1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm u tối, trăng tròn là đại địa quang minh duy nhất. Nó đã trải qua hàng tỷ năm tháng, ở xa xôi bên ngoài địa cầu, nhìn thấy lực lượng thần bí làm ảnh hưởng đến dòng hải lưu, cùng từ trường địa cầu dắt nhau, cho nên người sinh ra trong tháng có cá tính giống nhau, chẳng hạn như chòm sao Song Tử nhân ái, Xử Nữ có yêu cầu hoàn mỹ, chòm sao Bọ Cạp dám yêu dám hận...chiêm tinh học bởi vậy sinh ra.

Khi màn đêm buông xuống, ít người chú ý tới, năng lực của ánh trăng cũng được thức tỉnh. Căn cứ nghiên cứu, đêm trăng tròn chính là thời điểm mà mặt trăng chịu ảnh hưởng từ địa cầu lớn nhất, mọi người vào lúc này rất dễ bị kích động, phiền chán, áp lực đã lâu nay bị tỉnh lại, cho nên tội phạm so với bình thường cũng cao hơn.

- Quái vật

Ở Los Angeles, mọi người trừng mắt hoảng sợ, trong bóng đêm duy nhất có thể thấy được con ngươi, bóng dáng của nữ tử quỷ mị trong bóng đêm cơ hồ không thấy rõ nhưng mà cũng là tồn tại thật sự.

Ánh mắt tà mị, chậm rãi nhìn quét mọi người.

- Người của trời à ? Đó là cái gì vậy ?!

- Hồng...ánh mắt màu đỏ ?

Chỉ cần xem qua gương mặt lôi cuốn phi thường kia, liền tuyệt đối không quên.

Nữ tử thần bí khí độ quý tộc khoác áo choàng đen mà tới, mắt màu lửa đỏ, màu da trong suốt, cùng với ban đêm hòa hợp nhất thể, ma mị khí trên người càng làm người ta thêm sợ.

Chỉ cần bị con ngươi đỏ tươi kia chăm chú nhìn qua, mọi người nhất thời mềm nhũn ra, muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát, tưởng chừng không thể động đậy được, dường như giống ma, một giây trước còn kinh hoàng gọi bậy, giây tiếp theo như thành pho tượng bất động.

Bóng đen chậm rãi đi hướng con mồi, tiến hành trong thời khắc trăng tròn, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng lướt qua cổ mọi người, giống như trân quý bảo bối. Một hồi lâu sau, nó nhếch môi, lộ ra răng nanh, ở trên cổ con mồi hôn lấy, máu thỏa mãn nhu cầu của nó, huyết vị làm toàn thân vui sướng.

Đồng thời hấp thụ máu tươi, nó cũng mang đi trí nhớ của mọi người, người bị cắn hạ, trong đầu sẽ không lưu lại ấn tượng gì về nó. Không có người hiểu được, ma cà rồng từng đến thăm họ.

.
.
.
.
.

Lần đầu tiên liếc thấy Bae Joohyun, tuyệt đối làm người ta kinh diễm.

Nàng xinh đẹp như thể không giống người thường, nguyên lai là vì huyết thống con lai. Phụ thân nàng là người Hàn Quốc đi di dân sang nước Mỹ, một mỹ nam tử điển hình, mà mẫu thân nàng là mỹ nhân tóc vàng, tình cảm lưu luyến dựng dục nàng, khiến nàng có được da thịt trắng nõn, mái tóc đen dài, con ngươi hắc nâu, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi, kiêm cụ nét đẹp phương Đông cổ điển cùng với phương Tây lập thể.

Sinh ra thêm phú quý, có được học vị đại học y học Ajou, cũng là thành viên hiệp hội hình sự nước Mỹ, lại toàn mỹ hình sự nhân loại học kiểm định tư cách mười lăm pháp y bên trong, một vị trẻ tuổi xinh đẹp nhất.

Nam nhân hay nữ nhân lần đầu nhìn thấy nàng, không hề vì nàng xinh đẹp động tâm mà triển khai theo đuổi nhưng sau khi tiếp xúc, cứ giống như trải qua việc hiển hách, người liên can cố ý theo đuổi nàng liền bị dọa chạy.

Bởi vì, nàng là băng sơn mỹ nhân, hơn nữa vì công tác quá đặc thù (chuyên là công tác pháp y khám nghiệm tử thi), nàng càng có vẻ cùng với người bình thường không hợp nhau.

Dù sao cũng không có người nào có thể chịu được cùng bạn gái của mình đối thoại như vầy...

- Thật xin lỗi, là anh tới chậm, chờ thật lâu sao ?

Nam nhân nói.

- Hoàn hảo

- Làm sao vậy, suy nghĩ cái gì ?

- Muốn chất vấn

Nhà gái bình tĩnh trả lời.

- Mới hai ngày không gặp thôi mà, sao lại như vậy ?

Nam nhân nhẹ nắm lấy tay nàng, không thể tưởng tượng được mặt ngoài lạnh như băng của nàng, có thể có mặt nhiệt tình.

- Không, tôi nghĩ là anh chết

- Chết ?!

- Ngày hôm qua mới phát sinh vụ án giết người, tử trạng thật đặc biệt, nội tạng bên trong cơ thể hơn phân nửa đều lộ ra bên ngoài

- Ách...

- Theo mặt ngoài xem xét, người chết hình như là va chạm khi say rượu lái xe, nhưng tôi lại hoài nghi mặt khác, bởi vì nội tạng lộ ra ngoài, tình huống thật đặc biệt

- Này...

Xấu hổ.

- Cảm giác như là bị xé bụng đào ra, gan cũng bị phá, ruột trực tiếp lòi ra ngoài, càng kỳ quái là thận bị đen một nửa ! Tôi lấy huyết thanh xem xét, sau khi cơm nước xong tôi còn muốn chạy trở về làm bộ lòng, đúng rồi, muốn ăn cái gì ? Bít tết thế nào ? Nhà hàng này bít tết rất nổi danh, tôi muốn ba phần, anh đâu ?

- ...

Thèm ăn toàn tiêu, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Cho nên, không đến một tháng, đệ nhất người yêu rất dễ dàng bỏ mình, không chút nào ngoài ý muốn bị tính chất công tác của nàng dọa chạy. Mà kế tiếp đều vài đoạn tình cảm, đồng dạng chưa nở hoa kết quả, liền đều lâm vào tình huống chết non. Nhưng nàng xinh đẹp hấp dẫn không ít người theo đuổi, trong đó cũng không thiếu thích năng lực tốt hơn người, bất quá đối phương dễ dàng tha thứ công tác tràn ngập xương máu của nàng, lại không chịu nổi tình cảm lưu luyến quá kích thích mạo hiểm, ví như tình huống...

- Đang xem tin nhắn sao ? Ai gửi đến ?

Nữ nhân ôn nhu hỏi nhà gái.

- Là thư nặc danh

- Thư tình ?

- Không phải

Nữ nhân nhẹ nhàng mở ra nhưng lại không hy vọng tình địch chính mình xuất hiện, lại hỏi nhà gái tiếp một câu.

- Là một bức thư đe dọa

- Hả ?

- Đe dọa không cho phép tôi một lần nữa khám nghiệm tử thi

- Cái gì ?!

Tiến tới kinh ngạc.

- Ý tứ chính là người chết đã muốn xuống mồ, nhưng bởi vì vụ án có điểm đáng ngờ, phải đem quan tài đào ra, sau đó đem thi thể...

Nữ nhân cưỡng chế cảm giác ghê tởm toan cuồn cuộn nói.

- Không, là tôi hỏi...người đó nói là thư đe dọa ?

- Đúng vậy, khẳng định là có tật giật mình sợ tôi điều tra ra chân tướng, cho nên muốn ngăn cản tìm ra nguồn gốc phát sinh

Nữ nhân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn bình tĩnh.

- Này có cần phải báo có nguy hiểm không ? Công việc quan trọng như vậy mà, báo truyền thông, không đúng không đủ, tìm Quốc Hội nghị viện...

- Không cần phiền toái như vậy, loại sự tình này chỉ cần đến cảnh cục làm ghi chép là được

Ngữ điệu không chút để ý.

- Ách...được không ?

Nhà gái không chút nào để ý trả lời.

- Tôi thường nhận được loại thư này, chẳng có gì là lạ

- Thường nhận được ?!

Nữ nhân trợn mắt há hốc mồm.

- Chia đều một tháng ít nhất có mười cái

- Mười cái ?

Nữ nhân lưng phiếm lạnh.

- Cùng ám sát tướng, vẫn là trường hợp buồn cười

Nàng thật sự cho rằng như thế.

- Ám sát ?

Nữ nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

- Đúng, thói quen tôi

Nữ nhân toàn thân cứng ngắc.

- Cẩn thận !

Nhà gái phản ứng nhanh chóng lôi kéo nữ nhân nằm úp xuống, bởi vì có người đột nhiên hướng bọn họ nổ súng.

May mắn, cảnh sát vừa vặn đi ngang qua, lập tức bắt tội phạm hiện hành.

Joohyun vỗ vỗ tro bụi trên áo, đứng lên an ủi bạn gái.

- Đừng lo lắng, loại tình huống này là lần đầu tiên phát sinh, bình thường chỉ là thư đe dọa thôi, không có hành động thực tế, lần này là ngoại lệ...a ?

Nàng quay đầu nhìn xem bạn gái, mới phát hiện người nằm trên mặt đất miệng sùi bọt mép, đang chờ đưa đi cấp cứu.

Một hồi hò hẹn, không có lãng mạn, tràn ngập bạo lực, nữ nhân run sợ mãnh liệt đối lập cùng nàng bình tĩnh, cho nên người yêu thứ năm lại bị dọa chạy, đoạn tình cảm lưu luyến này lại tuyên cáo vô tật mà chết.

Người theo đuổi từng bước từng bước bị thái độ cuồng công việc cùng tinh thần chuyên nghiệp dọa tới mức bỏ mình ngay tại chỗ. Cho dù thanh danh xinh đẹp của nàng lan xa, người người vẫn là lùi bước, tính cả đồng nghiệp cũng không dám truy nàng, cho dù làm mười mấy năm pháp y hoặc hình cảnh, cũng vẫn như cũ một phen mồ hôi lạnh, nàng ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

Mỗi đêm dài cùng người chết sống chung, nàng cũng là bằng chân như vại, người khác nhìn thấy tử trạng thê thảm liền chạy đến một bên nôn mửa, nàng sớm vùi đầu nghiên cứu xem tử trạng người chết có cái gì đặc biệt.

Chuyện xưa lần nữa lặp lại, người yêu lần nữa bỏ chạy, người theo đuổi nàng dần dần giảm bớt, cho tới hôm nay hai mươi chín tuổi, nàng vẫn xinh đẹp như trước, lại thiếu người hỏi thăm, cuối cùng ngay cả đồng nghiệp của nàng đều không nhịn được.

- Joohyun, không phải tôi nói cậu, ngẫu nhiên cậu cũng nên tìm một người để hẹn hò một chút, không cần luôn công tác được không ?

- Này không phải công tác

Bae Joohyun đang ở nơi giải phẫu thi thể, cũng không ngẩng đầu lên trả lời trợ lý David, chính sắc cường điệu.

- Đây là hứng thú của tôi

David xem thường, lắc đầu.

- Khó trách ai cũng đều bị cậu dọa chạy, nữ nhân bình thường sẽ không nói như vậy, nếu tôi và cậu không ở chung với nhau lâu như vậy, tôi nhất định đem lời nói mới rồi của cậu đọc thành ý tứ giải phẫu thi thể

- Phân biệt sao ?

- Kém cách xa nhau vạn dặm

David nhịn không được đề cao âm điệu, hắn cùng Bae Joohyun cùng lúc tấn công truyền thống pháp y học, lấy tìm tòi nghiên cứu làm chủ, là trợ thủ đắc lực, đồng nghiệp am hiểu, lại là bạn tốt của nàng. Hắn bội phục Joohyun, bởi vì nàng là nữ hình sự pháp y duy nhất ở Los Angeles, lại là một pháp y vĩ đại chuyên nghiệp.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là Joohyun lại cùng người yêu chia tay.

Lúc này ở phòng khám nghiệm tử thi, hai người mặc nguyên bộ phòng hộ pháp y, mang khẩu trang, chỉ lộ ra hai ánh mắt, tuy rằng thi thể đã qua rửa cùng xử lý nhưng tuyệt đối không thể nào đẹp mắt. David không rõ vì sao Joohyun lại nhập tâm như thế, cho dù có chính nghĩa nhưng sợ hãi là thiên tính của nhân loại, ngay cả thân là nam như hắn cũng không dám nửa đêm ở lại trong phòng khám nghiệm tử thi, đối với Joohyun mà nói cũng là việc nhà rau dưa.

- Tôi biết cậu đem tử nhân ra tra, coi việc giúp người chết bắt được hung thủ giải oan ức là nhiệm vụ của mình, nhưng là ngẫu nhiên cậu cũng nên giống nữ nhân bình thường một chút, không cần ngay cả cuối tuần cũng ở phòng khám nghiệm tử thi

Làm hại thân là trợ thủ như hắn cũng phải hy sinh ngày nghỉ cuối tuần.

- Vậy cậu nói cho tôi biết cái gì kêu là nữ nhân bình thường ?

- Rất đơn giản, không cần cùng người yêu nói thế nào là giải phẫu thi thể, không cần nói đến người chết, lại càng không nên đem nó nói trực tiếp, ví dụ như câu vừa rồi 'đây là hứng thú của tôi', tôi nghe xong đều đổ mồ hôi lạnh, huống chi là người ngoài nghề

- Tôi chán ghét nói dối, càng chán ghét làm ra vẻ, làm người yêu của tôi phải nhận chuyện tôi là pháp y, nếu không được, tốt nhất nên sớm chia tay, miễn lãng phí thời gian không cần thiết

Joohyun thẳng thắn, ngay thẳng là cá tính của nàng.

Đừng nhìn nàng bề ngoài cao quý có khí chất, nhìn qua so với thực tế tuổi nhỏ hơn năm tuổi, nhưng lá gan của nàng so với người khác đều lớn, cá tính so với người khác đều lí trí, có lẽ chính là rất lí trí, làm cho nàng thiếu sự thu liễm cùng nhu nhược của nữ nhân. Về phương diện khác bởi vì nàng thường giúp cảnh sát lấy khẩu cung, cho nên hướng đến lời nói chỉ nói thật, không thể quanh co lòng vòng, mỗi khi nói về người chết giọng điệu không hề sợ hãi.

Nàng cũng hiểu được người bình thường không thể nhận nữ nhân như vậy nhưng nàng không thể đổi được nha ! Tuy rằng nàng biết David là vì tốt cho nàng, David không rõ, kỳ thật mỗi lần cùng người yêu chia tay, nàng cũng rất thương tâm. Vì sao ? Nàng cũng thường hỏi chính mình như vậy.

Có lẽ...nàng đang chờ đợi một người có thể thiệt tình hiểu nàng, tiếp nhận nàng. Qua mấy người, nàng dần dần hiểu biết được một việc, chỉ có người lòng dạ đủ rộng, mới thích hợp làm bạn của nàng. Rất nhiều pháp y đều có tri kỷ, nếu nữ nhân có thể nhận người yêu cả ngày cùng huyết tinh làm bạn, người kia vì sao không thể nhận chức nghiệp của nàng ?

Này chỉ nói sáng tỏ thật một chuyện, mượn David mà nói, David cũng từng ái mộ nàng nhưng thủy chung không thể nhận kết hôn với một nữ pháp y. Ở cùng với nam nhân keo kiệt sẽ không hạnh phúc. Nếu nam nhân cưới vợ, chính là muốn đem các nàng nhốt lại trong nhà, nàng có thể nào không nghi ngờ bản chất chân ái ? Chân ái chính là làm cho đối phương vui sướng, mà không phải là cướp đoạt vui sướng của đối phương, nếu lỡ không có, nàng tình nguyện sẽ cùng thi thể làm bạn, độc thân cả đời cũng không sao, dù sao, nàng luôn luôn khoái trá khi ở cùng người chết.

- Cậu hẳn là đi câu một người hẹn hò đi

David hắn vẫn như cũ kiên trì ý tưởng này, này cũng là quan niệm phổ biến của người Mỹ, một người độc thân hẳn là thích hợp làm bạn với nàng, như vậy mới bình thường.

- Tôi đang hẹn hò nha !

Joohyun xinh đẹp cong mi mắt ra vẻ mê người tươi cười.

David ngẩn ra, xấu hổ đỏ mặt.

- Cậu nói như vậy...

- Tôi không phải nói cậu, cậu đã sắp kết hôn, tôi là nói hắn...

Joohyun dùng cằm chỉa chỉa thi thể lạnh như băng trên đài giải phẫu.

- Xem, người này cổ họng đã lộ ra hoại tử màu đen, hắn nói cho tôi biết, hắn sau khi chết mới bị chuốc độc

Nàng thoải mái mà búng da đầu.

- Đầu lâu người này có vết rách, có vẻ đã bị đánh quá nặng, điều này nói cho tôi biết, hắn là bị đánh quá mạnh đến choáng váng, đến xem cái khe, là dồn khí nào đó, thật có thể là loại gì đó như tảng đá

David liếc mắt một cái xem người chết, nhịn không được khóe mắt run run.

- Cậu không biết là...hắn thật khủng khiếp...

Mỗi lần giải phẫu, hắn đều tận lực tránh xem mặt người chết. Bởi vì đó là bộ phận khủng bố nhất, nhất là xử lý loại tử trạng này vô cùng thê thảm, cho dù hắn đã làm pháp y hai năm, hắn vẫn sợ hãi như cũ.

- Sẽ không

- Vì sao ?

Tuy rằng những lời này hắn hỏi qua không dưới ngàn lần, vẫn là nhịn không được muốn hỏi.

Bae Joohyun dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, đương nhiên trả lời.

- Bởi vì hắn đã chết

Làm ơn, có lẽ bởi vì như thế, nàng mới thích hợp làm pháp y ! Thân là trợ thủ của nàng, đành phải nhận mệnh.

.
.
.
.
.

Joohyun vẫn làm việc đến nửa đêm, mới quyết định đem công việc về nhà, David muốn lái xe đưa nàng trở về nhưng nàng cự tuyệt, gọi hắn sớm một chút nên về nhà chăm sóc vợ cùng đứa nhỏ, bởi vì chính mình ở lân cận mà thôi, nàng còn muốn chạy một đoạn đường để tản bộ.

Tuy rằng buổi tối nữ nhân một mình đi trên đường rất nguy hiểm, bất quá nơi nàng ở và nơi công tác cũng gần. Phạm vi năm trăm mét trong thành phố, tổng cộng có mấy cái đèn xanh đèn đỏ, huống hồ sát bên đều là khu chung cư cao cấp, đều có xe cảnh sát tuần tra, nàng trong túi tiền cũng có đèn pin chích điện để phòng thân. Hơn nữa nàng chức nghiệp quan hệ đặc thù, nàng đặc biệt có thể trực tiếp liên lạc cảnh cục khi cần, chỉ cần nàng ấn hạ cái nút, cảnh sát lập tức đuổi tới.

Tiếng giày cao gót khanh khách đi trên đường yên tĩnh có vẻ phá lệ vang dội, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự xinh đẹp, làm cho nàng nhất thời nhìn đến ngây ngốc, căn bản không phát hiện có người theo dõi nàng.

Một hồi lâu sau, nàng hoàn hồn, mới cảnh giác nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng nhìn lại, là một nam nhân, không phải nam nhân có ý tốt. Nàng dừng lại, phát hiện cũng truyền đến tiếng bước chân, xuất hiện hai nam nhân, bên trái cũng truyền tới tiếng bước chân, bên phải cũng có, trước sau bốn phía xuất hiện bảy nam nhân, phá hỏng buổi tối của nàng.

Joohyun cũng không bởi vậy mà khiếp đảm, ngược lại đưa tay vào gói hành lý to, ấn hạ tấn thông khí, làm cho cảnh sát mau chóng tập trung chỗ vị trí của nàng rồi cứu nàng, chỉ cần nàng có thể dùng đèn pin chích điện kéo dài năm phút thời gian đồng hồ.

- Có chuyện gì sao ?

Nàng hỏi.

Trong đó có một gã cao lớn hiển nhiên là đứng đầu, trầm mặc so với những người khác, nam nhân lập tức tiến lên trước mặt nàng.

- Shit ! Nữ nhân này có chích điện !

Trong khi người nam nhân bị điện giật, có người mắng to.

- Bọn họ nói đúng, nữ nhân này không muốn tốt, cô ta nhất định đã gọi cảnh sát, mau bắt cô ta đi !

Joohyun quyết định cởi giày cao gót chạy trốn thật nhanh, con đường phía trước bị cản, nàng phải đi đường vòng mới được, cũng không thể làm cho bọn họ biết nàng nghỉ ngơi ở đâu. Nhóm người này nhất định là muốn ngăn cản nàng đưa chứng cứ cho cảnh sát, xác định vững chắc chỉ có con đường chết, nàng phải tranh thủ thời gian.

Ỷ vào khu phụ cận địa hình quen thuộc, nàng rẽ trái rồi rẽ phải, tạm thời đưa bọn họ để lại phía sau nhưng ngẩng đầu vừa thấy, cũng đem chính mình bước vào cõi chết, phát hiện tiền vô tiến lộ, phía sau không có đường lui, lưng nàng chợt lạnh, tựa như rơi vào đáy cốc.

- Con điếm thối ! Xem mày chạy đi đâu !

Không bao lâu, sáu vị hung thần ác khác cũng đuổi theo bao vây nàng.

Nàng trên tay chỉ có một đèn pin chích điện giật nho nhỏ, đối phương người đông thế mạnh, nàng không nắm chắc có thể lấy ít địch nhiều, nên làm cái gì bây giờ. Nàng mồ hôi lạnh ứa ra, khi nghĩ đến chính mình chết chắc rồi, đột nhiên một trận phong âm xót xa đánh úp lại, làm cho không khí thoáng chốc cuốn hút một phần quỷ dị.

Không khí không đúng, tựa hồ như có người đến ?

Mọi người tuy rằng không thấy được cảnh tượng quỷ dị gì nhưng nhất trí cảm giác được không khí chung quanh không rét mà run. Mỗi người không hiểu hàn ý xâm nhập, từ lòng bàn chân lạnh đến đỉnh, sáu gã to xác nhìn lẫn nhau, xác định đối phương cùng chính mình giống nhau nên không nói lời sợ hãi.

Bọn họ trong lòng run sợ nhìn về phía cuối, bởi vì có cảm giác uy hiếp trầm trọng, chỉ thấy trong bóng đêm bỗng dưng mở một đôi mắt ánh lửa đỏ, mọi người lâm vào nín thở.

- Đó là cái gì ?

- Quái...quái vật !

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro