dân cư gồm hai phần, các dãy chung cư cao tầng nằm ở bên ngoài và khu vực biệt thự nằm bên trong, quay mặt về phía bờ sông và nấp mình trong những công viên phủ đầy cây xanh, vừa an tĩnh lại bí ẩn.

Kang Seulgi đi theo Irene Bae vào một căn chung cư nằm ở phía Đông, nơi có thể đón lấy ánh nắng mặt trời vào buổi sáng. Nhà của Irene Bae nằm ở tầng 23. Một tầng có hai căn nhà, số nhà của nàng là 23B.

Kang Seulgi theo nàng vào nhà, là một căn hộ thông tầng 3 phòng ngủ. Phòng bếp và nhà ăn được xây riêng biệt với phòng khách, ngăn cách bởi một tấm kính dày. Phòng ngủ dưới đất được Irene Bae dùng làm phòng luyện tập, có một vài thiết bị đơn giản bên trong để nàng tập thể dục tại nhà.

Trên lầu có một sảnh có thể nhìn thẳng xuống phòng khách, một phòng sách mở và hai phòng ngủ, một phòng là của Irene Bae.

Kang Seulgi dọn vào căn phòng sát vách Irene Bae.

Cô bật công tắc đèn. Bên trong có phòng tắm và ban công riêng, không rộng lắm. Căn phòng không có quá nhiều nội thất, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo, và một chiếc bàn làm việc trống trải.

Cô nhìn xung quanh phòng, dự định sẽ ra ngoài một chuyến vào ngày mai.

Kang Seulgi sợ mình sẽ không ngủ ngon được vì lạ chỗ, nhưng vào ban đêm, cô ngủ rất ngon. Rất lâu không trải qua những đêm dài không mộng mị, cô ngủ một giấc đến hơn 8 giờ sáng.

Vào mùa đông, mặt trời mọc rất muộn. Những tia sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính không kéo rèm, dội lên một góc giường.

Bàn tay đang đặt trên giường nhúc nhích, rồi rụt vào trong chăn bông.

Kang Seulgi chớp chớp mi mắt, bị tiếng máy rang cà phê đánh thức. Khi cô thức dậy, mất một lúc lâu để cô thích nghi với không gian xa lạ.

Sau khi nhớ lại, cô ngồi dậy, đi rửa mặt.

Khi Kang Seulgi ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, Irene Bae đã đi làm.

Hương cà phê vẫn còn thoang thoảng trong phòng khách.

Kang Seulgi nhìn quanh nhà một vòng, như đang tìm ai đó. Chắc rằng nàng đã rời khỏi nhà, cô đi vào bếp, rót một ly nước lọc.

Phòng bếp vô cùng sạch sẽ. Bồn rửa khô ráo không có bất kỳ một giọt nước đọng lại. Ly tách và dụng cụ được phân rõ ràng. Trên bệ bếp, chỉ có duy nhất một chiếc tách sứ trắng được úp trên giá, vẫn còn ẩm ướt, đặc biệt nổi bật.

Sau đó, cô rời khỏi nhà để đi đến trung tâm mua sắm.

Vào buổi tối khi Irene Bae trở về nhà, hương thơm của thức ăn xộc vào mũi ngay khi nàng vừa mở cửa.

"Chào buổi tối!" Kang Seulgi đặt một vài chiếc đĩa nhỏ trên bàn. Nhìn thấy Irene Bae, cô mỉm cười chào hỏi.

"Chào buổi tối." Irene Bae treo áo khoác kên giá, đáp lại lời chào của cô.

Nàng mở vòi nước rửa tay, ánh mắt quét qua những món ăn trên bếp, ngạc nhiên.

"Cô biết nấu ăn sao?"

"Lúc đi học có làm phụ bếp cho một quán ăn." Kang Seulgi bỏ một ít muối vào trong nồi canh, khuấy nhẹ rồi tắt lửa.

Cả hai ngồi đối diện trên bàn ăn, im lặng ăn thức ăn trong phần của mình. Bữa cơm đơn giản gồm ba món cùng một vài loại rau muối ăn kèm, không xa hoa nhưng gần gũi và mang đậm hương vị quê nhà.

Irene Bae nuốt vào một ngụm canh ấm áp, mùi tương đậu nhanh chóng lấp đầy khoang mũi. Nàng nhìn người đối diện, cô đang gắp một miếng gà xào cay óng ánh cho vào miệng, trên lớp da vàng óng còn dính một vài hạt mè.

Nàng cũng cắn thử một miếng gà. Thịt gà mềm ngọt cùng lớp da vàng giòn hòa cùng nước sốt cay ngọt rất thích hợp. Hương vị không giống với những món ăn Hàn Quốc mà mẹ nàng hay nấu, nhưng rất ngon.

"Thế nào? Có hợp khẩu vị không?"

Bất chợt nhận được câu hỏi từ người đối diện, Irene Bae chưa kịp nuốt thịt gà trong miệng, chỉ có thể giơ ngón tay cái như một lời khen ngợi.

Khi nuốt hết thức ăn trong miệng, nàng lên tiếng:" Đã rất lâu rồi tôi không ăn những món như thế này, lần cuối là vào trung thu năm nay."

Kang Seulgi nhìn vào bát đựng trứng của mình, thầm nghĩ chỉ là những món cơm nhà đơn giản mà thôi, tại sao người đối diện phải đến trung thu mới được ăn nhỉ?

"Thế bình thường cô ăn gì?"

"Thường ngày sao? Thịt bò bít tết, salad hoặc sandwich đại loại vậy." Nàng khuấy bát trứng hấp, bổ sung: "Đồ ăn châu Á phức tạp, tôi không biết nấu."

"Ừm. Nếu cô thích thì ngày mai tôi sẽ tiếp tục nấu."

Irene Bae cười khẽ. Kang Seulgi khó hiểu nhìn nàng.

"Cô biết không, mỗi khi tôi khen món nào đó ngon, thế là ngày hôm sau mẹ tôi lại tiếp tục nấu, có khi tôi phải ăn chúng suốt một tuần liền."

Kang Seulgi bật cười: "Mẹ tôi cũng y hệt vậy!"

Bầu không khí chợt thân thiết hơn nhờ những bà mẹ châu Á. Cả hai bắt đầu nói sang một ít chuyện khác. Kang Seulgi chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi nàng.

"Này, cô có tên tiếng Hàn không?"

"Có. Tên tiếng Hàn của tôi là Bae Joohyun."

"Bae...Joo...Hyun" Kang Seulgi lặp lại tên nàng trong miệng, tiếp tục hỏi: "Hán tự của tên cô có nghĩa là gì vậy?"

Irene Bae bật cười: "Tiếng Hàn của tôi tệ lắm, đừng nói đến Hán tự. Tôi không biết ý nghĩa của tên mình như thế nào nữa."

Nói xong, nàng suy nghĩ đến việc gì đó, tiếp tục bổ sung: "ban đầu ba mẹ không nhớ việc đặt tên tiếng Hàn cho tôi, tôi chỉ có biệt danh ở nhà và tên tiếng Anh. Vào năm 1992 vì để làm tiệc thôi nôi cho tôi, bọn họ mới nhớ ra phải đặt tên tiếng Hàn."

Kang bắt được trọng điểm: "Chị sinh năm 1991 sao?"

" Đúng rồi, lớn hơn em ba tuổi. Sao vậy? Trông tôi già hơn sao??

Kang Seulgi lắc đầu: "Không có. Trông chị rất trẻ." Kang Seulgi không hỏi vì sao nàng biết tuổi mình. Dù sao cô cũng từng mở triển lãm tranh, tên tuổi của cô cũng không phải chuyện bí mật gì.

Sau khi kết thúc bữa tối, Irene Bae chủ động dành việc rửa bát.

Nghĩ đến căn bếp sạch tinh tươm và chiếc bồn rửa không một giọt nước, Kang Seulgi không giành việc rửa bát với nàng.

Khi Irene Bae rửa bát xong, Kang Seulgi đã quay trở về phòng. Nàng nhìn cánh cửa phòng đóng chặt một lúc, quay trở về phòng tắm rửa.

**

Tối hôm sau, Irene Bae cầm một chai rượu vang và hai cái ly đế cao, gõ cửa phòng dành cho khách.

Cửa phòng được mở, Kang Seulgi mặc một bộ đồ ngủ ấm áp, trên vai vác một chiếc khăn bông đang lau khô mái tóc ướt nhẹp.

Irene Bae giơ chai rượu trên tay: "Quên chưa chào mừng em chuyển vào. Có muốn uống một chút không?"

Kang Seulgi nhìn chai rượu vang trong tay Irene Bae, để nàng bước vào.

Căn phòng đã được Kang Seulgi trang trí lại. Một chiếc thảm lông to màu vàng đặt cạnh giường. Bên cạnh cửa kính có ổ điện, vì vậy cô đã mua một dây đèn trang trí mắc vào ban công, sau đó luồng đâu còn lại của dây vào bên trong.

Kang Seulgi còn mua một chiếc bàn xếp, có thể mang ra ban công để ngồi. Tuy nhiên do mùa đông rét lạnh, không thể mở cửa phòng, cô đã đặt chiếc bàn cạnh cửa kính.

Irene Bae nhìn sơ một vòng, đặt chai rượu và hai cái ly lên chiếc bàn xếp trong khi Kang Seulgi trở lại phòng tắm để sấy tóc.

Khi Kang Seulgi bước ra, cô thấy Irene Bae ngồi trên thảm lông ấm áp, hai tay ôm đầu gối, nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình, nàng quay đầu lại, mỉm cười.

"Tuyết đầu mùa chưa rơi nữa, gần đến Giáng Sinh rồi!"

Irene Bae khui chai rượu, chầm chậm rót vào ly. Giọng nói nàng có chút mất kiên nhẫn, như đang thực sự trông đợi tuyết rơi.

"Ừm, có chút trễ."

Kang Seulgi ngồi vào vị trí còn trống, tiếp nhận ly rượu từ nàng .

Rượu vang trắng trong ly óng ánh. Cô nhìn bọt không khí từ từ nổi lên, cúi đầu uống rượu.

Bầu không khí rơi vào trầm lặng. Ở phía đối diện,Irene Bae lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Kang Seulgi cảm thấy không phải nàng đến chúc mừng cô dọn vào, mà chỉ đơn thuần tìm cô uống rượu thì đúng hơn.

Trong phòng chỉ có tiếng máy sưởi vang lên tí tách, thỉnh thoảng còn có âm thanh nuốt rượu nhe nhẹ của hai người.

Cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, Kang Seulgi lên tiếng: "Irene."

Nghe tên mình được vang lên, mí mắt Irene nhấc lên nhìn về phía đối diện.

"Trông chị có tâm sự?"

"Một chút." Irene Bae nhấp ly. "Tôi vừa chia tay người bạn gái thứ chín, sau khi phát hiện cô ấy lừa dối mình."

Kang Seulgi suy nghĩ một chút, muốn tìm cách an ủi nàng.

"Chị sẽ gặp người thứ mười tốt hơn. Đừng lo lắng."

Irene Bae bật cười vì lời động viên của cô: "Mượn lời chúc của em."

Cả hai cụng ly, sau đó Irene ngửa đầu, toàn bộ rượu vang trắng được rót vào trong bụng của nàng.

"Seulgi! Làm sao để trở thành một người yêu tốt?" Irene Bae hỏi trong khi tiếp tục rót cho bản thân một ly rượu.

Kang Seulgi nghe câu hỏi của nàng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó buồn buồn:

"Không biết nữa. Hình như tôi cũng không phải là một người yêu tốt..."

Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa im lặng. Lần này không ai chủ động lên tiếng.

Bên ngoài ban công, bầu trời an tĩnh, không có gió. Dây đèn treo trên khung sắt của ban công tỏa ra dãy ánh sáng màu cam ấm áp.

Bầu trời tối đen như mực. Vừa tối lại vừa tĩnh lặng. Khung cảnh như một bức tranh, mọi thứ trong đó dường như đứng yên lại, chỉ có sự tương phản sáng và tối rửa lên trời và góc ban công nhỏ.

Một vài đốm trắng được nhỏ xuống nền đen của bầu trời, len một ít màu vào khung sắt của ban công.

Irene Bae cầm ly rượu, ngẩn ngơ.

"Tuyết rơi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro