Chương 13 (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em biết là chị đang kìm nén để khỏi bật khóc. Chị cúi xuống, mím chặt môi, để lộ chiếc răng khểnh.

Em lại buông tiếng thở dài. Bản thân em cũng không ngờ mình làm được đến mức ấy. Nhưng em đã làm được.

"Về nhé?" Em hỏi.

Chị gật đầu mà không ngẩng lên.

Chưa được một tiếng đồng hồ. Giống như lúc đến, em lại chở chị ngồi đằng sau, phóng xe về phía nhà ga.

Chị không nói câu gì.

Lúc đến ga em hỏi.

"Em không đưa chị về có sao không?"

"Không sao đâu!" Chị nói. "Nhà chị ngay đây thôi."

"Vậy hả?"

Chỉ cần em cứ thế đi là mọi việc sẽ hoàn hảo. Nhưng em lại không về được. Em vẫn cần chị. Vẫn muốn được bên chị. Vẫn muốn được ở bên chị. Vẫn hy vọng chị sẽ không thay đổi dù em đã tỏ ra khó chịu, thờ ơ với chị.

Con người em đầy mâu thuẫn. Em bị phân chia thành hai nửa rạch ròi bởi cái kiểu "tiền hậu bất nhất" này. Vì yêu chị nên em muốn xa chị, vì yêu chị nên em muốn có được chị.

Chúng mình cứ im lặng đứng ở cửa ga.

"Bao giờ chị có thể gặp em?"

Chắc chắn chị đang rất lo. Đây là lần đầu tiên chị hỏi về lần hẹn tiếp theo.

"Em không biết," Em trả lời. "Em còn bận nhiều việc."

"Vậy sao?"

"Ừ."

Em ngẩng lên nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh để tránh ánh mắt của chị.

"Chị sẽ viết thư cho em."

Chị lấy hết can đảm nói với em.

Thư là trung tâm vũ trụ của chúng mình. Nếu như chuyện này cũng bị từ chối thì sợi dây tình cảm giữa hai chúng ta sẽ hao mòn dần, em sẽ không còn chỗ bấu víu.

Lẽ ra em nên từ chối. Em không xứng đáng với chị. Một người tốt bụng, có sức khỏe, mạnh mẽ sẽ xứng đáng với chị hơn em.

Nhưng...

"Em sẽ đợi," Em nói. "Emđợi."

Em có thể nói được gì hơn?

"Chị đã không biết gì cả."

Vai Joohuyn khẽ rung lên dưới vòng tay tôi.

"Cũng không nhận ra điều gì."

"Em đã mong thế."

"Giá như em nói cho chị. Chắc chắn chị sẽ..."

"Chị là một người nghiêm túc," tôi cắt ngang lời Joohuyn.

"Chị có thể hy sinh cả cuộc đời cho một người như em chỉ vì tính trách nhiệm của chị."

"Chuyện đó thì..."

"Em hiểu. Rằng không chỉ vì trách nhiệm. Em hiểu dù có cho chị biết về những vấn đề của em thì chị cũng vẫn sẽ yêu em như trước."

"Chị vẫn luôn yêu em."

"Ừ. Nhưng lúc đó em nghĩ thật không phải khi bắt chị gắn bó với cuộc đời chẳng mấy sáng sủa của em. Chỉ yêu thôi không có nghĩa là hạnh phúc."

"Làm gì có chuyện đó. Chúng mình yêu nhau, và việc chúng mình sẽ yêu nhau đến trọn đời thì không thể gọi là hạnh phúc ư?

"Đúng vậy. Nhưng hồi ấy em chưa nghĩ được như thế. Em cho rằng hạnh phúc là thứ hiện hữu ở trước mắt."

"Vậy sao?"

Thật là buồn, Joohuyn nói.

"Hạnh phúc đâu phải là thứ để cân đo đong đếm."

"Ừ."

Giờ thì em đã hiểu.

Sau khi sống với chị sáu năm. Sau khi mất hết những tháng ngày ấy.

"Em im lặng bước ra khỏi cuộc đời chị. Không ồn ào, rất lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Như cũng nước mưa dưới ánh mặt trời. Lặng lẽ bốc hơi. Em đã muốn như thế."

Việc trao đổi thư với chị tiếp tục diễn ra.

 Như thường lệ chị kể mấy chuyện thường nhật, tầm phào, em viết thư hồi đáp. Em trì hoãn việc viết thư trả lời chị. Trước đây là một tuần thì bây giờ là mười ngày rồi hai tuần.

Em sẽ biến mất, từng chút một.

Nếu là Yeri, con bé sẽ nói:

"Poco Poco."

Mùa đông, chị về thăm nhà, em viện lý do để tránh gặp chị. Để rồi buổi trưa, em nằm dài trên giường nghĩ về chị. Em đọc đi đọc lại thư chị, tưởng tượng ra khuôn mặt chị qua từng nét chữ.

Sức khỏe em hồi này rất xấu. Em đã đến một vài bệnh viện nhưng không tìm được bác sĩ nào có thể khiến em trở lại được như xưa.

Hồi đầu, em vẫn nuôi chút hy vọng. Rằng chuyện này sẽ không kéo dài. Em đã nghĩ thế.

Nhưng cùng với thời gian, niềm hy vọng dần dần tàn lụi. Thay vào đó, "Sự tuyệt vọng"là người bạn xấu tính nhất.

Thứ khiến em đau đớn nhất không phải là những cơn đau em đang hứng chịu mà là tương lai gắn liền với cơn đau này.

Em muốn gặp chị.

Muốn được ở bên chị.

Nhưng em phải kiềm chế.

Nửa năm như vậy trôi qua.

Chị tốt nghiệp cao đẳng, như chị đã nói, chị bắt đầu làm giáo viên dạy nhảy ở câu lạc bộ thể dục thẩm mỹ. Em nghỉ học, đi làm thêm ở một cửa hàng tiện dụng gần nhà. Em cố gắng để dần dần mở rộng bán kính thế giới của em.

Những thay đổi trong thư của chị bắt đầu xuất hiện trong thời gian này. Giờ chị đã ra trường đi làm, nên chuyện này là lẽ đương nhiên, dù vậy thì em vẫn cảm thấy hơi buồn vì chị không còn là người em biết nữa.

Chị vẫn tiến lên phía trước.

Còn em không thể tiến thêm bước nào nữa kể từ mùa xuân năm mười chín tuổi.

Hình ảnh chị nhìn từ phía sau mới hồi nào vẫn còn trong tầm với của em, thế mà giờ đã xa xôi quá.

Cuộc sống của chị dường như rất vui. Nhiều cái tên lạ xuất hiện trong thư chị. Những câu chuyện chị hồn nhiên kể cho em giúp em hình dung dễ dàng rằng anh chàng này đang thích chị. Chị đang xa em để dần tiến tới người khác.

"Poco Poco."

Em tự nhủ rằng như thế sẽ tốt hơn.

Chẳng phải đây là điều em mong muốn hay sao?

Đúng thế, em tự trả lời.

Cho nên, một hôm, em viết cho chị.

Vì lý do bất khả kháng, em e rằng không thể viết thư cho chị nữa.

Xin lỗi chị.

Tạm biệt.

Sau đó thư của chị vẫn đến.

Chị không hỏi em về "Lý do bất khả kháng". Chỉ có điều, thư của chị đến thưa hơn và chuyện của chị cũng được kể bằng giọng giữ ý hơn.

Vào thứ Năm của tuần thứ ba của tháng Tám, đột nhiên chị tìm tới chỗ làm thêm của em.

"Em khỏe không?" Chị hỏi.

"Em khỏe."

"Trông em có vẻ gầy đi."

"Ừ. Có thể."

Chị giờ đã là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc chị dài. Gương mặt trang điểm nhẹ. Quần áo rất người lớn, thanh lịch. Chị giống như một người lớn thanh lịch vậy,

Em chẳng còn biết gì nữa. Em muốn òa khóc vì nhớ chị, vì yêu chị, thậm chí còn muốn khóc hơn nữa vì hoang mang bối rối.

Nhưng người khóc trước lại là chị.

Rất bất ngờ.

"Chị xin lỗi". Chị dùng ngón trỏ để lau nước mắt, chớp chớp hai hàng mi rồi cười bông đùa.

"Chẳng hiểu sao chị lại khóc. Chắc tại lâu lắm mới gặp em."

"À, ừ."

Mãi em mới nói được câu đấy.

"Chị đến đột ngột thế này có làm phiền chị không?"

Em lắc đầu.

Chị lại xin lỗi em tiếp.

"Bởi nếu cứ để thế này..."

"Công việc ở câu lạc bộ thẩm mỹ vui không?"

Em cố tình chuyển đề tài.

"Có. Rất vui. So với thể dục nhịp điệu thì việc này lại có niềm vui khác."

"Tốt quá."

"Còn Seulgi, chuyện học hành sao rồi?"

Có thể chị đã hỏi chuyện mẹ em hoặc tại chị thấy lạ vì em đi làm vào ban ngày thế này. Trước đây, ngày nào em cũng đến trường từ sáng để tập chạy, dù hôm đó có giờ học hay không.

"Em bỏ rồi." Em trả lời thành thật.

"Tại sao?" Chị ngạc nhiên hỏi.

"Vì em có nhiều việc phải làm." Em nói dối.

"Việc phải làm là đi làm thêm?"

"Không."

Sau khi trấn tĩnh lại, em chuyển sang đóng vai con người kia của em.

"Em có rất nhiều kế hoạch, rất nhiều."

"Rất nhiều?"

"Ừ."

Thế mà chị không biết...

Chị nói, mặt buồn thiu.

Em chẳng có kế hoạch nào cả. Ngay cả việc trồng cà chua cũng chưa nằm trong kế hoạch của em. Nhưng em không thể nói cho chị sự thật.

"Có thể em sẽ rời khỏi thị trấn này."

"Cậu đi xa à?"

"Có thể."

"Ra nước ngoài?"

Em nhún vai, kiểu như muốn nói "Cũng chẳng biết".

"Vì vậy mà em không viết thư cho chị nữa?"

Em gật đầu ba lần bằng một cử chỉ rất giả tạo. Em diễn kịch theo kiểu rập khuôn, nếu bình tĩnh, chị sẽ nhận ra ngay vẻ thiếu tự nhiên trong cử chỉ của em.

"Xin lỗi chị."

Em nói, cũng tự cảm thấy đó là câu nói lạnh lùng. Em không thích chị, nhưng em cảm thấy có trách nhiệm. Vì vậy, em xin lỗi.

"Nhưng em vẫn đọc hết thư của Joohuyn. Cảm ơn chị."

"Ừ."

Có vẻ như chị hối hận vì đã đến đây. Dù vậy, chị vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn em.

"Chúng ta," Chị nói, "Sau này... vào một ngày nào đó..."

Chị nhả từng chữ một và nhìn em bằng đôi mắt buồn bã.

"Gặp lại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có gia đình."

Em vẫn nhớ ánh mắt chị lúc ấy. Ánh mắt khẩn khoản như chờ đợi điều gì đó.

Chị chờ đợi một sự thật. Sự thật khác với những gì chị vừa được nghe.

Nhưng em đã phớt lờ lời khẩn khoản của chị.

"Chúc chị hạnh phúc. Vì chị đã giúp đỡ em rất nhiều, Joohuyn."

"Hạnh phúc của chị..."

Cố gắng lắm chị thốt ra được câu này. Chị mím chặt môi.

Sau này em có dịp hỏi chị. Rằng lúc đấy chị định nói gì.

Chị trả lời:

"Hạnh phúc của chị là làm vợ em."

Nhưng tất nhiên là chị đã không thể nói ra điều này.

"Thôi chào chị nhé," Em nói, "Em phải làm việc."

"Ừ."

"Chị giữ gìn sức khỏe."

"Ừ."

Em quay trở lại cửa hàng, để mặc chị đang đứng bên ngoài.

Dường như đang nói với em: Thế hả?

Lẽ ra em và chị sẽ không gặp lại nhau, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Mối quan hệ của chúng mình sẽ được điều chỉnh lại. Chị sống cuộc đời phù hợp với chị. Còn em, em có một cuộc đời lặng lẽ, phù hợp với em ở phía trước. Lẽ ra là thế.

Có lẽ chúng ta đã chia tay vào thời điểm phù hợp. Chị có thể bắt đầu một tình yêu mới mà không bị vướng bận quá khứ. Chị không có gì phải áy náy hay mặc cảm.

"Xin lỗi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nắm tay con trai."

Nghiêm túc như chị chắc không nói câu này đâu nhỉ. Em cũng có được vài kỉ niệm với chị.

Chiếc váy liền màu đậu đỏ. Mái tóc dài được cặp gọn gàng. Chiếc áo len lông dê. Những ngón tay trong túi áo.

Và cả chiếc bịt tai bằng len nữa.

Thật hết sẩy!

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ cho em không gặp khó khăn gì suốt cuộc đời này.

Đời em sẽ kết thúc trong nháy mắt nên cũng chẳng cần nhiều kỉ niệm làm gì.

Một tình yêu duy nhất. Một người yêu duy nhất. Những câu chuyện của ba lần hẹn hò.

Thế là đủ.

Tham thì thâm. Câu ngạn ngữ được nhắc đi nhắc lại trong những câu chuyện từ ngày xưa.

Em nghĩ câu nói này rất có ích cho những người buộc phải từ bỏ tham vọng. Nó là liều thuốc an ủi hữu hiệu nhất.

Những ngày tiếp theo, về cơ bản là giống những ngày trước đó.

Chỉ một điều thay đổi là thư chị không đến nữa. Em đã mong thế, vậy mà khi thư của chị không đến thật, cảm giác mong chờ ngày mai của em giảm hẳn một nửa.

Lý do ngày mai tuyệt hơn ngày hôm nay là bởi thời gian chờ đợi thư chị rút ngắn thêm được một ngày.

Em đã sống trong cảm giác mong mỏi ấy nên không nhận được thư chị quả là khó khăn.

Mặc dù thời gian vẫn cứ trôi.

Ngày mai lại đến đều đặn như ngày hôm nay. Em phóng chiếc Scooter đến bệnh viện, quay về chỗ làm ở cửa hàng tiện dụng và đứng soi mã vạch. Em đã thành thạo hơn trong việc tìm được các bệnh viện phù hợp. Bác sĩ không còn lắc đầu nữa, thuốc bác sĩ cho em đã giúp em trở về giống ngày xưa hơn, dù chỉ là tạm thời.

Một năm trôi qua trong nháy mắt.

Như chị đã thấy.

"Rồi bọn mình gặp lại nhau."

"Ừ."

"Trước khi gặp lại em, không biết chị sống thế nào? Chị có quên em không?"

Em không biết, tôi trả lời.

"Chị không kể cho em, và em cũng không muốn hỏi."

"Như vậy mà được sao?"

"Chẳng sao cả. Em có thể hình dung được chị đã khổ tâm thế nào, em hiểu đây là quyết định sau khi chị đã suy nghĩ kỹ."

Nhưng chị rất hài lòng, chị nói.

"Chị có quyết định như vậy nên chị mới có cuộc sống như hôm nay đúng không?"

"Đúng rồi."

Với một cử chỉ thân mật chưa từng có, Joohuyn ngả đầu vào ngực tôi. Một cử chỉ chứa đựng vô số ngôn từ. Tất nhiên là những ngôn từ về tình yêu.

"Em kể tiếp đi." Joohuyn nói.

Tôi tiếp tục.

Không biết tại thuốc em uống hồi ấy có tác dụng, các buổi tư vấn đem lại hiệu quả, hay phương pháp trị liệu theo y học phương Đông mà em áp dụng thử một thời gian đã thành công và vào mùa hè năm hai mươi tuổi, anh đã gần trở lại như xưa một cách kì diệu.

Em hiểu, đây có thể chỉ là phản ứng tạm thời, không kéo dài. Giống như tù nhân được ban cho ít thời gian ra ngoài vận động rồi lại phải trở về phòng giam chật hẹp.

Nếu đúng là thế thì em muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm những điều có thể, và em đã làm một chuyến đi dọc đường bờ biển bằng chiếc Scooter.

Em đã rất mãn nguyện với cuộc sống trong vòng bán kính một trăm ki-lô-mét.

Tất nhiên em không thể trở lại giống như hồi xưa. Ký ức về thời kỳ khủng hoảng cũng tạo ra vấn đề rắc rối khác là "Những lo lắng được tiên liệu". Trong bộ dạng của kẻ dò dẫm tìm đường, em từng bước rời khỏi nhà để đến những vùng đất xa xôi.

Đi được nửa chặng, em chuyển lộ trình hướng về nội địa. Em định sẽ đi vòng theo kiểu số 8 chứ không đi theo hình chữ O.

Rồi một ngày, em được nghe giọng nói của chị sau một năm trời không gặp.

Hàng ngày em đều gọi điện về nhà. Em đi trong tình trạng không tốt nên bố mẹ em rất lo. Hồi đấy, điện thoại di động chưa phổ biến nên em gọi về nhà bằng điện thoại công cộng theo kiểu người nghe trả tiền để thông báo rằng hôm nay em vẫn ổn.

Hôm đó, mẹ em nghe điện thoại và nói với em.

Chị để lại lời nhắn.

Chị nhắn có chuyện cần nói nên muốn em gọi cho chị. Theo kiểu người nghe cần trả tiền(thật đúng tính cách của chị). Chị sẽ đợi đến khi nào em gọi. Đây là câu chị muốn nhắn với em.

Không được để con gái đợi. Đây không phải là lời nhắn của chị, đây là lời của mẹ em.

Em đã hiểu.

Không biết chị có chuyện gì?

Bao nhiêu ý nghĩ ập đến với em.

Anh tưởng tượng ra toàn chuyện không hay xảy đến với chị. Anh vốn mắc bệnh lo lắng thái quá nên em chẳng nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp. Em toàn tưởng tượng ra chuyện xấu, nào là chị bị ốm, bị thằng nào đó lừa gạt, giày chị đi bị gãy gót.(??? hư cấu v)

Nếu chị đi tìm sự an ủi ở người yêu đã chia tay một năm trước trong hoàn cảnh như vậy, em sẵn sàng chìa vai ra cho chị. Em muốn an ủi chị. Việc chị chỉ có thể dựa vào bờ vai xác xơ này đã nói lên tình trạng khẩn cấp của chị, ruột gan em như có lửa đốt. Em dốc cạn số tiền xu trong túi, đặt lên bàn điện thoại.

Em thận trọng bấm từng số điện thoại nhà chị. Em không dùng dịch vụ người nghe trả. Dù sao em vẫn có lòng tự trọng.

Sau một tiếng chuông, chị nghe máy.

Em hơi bất ngờ vì không nghĩ chị lại nghe điện ngay.

"Seulgi phải không?"

Chị hỏi khi thấy đầu dây bên em im lặng.

"Ừ. Em đây."

"A, đúng giọng Seulgi rồi."

Tim em ấm lại khi được nghe giọng của chị sau một năm trời.

"Chị đợi điện thoại của em à? Thấy chị nghe máy ngay."

"Ừ. Chị nghĩ thế nào em cũng sẽ gọi."

"Ồ?"

"Ừ."

Tiếng chị thì thào.

Em hỏi.

"Có chuyện gì vậy? Chị nhắn em phải gọi ngay."

"Seulgi này."

"Ừ?"

"Giờ em đang ở đâu?"

"Em đang đi du lịch. Chỗ em ở cách nhà chị khoảng ba trăm ki-lô-mét."

"Chị bảo này."

"Ừ."

"Chị...đến chỗ em nhé?"

Im lặng.

"A lô."

"Ừ."

"Em vừa đi đâu à?"

"Em vẫn ở đây. Trong buồng điện thoại, tay cầm ống nghe."

"Vậy trả lời chị đi."

"Ừ. Em hơi bất ngờ."

"Bất ngờ, rồi sao nữa?"

"Và vui. Rất vui. Nhưng mà..."

"Không sao đâu."

"Ừ. Không sao đâu."

"Không sao hả?"

"Ừ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro