Chương 7. Tuyết đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết đầu mùa

*

Tuyết đầu mùa rơi vài ngày trước khi lễ Giáng Sinh bắt đầu. Ban công những tòa nhà đối diện dần sáng đèn, có người mở cửa bước ra ngoài, có người ngắm tuyết rơi qua ô cửa kính.

Những hạt tuyết nhỏ rơi xuống, chạm vào thanh sắt của ban công rồi tan biến.

Mọi người truyền miệng nhau rằng hai người ngắm tuyết đầu mùa cùng nhau có thể xem là một dạng định mệnh.

Irene Bae cho rằng giả thuyết này quá sến sẩm, cũng không chân thực.

Dù rằng nàng học khối xã hội, nhưng nàng không thực sự thích những thứ lãng mạn và cũng không thích tiểu thuyết hay thơ ca.

Thứ nàng quan tâm là văn hóa và lịch sử.

Dù sao thì lịch sử là thứ không thể thay đổi. Không giống như trái tim và tâm hồn bay bổng của một số người không chung thủy nào đó.

Nếu định mệnh là có thật, các mối tình của nàng cũng không cần phải in thời hạn.

Kang Seulgi nhìn tuyết rơi, thẩn thờ. Đã ba năm kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy tuyết. Đông Nam Á không có tuyết, chỉ có mùa đông rét ấm ở miền Bắc Việt Nam thật rét đến tận xương tủy.

Kang Seulgi nhớ lại mùa tuyết rơi gần nhất khi đó Naomi và cô còn ở bên cạnh nhau. Naomi là một cô gái nóng bỏng và ấm áp, cô nàng đặc biệt không thích tuyết lạnh.

Có một ngày tuyết rơi rất dày, Naomi James đạp trên nền tuyết, đi bộ từ sở cảnh sát về nhà. Kang Seulgi lúc đó cầm sẵn một chiếc áo lông đã được ủ ấm, mỉm cười nhìn cô nàng vừa càm ràm thời tiết vừa phủi tuyết phủ trên chiếc dù màu đen.

Hay có một ngày tuyết rơi lất phất, Kang Seulgi đứng trong cửa hàng. Khi cô nhận cốc trà hoa nóng từ người bán hàng, cảm giác lạnh ngắt đột nhiên phủ lên mặt khiến cô giật mình. Khi quay lại, cô thấy Naomi cười vui vẻ, bàn tay lạnh ngắt của nàng vẫn còn đặt trên má cô.

**

Tiếng nổ tí tách của lò sưởi vẫn không ngừng vang lên. Irene Bae bị cơn nhức nơi cổ làm cho tỉnh giấc.

Rèm cửa không được kéo lại, mặt trời vẫn còn chưa ló dạng hoàn toàn. Một vài chú chim sẻ đang đậu trên dây đèn ngoài ban công, cố gắng tìm chút ấm áp trong mùa đông tuyết lạnh.

Irene Bae mở mắt, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh xa lạ. Trước mặt nàng là vỏ chai rượu và hai cái ly rỗng , có một cái nút gỗ nằm lăn lóc trên bàn. Irene Bae nhìn sang bên cạnh, Kang Seulgi cũng giống như nàng ngủ ngồi trên đất.

Cô ngồi xếp bằng, lưng dựa vào cạnh giường, đầu hơi cúi xuống. Tóc dài thả ra che khuất nửa bên mặt khiến nàng không thấy được gương mặt của cô.

Irene Bae cố gắng duỗi thẳng chân, khó chịu vì cảm giác tê rần. Sau khi bóp chân một lát và cảm thấy tốt hơn, nàng lay người bên cạnh, đánh thức Kang Seulgi.

Bị nàng lay tỉnh, Kang Seulgi chậm chạp mở mắt, màn sương trong đôi mắt vẫn chưa tan hết.

Giọng Irene Bae dịu dàng: "Tôi trở về phòng, em lên giường ngủ đi."

Kang Seulgi còn chưa tỉnh ngủ. Cô vô thức làm theo lời nàng. Khi vừa đặt lưng lên giường, cô ngay lập tức cuộn tròn người lại, tiếp tục giấc ngủ.

Irene Bae giúp cô kéo chăn lên cao hơn, sau đó nàng thu dọn chiếc bàn, đem theo ly và bỏ chai ra ngoài.

Khi Kang Seulgi tỉnh dậy và bước ra ngoài, Irene Bae đang ngồi ở phòng khách nghiên cứu gì đó, bên cạnh nàng là mô hình của một cây thông.

Nghe tiếng mở cửa, nàng ngẩng đầu tư mẫu giấy hướng dẫn: "Tôi có để dành bữa sáng cho em trong bếp."

Kang Seulgi đáp lại bằng một lời cảm ơn, sau đó đi vào bếp.

Cô mở lồng giữ nhiệt, là khẩu phần ăn sáng kiểu Mỹ. Thịt xông khói và trứng chiên lòng đào.

Khi cô ăn xong bữa sáng, Irene Bae vẫn còn tập trung vào bản hướng dẫn lắp ráp cây thông. Cô ngồi bên cạnh nàng, lên tiếng.

"Có cần tôi giúp gì không?"

Irene Bae suy nghĩ một lúc, sau đó nàng chia sẻ tờ giấy hướng dẫn cho cô.

Tiếng giấy sột soạt vang lên trong phòng, cùng tiếng dụng cụ va chạm vào nhau. Thỉnh thoảng còn có tiếng nói chuyện của hai người.

"Chị có thấy phần tán giống như vầy không?" Kang Seulgi hỏi, chỉ tay vào một bộ phận trong tờ giấy.

Irene Bae nhìn một vòng dưới sàn quanh khu vực của nàng, sau đó tìm thấy một mẫu mô hình nằm khuất sau chân bàn giống hệt với cái Kang Seulgi chỉ trong tờ hướng dẫn. Nàng nhặt lên và đưa cho cô.

"Cảm ơn..."

Bầu không khí vô cùng hài hòa. Cả hai không tính là quá thân thiết, thậm chí những cuộc nói chuyện của họ đôi khi còn câu được câu mất.

Nhưng ngạc nhiên là, mặc dù không nói nhiều khi ở cạnh nhau, bầu không khí giữa họ vẫn rất hài hòa.

Tiếng 'bíp' của máy giặt vang lên. Irene Bae ngưng công việc trên tay, lấy rèm cửa từ trong máy giặt cho vào máy sấy.

Tiếng ồn dần lớn hơn. Kang Seulgi chớp mắt, robot hút bụi đang dần tiến về phía sofa. Trong phút chốc, âm thanh của nó át đi cả tiếng kêu của máy sưởi và tiếng máy sấy vừa bật.

Irene Bae quay trở lại. Tiếng máy hút bụi cũng nhỏ dần, cây thông cũng dần được hoàn thành.

Nàng lấy chiếc túi giấy đựng đồ trang trí dưới bàn trà đưa cho cô, sau đó đem rèm cửa đã được sấy khô treo lên.

Vào mùa đông lạnh giá, vì hiếm khi mở cửa sổ để không khí nên vật dụng trong nhà rất dễ bị ẩm mốc.

Vì vậy, Irene Bae rất thường xuyên đem rèm cửa, ga trải giường và mền gối đi giặt.

Kang Seulgi cầm những vật trang trí Irene Bae đưa cho cô, treo lên cây thông.

Đồ trang trí không phải là một bộ. Chúng là những vật trang trí nhỏ gồm các hình dạng và màu sắc khác nhau, trông giống những món đồ được sưu tầm và tích trữ từng chút.

Có một vài món đồ trang trí trông rất quen mắt. Không phải là những quả cầu đủ màu hay những ngôi sao lấp lánh thường thấy. Một trong số chúng là một đầu máy xe lửa đỏ rực, chỉ có đầu máy mà không có toa tàu, rất đặc biệt. Kang Seulgi nhớ rằng cô đã nhìn thấy nó trong một cửa hàng lưu niệm ở London, và ngắm nghía thật lâu trước khi quyết định mua nó. Hiện giờ chiếc đầu tàu ấy vẫn còn nằm đâu đó trong nhà cũ.

Kang Seulgi vuốt vuốt chiếc đầu tàu đỏ rực, treo nó lên cây thông.

Vào buổi trưa, ánh sáng ấm áp. Irene Bae mang một chiếc chăn mỏng và kéo chiếc ghế nằm ra ban công ngủ trưa. Đang lim dim, nàng thấy Kang Seulgi ăn mặc chỉnh tề, khoác một chiếc áo măng tô dày, đứng ngay cửa ban công.

"Tôi ra ngoài, buổi chiều sẽ trở về." Kang Seulgi xoắn cổ tay áo măng tô màu be lên một chút, để lộ bên trong lớp vải sơ mi trắng toát một chiếc đồng hồ dây da màu đen.

"Ừm." Irene buồn ngủ đáp lời cô.

*

Kang Seulgi đến một salon làm tóc có tiếng tại thành phố.

Cô muốn thay đổi một kiểu tóc mới. Dù sao cũng sắp tới Giáng Sinh rồi. Mặc dù không ăn lễ hoành tráng như những người khác, cô vẫn muốn làm một chút gì đó đặc biệt, ví dụ như làm mới ngoại hình của mình.

Thợ cắt tóc là những người rất chuyên nghiệp, nhìn mái tóc vừa dài vừa dày của cô bằng những cặp mắt phát sáng.

"Tôi nghĩ cô có thể thử 'wolf cut'. Cắt lên c rất đẹp, nhưng phải cố gắng giữ form liên tục." Người thợ cắt tóc với cặp mắt phát sáng, đưa cuốn catalog cho cô.

Họ nhìn vào khung xương gò má và những đường nét trên gương mặt, đề xuất cho cô một kiểu tóc yêu cầu kỹ thuật tạo hình cao và rất kén gương mặt.

Kang Seulgi cảm thấy không tệ, đồng ý để cho thợ cắt tóc làm.

Sau khi làm xong, chủ cửa hàng xin cô chụp một bức ảnh dùng làm ảnh mẫu cho tiệm. Cô không để ý, đồng ý cho salon chụp ảnh.

Buổi chiều, Kang Seulgi ghé qua siêu thị trước khi về nhà.

Siêu thị nằm trên tầng hai của trung tâm thương mại. Khi cô đi tới vị trí thang cuốn, ánh mắt cô vô tình nhìn về quầy hàng bán bút máy.

Kang Seulgi do dự một lúc, sau đó đi vào.

Mặt trời tháng mười hai mọc trễ và lặn sớm. 5 giờ chiều, bầu trời bên ngoài tối đen. Irene Bae ngồi ở bàn làm việc, xem lại bản thảo của nhân viên.

Sau khi đọc xong các bản thảo và góp ý chỉnh sửa, nàng vô tình nhìn thấy video mà họ phỏng vấn Kang Seulgi vài tháng trước, bấm vào.

Khuôn mặt điềm tĩnh của Kang Seulgi rất nhanh đã xuất hiện trên màn hình. Giọng nói cô nhẹ nhàng, chậm rãi và từ tính, trả lời từng vấn đề của người phỏng vấn.

Kang Seulgi trông không giống như một nghệ thuật gia qua vẻ ngoài của mình, tùy hứng và ngông cuồng.

Những gì nàng nhìn thấy ở cô, là sự nghiêm túc và khiêm tốn, thái độ hòa nhã và lịch sự.

Không ai nhìn vào và tin rằng cô là một nghệ sĩ, chỉ đến khi họ nhìn vào tranh cô vẽ, họ mới tin vào những điều hiện ra trước mắt mình.

Sự tùy hứng của Kang Seulgi , sự táo bạo của cô và cả cách phối màu ngông cuồng, tất cả chỉ dừng lại dưới ngồi bút.

Video phát được một lúc, cửa nhà được mở ra. Kang Seulgi xách hai chiếc túi bước vào.

Ánh mắt Irene Bae đặt trên người Kang Seulgi một lúc, sau đó nhìn về phía video được phát trong máy tính, rất nhanh đã tìm thấy điểm khác biệt.

Cô đổi kiểu tóc mới.

*

Kang Seulgi bước vào nhà, Irene Bae đã không còn ở dưới lầu.

Cô mang hai túi thực phẩm đi thẳng vào bếp.  Kang Seulgi rất thích nấu ăn. Vào những lúc không bận rộn, cô thích dành thời gian học nấu ăn và tự nấu cơm cho mình.

Hôm nay cô dự định sẽ nấu món cá chưng tương. Kang Seulgi lấy các nguyên liệu cần thiết rồi bắt đầu sơ chế chúng.

Khi cô đang sơ chế cá, Irene Bae đã bước đến sau lưng cô, hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"

Kang Seulgi không quay lại, đang rửa thịt cá bằng rượu trắng.

"Chị giúp tôi cất những thứ trên bàn vô tủ đi!"

"Được."

Irene Bae lấy hai chiếc túi trên bàn ăn, bắt đầu phân loại.

Nàng lấy các loại gia vị và mì sợi cất vào tủ đồ khô, sau đó mở tủ lạnh, cất những thứ còn lại. Nàng sắp xếp các loại thức ăn từ ngăn trên cùng đến ngăn thấp nhất.

Irene Bae xếp sữa chua, trái cây và đồ đóng hộp lên ngăn trên cùng, sau đó nàng xếp rau xanh vào ngay bên dưới. Tiếp đến là trứng và phô mai, sau đó nàng cho thịt gà vào ngăn đông cuối cùng.

Khi Kang Seulgi sơ chế xong thịt cá, cô rửa tay và tìm một cái nồi.

Ánh mắt cô chợt lướt về phía bóng người đang ngồi trước tủ lạnh.

Irene Bae đang tập trung xếp gọn gàng thức ăn vào tủ. Nàng vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, mái tóc đen thẳng tùy ý buộc lại, một vài sợi còn rơi ra ngoài, rớt trên đầu vai nàng, trông lười biếng nhưng đầy mị lực.

Kang Seulgi sống cùng Irene Bae một vài ngày, cô cảm thấy được nàng cho cô cảm giác thoải mái và đáng tin cậy. Dù nàng không nói nhiều, lại rất hay trầm mặc, nhưng điều đó vô tình trở thành một điểm tương đồng của cả hai.

Nhìn sơ qua, cả hai giống như những người hàng sớm không quá thân thiết. Họ không nói cười, không ríu rít cả ngày dù sống cùng một mái nhà. Nhưng để ý kỹ, cả hai lại rất ăn ý nhưng lại bầu không khí yên tĩnh cho đối phương, không quấy rầy không gian cá nhân cần thiết trong ngôi nhà này.

Kang Seulgi cảm thấy như vậy thật tốt. Cô không thấy phiền khi nấu cơm tối cho Irene Bae, cũng như nàng không phiền để dành bữa sáng cho cô. Bọn họ thỉnh thoảng thậm chí còn có thể tìm nhau uống rượu.

Rất khó để tìm được một đối tác ăn ý như vậy trong cuộc sống. Kang Seulgi vô thức ôm hy vọng mối quan hệ của họ có thể trở nên gắng bó hơn. Cô và nàng có thể trở thành những người bạn, có thể san sẻ những cảm xúc trong lòng mình cho đối phương biết.

Kang Seulgi có chút mong chờ một ngày như vậy sẽ đến, với điều kiện là bọn họ có thể ở cùng nhau đủ lâu đến khi ngày đó xuất hiện.

Cô nghĩ, nếu cô có thể duy trì mối quan hệ này lâu dài thì thật tốt biết mấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro