Chương 13 (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cạch!

Tôi choàng tỉnh.

Đồng hồ để trên đầu chỉ 2 giờ 35 phút. Hơi lạnh. Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi tí tách.

Theo thói quen, tôi nhìn sang Yeri đang nằm bên cạnh.

Con bé ngủ say sưa, thở khò khè hừ mũi. Hai tay Yeri giơ cao quá đầu theo kiểu đang hô "Muôn năm", tôi cho hai tay con bé lại vào trong chăn.

Không thấy Joohuyn đâu.

Tôi chui ra khỏi chăn, đi về phía bếp. Joohuyn ở đó, dưới ánh đèn mờ ảo cạnh bồn rửa. Chị ngồi trên ghế, mơ màng nhìn ngón tay mình.

Nhận ra tôi, chị ngẩng đầu lên.

"Xin lỗi em. Chị làm em thức à?"

"Khôngphải đâu. Có một đứa xấu tính phá hỏng giấc mơ của anh."

Tôi búng tay bằng ngón cái và ngón giữa nhưng chỉ phát ra âm thanh nghe như hai thứ gì đó sượt qua nhau. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự minh họa bằng tiếng "Cạch".

"Mỗi lần bị thế này", tôi nói, "Em lại mất ngủ một lúc."

Còn chị ,tôi hỏi nhưng Joohuyn chỉ lắc đầu.

"Chị chẳng biết nữa. Chị cứ nghĩ việc này việc kia, thế là không ngủ được."

Ra là vậy.

"Chỗ này lạnh lắm."

Tôi bảo chị sang phòng ngay cạnh bếp. Tôi vỗ vỗ cái gối tựa rồi đưa cho chị.

"Chị ngồi đi."

"Cảm ơn em."

Chúng tôi, mỗi người ngồi tựa lưng vào một cái gối to. Ánh sáng mềm mại từ phòng ngủ bên cạnh hắt vào hai chúng tôi.

"Chị không cần phải vội."

Tôi nói. Tự nhiên tiếng tôi như đang nói thầm.

"Poco Poco."

"Poco Poco?"

"Ít một thôi. Chúng mình sẽ cố gắng ít một."

"Vâng."

Xen giữa những tiếng tí tách, thỉnh thoảng lại có giọt nước mưa rơi lộp bộp. Tiếng mưa rơi nhịp nhàng, tưởng chừng như không bao giờ ngớt. Joohuyn khẽ rùng mình, hơi thở của chị cũng lạnh.

"Chị lạnh à?"

"Một chút."
Tôi nhẹ nhàng quàng tay qua vai chị.

Tôi cảm nhận được cơ thể mềm mại của chị qua lớp áo ngủ may bằng vải cotton.

"Cảm ơn em," Joohuyn nói.

"Ấm quá."

"Câu nói này", tôi nói, "Nghe thân thuộc làm sao."

"Thế ư?"

"Ừ. Hồi xưa chị cũng hay nói với em như thế."

"Khi em quàng tay qua vai chị à?"

"Ừ. Vào một buổi tối trọng đại."

"Em vẫn chưa kể cho chị chuyện đó?"

"Chưa."

"Kể cho chị nghe đi. Chị muốn biết."

"Em sẽ kể."

Đó là một tối mùa hè năm chúng mình hai mươi mốt tuổi.

Chúng mình gặp lại nhau sau một năm.

"Gặp lại?"

"Ừ. Chúng mình chia tay. Kể từ lần gặp vào mùa hè trước đó."

"Chúng mình?"

"Ừ."

"Chúng mình nghiêm túc thế cơ mà."

"Ừ."

"Nghe cứ như chuyện đùa."

"Nhưng lại là sự thật."

"Có chuyện gì à?"

"Như em đã nói. Em có rất nhiều vấn đề."

"Vâng, em bảo sẽ kể cho chị. Em vẫn chưa kể."

"Giờ em sẽ kể. Vì vấn đề của em là khởi đầu cho mọi chuyện sau đó."

Sự khởi đầu này xem ra vẫn còn khá nhẹ nhàng nếu so với tính nghiêm trọng của sự việc.

Em bị sốt nhẹ kéo dài. Thân nhiệt lúc nào cũng ở mức 37.5 độ, dù em không bị cảm.


Trên thực tế em vẫn rất khỏe. Dù không phải mùa thi đấu nhưng ở cự ly tám trăm mét, em đã rút ngắn được kỉ lục chạy tốt nhất anh lập trước đó. Người em dài ra, các giác quan trở nên tinh nhạy hơn.

Em hầu như không ăn uống gì. Tuy thế em vẫn có đủ năng lượng vô tận từ mặt trăng và mặt trời. Em cũng không cần ngủ, nghỉ ngơi không khiến em thoải mái mà chỉ khiến em thấy khó chịu. Em cứ mải mê luyện tập như thể bị thứ gì đó thúc ép.

Em luyện tập tới hơn sáu tiếng một ngày.

Không ăn, không ngủ nhưng từ đầu năm, tính ra em đã chạy một quãng đường đúng bằng từ đây tới quần đảo Mariana.

Sau đó thì...

Em đã suy sụp. Như một kết cục tất yếu.

Ngày thứ Bảy của tuần thứ hai của tháng Tư.

Em có dấu hiệu khó thở nên được đưa đến bệnh viện. Đây là lần đầu tiên công tắc bật lên, van mở ra, kim áp kế vọt đến mức kịch trần.

Vì mọi thứ đều là lần đầu tiên, không có trải nghiệm để đối chiếu nên em nhìn sự việc nghiêm trọng hơn thực tế. Em nghĩ mình sẽ chết, điều này khiến em hoang mang tột độ.

Bác sĩ tạm thời chuẩn đoán em bị viêm phổi hoặc viêm cuống họng gì đó. Sau khi nhận số thuốc nhiều hơn cả bữa ăn hàng ngày, em ra viện. Tuy nhiên, ba ngày sau, triệu chứng tái diễn, em phải hộc tốc quay lại bệnh viện. Mãi sau này em mới biết, nguyên nhân chính của việc này là sơ đồ thiết kế để làm ra anh có sai sót, một chất hóa học nào đó trong não bộ bị tiết ra quá nhiều.

Em đi không biết bao nhiêu là bệnh viện, em thuật lại bệnh tình của mình, tại ngần ấy bệnh viện, anh bị lấy máu, và cũng ngần ấy bệnh viện anh nhận được những cái lắc đầu từ bác sĩ.

Kết luận duy nhất em dành cho mình là không có kết luận gì chắc chắn. Tên bệnh chưa được tìm ra nhưng sự bất tiện nó đem lại cứ liên tục xuất hiện.

Em liên tục bị mất ngủ. Em muốn ngủ để quên đi cái đau nhưng lại mất ngủ, thành ra càng ngày càng đau đớn hơn.

Việc ra khỏi nhà cũng tương đối gian khổ. Hồi đầu em không thể đi xa hơn hai trăm mét.(Các chuyến viếng thăm bệnh viện là mãi về sau này.)

Từ khoảng cách một trăm mét, ngôi nhà của em trông chơi vơi như sao Diêm Vương ở tận cùng quỹ đạo. Chỉ cần đi xa nhà quá hai trăm mét là toàn thân em run lẩy bẩy như nhà du hành sắp phải rời khỏi hệ mặt trời. Để rồi cuối cùng, anh sẽ bật trở lại vị trí cũ, hệt như quả bóng đã bị ném đi,

Dĩ nhiên em không thể tiếp tục học đại học, tương lai cũng trở nên mù mịt.

Mặc dù đã hẹn được với chị cuộc hẹn thứ ba nhưng em không thể giữ lời hứa. Em chỉ bảo với chị là em bận, hẹn chị đến mùa hè.

"Em không cho chị biết tình hình sức khỏe của em ư?"

"Ừ. Cũng chẳng biết nữa. Vì bệnh của em không giống bệnh thông thường. Rất khó để nói với chị."

"Giá em cho chị biết."

"Nói thật với chị..."

"Vâng."

"Hồi đấy em đã định chia tay chị."

"Chiatay?"

"Ừ. Tương lai của em, nói đúng ra là không tồn tại chứ không phải là mù mịt. Giả sử có tồn tại đi nữa thì cũng chỉ là một tương lai trồng mấy cây cà chua, ăn bám bố mẹ."

"Nhưng..."

"Em không nghĩ thế. Em hiểu đang có chuyện không hay xảy ra. Có gì đó đã thay đổ không thể quay trở lại như cũ."

Bởi vậy, tôi nói.

"Em không thể bắt chị gắn bó cuộc đời với một người như em. Chúng mình mới chỉ bắt tay nhau. Em vẫn có thể buông tay chị ra được."

Tôi kể cho Joohuyn nghe những vấn đề hiện giờ của tôi.

Trí nhớ của em rất kém.

Em bị suy giảm trí nhớ ngắn hạn. Nghe nói đó là do phần hải hồi mã trong não của anh có vấn đề. Hải hồi mã nghe giống con hải mã, không biết có phải trong não mọi người đều có một con hải mã nhỏ thật không? Thôi, chuyện đó thì sao cũng được.

Có rất nhiều việc em không thể làm. Những việc bình thường mà người bình thường vẫn làm thì với em lại không được bình thường.

Ngay cả việc đi xa nhà cũng vậy. Ban đầu, em không thể đi xa nổi hai trăm mét, sau đó em đã cố gắng để kéo dài khoảng cách này. Lúc em bắt đầu uống loại thuốc có tác dụng với căn bệnh của em, có thời điểm em đi được khá xa, tuy nhiên bây giờ bán kính tối đa là một trăm ki-lô-mét.

Nói vậy chứ cũng chẳng có phương tiện nào giúp em đi được xa thế.

Em không đi được tàu điện, không đi được xe buýt. Máy bay, tàu ngầm, tàu vũ trụ cũng không. Ngay cả trò Star Tours trong công viên Disneyland em cũng không đi nổi. Em không lên được quá tầng hai mươi cũng không thể xuống dưới lòng đất. Không thể vào rạp chiếu phim, không thể xem kịch, không thể nghe hòa nhạc.

Do mắc chứng lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì, em cũng cảm thấy bất an hơn mức cần thiết. Dưới mắt em, chính những người thản nhiên sống giữa thế giới đầy rẫy nguy hiểm này mới là có vấn đề.

Con người chỉ cần ngừng thở là sẽ chết, ấy thế mà họ bất cần đến mức không bận tâm gì tới việc họ đang thở.

Mỗi ngày có hàng trăm người chết vì tai nạn giao thông, họ cứ nghĩ mình là ngoại lệ, thản nhiên đi ra khỏi nhà, thật chẳng khác gì đang tự sát. Ngay cả việc họ không chịu dắt tay con lúc đi ngoài đường cũng là hành động thật nông nổi, khó tha thứ.

Nói vậy thôi nhưng em không giống mấy gã say xỉn cứ nghĩ tòa nhà sẽ đổ nếu không có gã dang tay ra đỡ.

"Vậy ư?"

"Tất nhiên."

"Thế hả?"

"Chị không nghĩ thế à?"

Mà thôi. Em thừa nhận mình phản ứng hơi thái quá. Đó là tại mấy trò quái quỷ của chất hóa học kia.

Em đang sống với đủ các loại bệnh tật như vậy.

Em cóhọc tiếp nhưng chưa kịp lên năm thứ ba thì buộc phải nộp đơn xin nghỉ. Nhờ thuốc có tác dụng, hành vi của em ít bị hạn chế hơn, tuy nhiên em biết đó chỉ là tạm thời. Vì thuốc sẽ nhờn và giảm công hiệu nhanh chóng. Mỗi lần bị nhờn thuốc, em lại đổi sang thuốc mới, nhưng rồi em quyết định không uống thuốc nữa. Các chất hóa học đưa từ bên ngoài vào khiến các cơ quan nội tạng có chức năng phân giải, thanh lọc phải chịu thêm gánh nặng. Chúng nhanh chóng lên tiếng đầu hàng vì vốn dĩ chúng chẳng phải đồ xịn gì cho cam.

Chẳng bao lâu sau thì hè tới.

Hồi đấy, em di chuyển bằng chiếc xe Scooter 125 phân khối. Em có bằng lái xe máy hạng trung bình từ năm mười bảy tuổi. Em hẹn hò chị trước cửa ga ở thị trấn nhà chị.

Lúc ấy, em đã phải đấu tranh giữa một bên là mong muốn có được chị và một bên là ý nghĩ cho rằng cần phải tránh xa chị. Có thể thái độ ngập ngừng của em đã khiến chị hoang mang.

Em chở chị bằng chiếc Scooter yên liền đến công viên gần đó. Đây là lần đầu tiên chị ngồi sau xe gắn máy nên chị cứ bám chặt lấy em. Lúc đến công viên, lưng em và ngực chị đều ướt đẫm mồ hôi. Đoạn này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thú thật là em chẳng nhớ lúc đấy mình cảm thấy thế nào. Chắc chắn là em chẳng có tâm trạng nào để nghĩ tới chuyện kia.

Bọn mình ngồi ở bậc ở bậc thang của sân vận động trong công viên.

Đúng một năm trước, tại đường chạy này, em đã lập kỉ lục mới trong một giải đấu truyền thống. Số người chạy nhanh hơn anh trên cả nước đã giảm xuống mức hai con số dự định trong năm tới, con số này sẽ giảm xuống còn một con số.

Thế mà giờ mới đi bộ năm phút, anh đã thở không ra hơi.

Thật hết sẩy!

Em cố thờ ơ với chị. Em không phải là người có thể lừa dối bản thân đến mức tỏ ra lạnh lùng với chị được. Cố đến mấy, em cũng chỉ làm được việc là cố tình trì hoãn trả lời chị, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào chị.

Chị nhận ra ngay thái độ khác thường của em. Nhưng chị không thể hỏi em lý do tại sao.Dần dà,  chị không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới.

Phải rời xa chị.

Nếu cóthể, em mong chính chị là người sẽ rời bỏ em. Chẳng hạn, chị sẽ yêu một người khác. Như thế, chị sẽ nhanh chóng quên em hơn.

Không vấn đề gì hết.

Em sẽ sống một mình.

Không, thực ra thì em sống thế nào được một mình. Em sẽ sống lặng lẽ dưới vòng tay của bố mẹ.

Thỉnh thoảng em sẽ nhớ đến chị, tự rằng chị đang làm gì giờ này. Cứ thế, theo năm tháng, em sẽ già đi cùng với lũ cà chua ngoài vườn đang ngày một lớn.

Em đã nghĩ thế.

Vì vậy, hôm nay sẽ phải là ngày cuối cùng.

Em tỏ thái độ chán nản khi ở bên chị. Em cố tình thở dài, cố tình để chị thấy em xem đồng hồ, thỉnh thoảng khi chị gợi chuyện em lại miễn cưỡng tỏ ra là có quan tâm.


"Ở ký túc xá của chị, có bạn gái này lạ lắm."

"Ồ?"

"Ừ."

Chị ấp úng. Bởi giọng em nghe miễn cưỡng quá.

"Lạ thế nào?"

"À, bạn ấy muốn trở thành phi hành gia."

"Hả?"

"Cho nên," Chị lại ấp úng.

"Cho nên làm sao?"

"Tối nào bạn ấy cũng đánh răng cả tiếng đồng hồ."

"Tại sao?"

"Vì sâu răng không trở thành phi hành gia được."

"Sợ nhỉ."

Chúngmình nói chuyện kiểu như vậy.

Tiếp theo là im lặng, thở dài và xem đồng hồ.

Em đúng là một người khó chịu.

Sau vài lần như vậy thì chị nín thinh. Chúng mình cứ ngồi mãi ở bậc cầu thang bê tông mà chẳng nói với nhau câu gì.

Chúng mình ngồi dưới bóng râm của mái vòm sân vận động. Bọn trẻ con đang đạp xe quanh sân.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ều 2329 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro