2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Quái...quái vật !

Nỗi sợ hãi bao phủ lấy bọn họ, tim đập nhanh hơn, "thứ kia rất gì và này nọ" càng ngày càng gần. Trong đó một gã như bị dọa đến phát cuồng, móc súng lục ra nhắm ngay "thứ kia rất gì và này nọ" loạn xạ vừa bắn vừa thông suốt, nhưng khẩu súng còn không kịp bắn ra, nòng súng phút chốc chuyển hướng khác.

Đoàng Đoàng Đoàng...Đoàng Đoàng

- Aa...mày bắn chân tao làm cái gì !

- Má ơi, mày đánh trúng mông của tao !

- Mày điên rồi !

- Đừng nổ súng...ôi !

- Cứu mạng ! Tao đổ máu !

Bọn họ sợ tới mức tè ra quần thoáng chốc tiếng kêu than dậy khắp trời đất, nội bộ trúng đạn tuy không uy hiếp đến tính mạng, máu tươi khiến mọi người sợ hãi.

Một khẩu súng lục, một người còn thừa một viên đạn cuối cùng, thế nhưng khẩu súng chỉ hướng lòng bàn tay trái chính mình.

Đoàng

- A A A...đau quá a !

Nam nhân thống khổ kêu - Là ai bắn tao ?!

- Chính mày bắn !

- Tao làm sao có thể bắn chính mình !

- Chính là mày ! Cư nhiên dám đánh đùi tao, tao không tha cho mày !

- Tao không biết !

- Đừng ầm ĩ, mau kêu cứu thương a ~ cái mông của tao nở hoa rồi ! Ôi quái nhân ~

Hiện trường vang lên một mảng thê lương thảm thiết, nhưng bất quá chỉ là trong nháy mắt, các nam nhân đột nhiên hoàn toàn câm điếc, hoảng sợ trừng mắt, trong bóng đêm một nữ tử chậm rãi đi ra.

Nữ tử cao lớn có tóc dài màu đen, ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt có vẻ trong suốt quá đáng, khoác áo choàng phong cách hoàng tộc, động tác tao nhã chậm rãi mà ma mị.

Ánh mắt lóe đỏ hào quang không phải điều đáng sợ nhất, mà là cánh môi nó đỏ tươi màu máu, tản ra mê lực hấp dẫn, khi mỉm cười, có thể thấy thanh quang ma mị bén nhọn.

Những tên lưu manh này như là bị thôi miên đến địa chấn cũng không động đậy, mọi người không thể tin, ma cà rồng luôn luôn chỉ xuất hiện trên điện ảnh hoặc tiểu thuyết, nhưng hiện nay rõ ràng là đang đứng trước mắt bọn họ, nhiệt độ cơ thể thoáng chốc theo toàn thân hút ra, bóng ma hướng bọn họ bao phủ mà đến.

Seulgi vừa lòng cười, thong dong nhìn quét qua con mồi ngon miệng, chậm rãi hạ thân, hương vị máu tươi xông vào mũi, đôi mắt lửa đỏ kia thấp thoáng quang mang.

Mỗi khi đêm trăng tròn, nó đều đi ra ngoài hấp huyết để bổ sung nguyên khí, máu cung cấp lực lượng cho nó, mà trăng tròn còn có thể khiến cho lực lượng của nó đạt tới cao nhất. Hôm nay săn bắn chỉ do trùng hợp, đang lúc đi chung quanh tìm kiếm con mồi, trùng hợp nhìn thấy sáu nam nhân truy đuổi một nữ nhân, lấy nhiều khi ít, làm người ta sinh ghét, cho nên nó xem bọn họ là con mồi, thôi miên mọi người. Mà hiện tại, nếu nó xuất mã, sẽ được nêu đến đại giới.

Chậm rãi ở người đầu tiên ngồi xổm xuống trước mặt, nó loan phía trước, lợi hại hướng đến cổ đối phương cắn. Cảm giác được máu chảy ồ ạt ra, nó hưng phấn mà nhấm nhấp, không ngờ, nguyên bản thần thái đang bay bổng, nháy mắt thay đổi sắc mặt.

- Khó ăn chết !

Seulgi rủa một tiếng, chuyển hướng con mồi thứ hai cắn.

- Người này có bệnh tiểu đường !

Đổi người thứ ba.

- Ọe...shit ! Mùi ma túy !

Đổi cái thứ tư.

- Ách...mang bệnh AIDS

Cái thứ năm.

- Là ma rượu !

Một cái cuối cùng.

- Ọe...ọe...thối...

Seulgi buồn nôn chạy đến một bên phun đi, huyết khó uống đến mức nó không nói ra lời.

Bọn họ đều bị ô nhiễm, không phải hít thuốc phiện cũng là độ cồn rất cao, vị thối, bệnh nhiễm khuẩn, làm nó khó có thể nuốt xuống. Thân là ma cà rồng, máu tươi là lực lượng cung nguyên khí của nó, máu càng thuần khiết, nó càng có thể đạt được lực lượng lớn hơn nữa. Một tháng phải tiến hành nghi thức hấp huyết một lần đã muốn giằng co mấy trăm năm, nhưng là đến nay thế kỷ hai mươi mốt, nơi nơi tràn ngập đồ ăn rác, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, máu tươi tinh thuần ngày càng ít, hại nó hấp cái này cũng ngứa, hấp cái kia cũng ngứa, đáng giận.

- Hầy...đêm nay thật đói bụng...a ?

Cái mùi gì ?

Thân ảnh tà mị chuyển hướng, chỗ còn một nữ nhân đứng. Đúng rồi, nó thiếu chút nữa đã quên, còn có một nữ nhân !

Trong nháy mắt, nó đã đi đến trước mặt Bae Joohyun. Mùi của nàng chọc ánh mắt nó càng thêm diễm hồng, răng nanh lợi hại hơn, toàn thân nhiệt huyết sôi trào.

Trời ! Mùi vị quen thuộc này là...máu xử nữ cao cấp nhất !

Vừa rồi nó chỉ chú ý tới trên người sáu tên kia, cho nên không nhìn kỹ nàng, hiện tại mới phát hiện nàng rất đẹp, là mỹ nhân Đông phương xinh đẹp.

Nó yên lặng dừng ở nàng, trong mắt lóe kinh diễm quang mang, thủy nộn da thịt, lông mi cong cong như lưỡi liềm, mũi ngọc thanh tú có hình, cánh môi thủy mật, tổ hợp thành ngũ quan tinh trí mê người, làm cho nàng càng thêm "ngon miệng".

Ha ! Nó thích nhất hấp huyết mỹ nữ, huyết nữ nhân so với huyết nam nhân tốt hơn, mà mỹ nữ lại thêm mỹ vị, nếu là xử nữ, lại là cực phẩm.

Đầu năm nay muốn tìm xử nữ mĩ mạo trẻ tuổi thực khó khăn, vị thành niên, máu còn chưa dứt hương vị sữa, cho nên nó chỉ tìm nữ tử trưởng thành. Nữ tử trưởng thành phần lớn đã không phải xử nữ, nhớ rõ ràng tháng trước nó vừa hút huyết mỹ nữ tuổi hai mươi, cho dù kết quả đối phương không phải là xử nữ, sinh hoạt cá nhân còn thập phần dâm loạn, hại nó toàn thân ngứa ngáy, không khỏi cảm thán thói đời ngày sau. Đạo đức không có.

Nó đã đi qua thời đại hoàng kim, đầy đường đều là xử nữ, hiện tại còn là nhất nữ có cầu, bị bất đắc dĩ, đành phải nam nữ thông ăn, thời đại này uống huyết khá ít, không tha nó ăn kiêng.

Đêm nay vận khí thật sự tốt quá, nữ nhân trước mắt trên người chỉ có vị tươi mát tự nhiên, có thể nói sắc hương vị cầu toàn, cực phẩm trong cực phẩm nha ! Làm cho nó kìm lòng không đậu tâm hoa nộ phóng.

Nàng đã muốn bị thôi miên, không sợ nàng sợ hãi hét lên chói tai hoặc chạy trốn mất, hồng nhãn tham lam khóa trụ nàng, móng tay bén nhọn nhẹ nhàng xẹt qua nõn cổ trắng của nàng.

- Đừng sợ, cho tôi nếm một chút là tốt rồi, chỉ biết có cảm giác lâng lâng, sau, cô không nhớ rõ chuyện đêm nay phát sinh...

Nó ma mị tươi cười, lộ ra răng nanh khiếp người, chậm rãi hướng nàng xinh đẹp tuyệt trần cẩn thận cắn hạ, không ngờ "đồ ăn" đột nhiên mở miệng, truyền đến một câu hỏi lạnh như băng.

- Cô muốn làm sao ?

Seulgi bị dọa lui lại về sau ba bước, nó là ma cà rồng, hướng đến nó chỉ có thể dọa người khác. Đây là lần đầu nó bị người dọa đến, hơn nữa đối tượng còn là nữ nhân.

Nó trừng mắt nhìn đối phương, đối phương cũng trừng mắt nhìn nó.

- Không có khả năng ! Cô hẳn là không thể động, cũng không thể nói chuyện mới đúng...

- Tôi cũng không phải người chết, vì sao không thể động, cũng không thể nói chuyện ?

Seulgi trừ nghẹn họng nhìn trân trối, thì vẫn là nghẹn họng nhìn trân trối.

Bae Joohyun tò mò đánh giá cô. Thật sự là nữ nhân kỳ quái, khoác áo choàng, đeo kính sát tròng màu đỏ cùng răng giả, giả dạng làm ma cà rồng, bộ dáng giả thần giả quỷ, cũng không phải vạn thánh chương, chẳng lẽ là diễn viên của vũ đài tan tầm, hoặc là đang muốn đi tham gia vũ hội hóa trang ? Nhưng là, vừa rồi là chuyện gì xảy ra ?

Nhìn sáu tên kia ngẩn ngơ ngây ngốc, nàng nhịn không được tò mò hỏi.

- Cám ơn cô đã cứu tôi, nếu không có cô, đêm nay tôi chỉ sợ tánh mạng khó bảo toàn, bất quá...vì sao hắn lại bắn thương người nhà ? Cô là ma thuật sư sao ?

Thái độ bình tĩnh của nàng, một chút nhìn không ra vừa mới gặp phải hiểm cảnh - Vì sao bọn họ đều ngây người, một chút phản ứng cũng không có hay là...cô là thôi miên sư ?

Nàng lại lần nữa nhìn Seulgi.

Seulgi không trả lời, biểu tình ngay từ đầu nghẹn họng nhìn trân trối, dần dần khôi phục thành thong dong tao nhã, con ngươi lóe ánh sáng đỏ biến hóa kỳ lạ. Rất ý tứ, gặp được nữ nhân tâm trí không chịu khống chế nó, làm cho nó nổi lên hứng thú rất lớn.

- Làm gì ?

Nàng nghi hoặc, cô làm sao nhìn nàng chằm chằm, giống như đang xem động vật quý hiếm, làm cho nàng toàn thân không được tự nhiên.

- Cô tên là gì ?

Nó thanh âm dụ hoặc mê người, nói chuyện đồng thời mặt cũng càng dựa càng gần.

Cảm giác được cô dần dần tới gần, nàng buộc lòng phải lui về phía sau, ý đồ bảo trì khoảng cách giữa hai người.

- Bae Joohyun

- Bae Joohyun...

Ba chữ tinh tế nỉ non này, thanh âm tựa hồ có từ tính - Tên Đông phương rất êm tai

Cô càng thêm tới gần, bóng dáng khổng lồ mang đến cảm giác áp bách, hơi thở ấm áp phất qua mặt của nàng, khiến cho một trận ngưa ngứa kích thích.

Ánh mắt ái mộ kia, tiếng nói ngả ngớn, khắp nơi biểu hiện ra ý đồ bất lương của cô, làm nàng toàn bộ tinh thần đều đề phòng.

- Tiên sinh, mời cô tự trọng

Nàng đã muốn không thể lui được nữa, thẳng đến phía sau tường, mới nghiêm mặt ngăn cô tới gần.

Vừa mới bởi vì cô cứu chính mình, cho nên đối với cô có chút hảo cảm, ai ngờ cô cũng lỗ mãng giống như những người khác.

Seulgi dừng động tác lại, thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp không chút sợ hãi của nàng. Chưa bao giờ có nữ nhân bình tĩnh đối mặt với nó như thế, làm nó nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, đối với nàng hứng thú không chỉ có huyết, mà còn là ý nghĩ muốn giữ lấy.

- Tôi muốn cô

Lại là một người không có hảo ý ! Nàng ánh mắt đề phòng càng thêm phẫn nộ, nghĩ đến cô là có hảo tâm đến cứu người, không nghĩ tới vô liêm sĩ như vậy, dám ngôn ngữ khinh bảo với nàng.

- Phải không ? Vậy cô sẽ thất vọng

Trong tay nàng đã sớm nắm đèn chích điện, nói vừa xong, lập tức thừa dịp cô không chú ý tới công kích cô.

Chuyện kinh người đã xảy ra, điện giật rõ ràng đã đụng phải cô, điện lực cường độ đủ để một nam nhân to lớn lập tức ngã xuống, nhưng cô phản ứng chính là nhắm mắt lại, thân thể chấn động một chút, nhưng lại không ngã xuống, khi cặp mắt kia lại mở ra, ánh mắt trở nên phá lệ lợi hại.

Đối với chuyện trái lẽ thường này, nàng kinh ngạc thiếu chút nữa nói không nên lời.

- Cô...không có khả năng...

Cô cười tao nhã mang theo tà khí.

- Thật thoải mái, giống mát xa người

- Cô rốt cuộc là loại người nào ?

Nàng hô hấp gấp gáp, tim đập gia tốc, biết có một số việc không thích hợp.

Tay nó chậm rãi xoa dung nhan tái nhợt lạnh như băng kia, đối với nàng càng thêm thưởng thức, nàng đến tận bây giờ vẫn bảo trì trấn định như cũ, nếu là người khác đã sớm bị dọa đến hôn mê.

- Nhớ kỹ tôi, tôi là ma cà rồng Seulgi

Cô tuyên bố, hai tròng mắt lóe lên quang mang, gần kề chạm đến cánh môi nàng.

Không ngờ từ xa truyền đến tiếng còi cảnh sát, gián đoạn chuyện tốt của nó, hồng nhãn nhíu lại, môi mỏng gợi lên, ở bên tai nàng hứa hẹn một câu.

- Tôi sẽ lại đến tìm cô

Bóng đen lui lại, ở trước mắt nàng nhảy lên nóc nhà, tức khắc biến mất vô tung, để lại nàng khiếp sợ thật lâu, chậm chạp không thể tin được.

.
.
.
.
.

Bae Joohyun là cô nhi, người nhà của nàng chết trong một lần khủng bố bom công kích, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng lựa chọn làm pháp y, bởi vì nàng coi trọng sinh mệnh, muốn giúp người chết oan tìm công đạo, là chính nghĩa mà nàng theo đuổi.

Nàng nhận chức hình sự xem xét trung tâm cho Los Angeles, thành viên trung tâm xem xét có sinh học vật gia, độc vật học gia, bệnh lý học gia, tâm lý học gia, thậm chí nhân loại học gia cũng có, mà nàng chính là xem xét giải phẫu học.

Nhóm pháp y ở trung tâm đa phần đều là nam nhân, trong đó cũng không thiếu nữ nhân, Bae Joohyun tuy rằng không phải là nữ nhân duy nhất, bất quá vẫn như cũ là pháp y bị chú ý nhiều nhất, hơn nữa nàng còn có gương mặt Đông phương, cho nên càng làm cho nàng trở nên đặc biệt.

Nàng dẫn dắt là tiểu tổ mạnh nhất Los Angeles, thành viên tiểu tổ người người tài cao gan cũng lớn, có chuyên nghiệp mạnh nhất mới có chính nghĩa. Joohyun ngày thường trừ giám thức công tác, ghi lại công tác, hối chỉnh tư liệu, liên lạc với cảnh sát, khi tất yếu cũng vì cảnh sát cung cấp xem xét chuyên nghiệp.

Một ngày hai mươi tư giờ, trừ bỏ thời gian ngủ, thành viên tiểu tổ cơ hồ đều kính dâng ở vân tay, bộ lông, dấu chân, dược vật, đang chờ xem xét vô số. Bởi vì ở Los Angeles tội phạm rất cao, lượng công việc của pháp y tự nhiên cũng lớn, mặc kệ là ăn cơm, hẹn hò, xem phim, thậm chí là trong giấc ngủ, khi nghe điện thoại cũng phải lập tức chạy đến hiện trường vụ án phối hợp cùng cảnh sát tiến hành khám nghiệm.

Hôm nay, khi mọi người vội vàng giám thức công tác, bọn họ đều được công nhận là không hơn không kém thủ trưởng công tác cuồng-Bae Joohyun. Hiện tại thái độ khác thường ngẩn người, trừ công tác, Bae Joohyun rất ít khi vì chuyện khác mà xuất thần, nhưng hiện tại, trong đầu nàng tất cả đều là chuyện phát sinh tối hôm qua.

Tối hôm qua sau khi cảnh sát tới rồi, đem bảy tên bắt cóc mang về cảnh cục, trừ một tên bắt cóc bị nàng dùng điện giật làm cho hôn mê, còn lại sáu kẻ bắt cóc thanh tỉnh nhưng chuyện phát sinh tối hôm đó đều không nhớ, cũng không biết chính mình vì sao đối với nàng bất lợi. Cảnh sát kinh nghiệm phá án phong phú, kẻ bắt cóc có phải hay không đang nói dối đều nhìn ra được, nhưng sáu người đều đồng thời giở trò sẽ không hợp lý, nhưng phát hiện chứng thật bọn họ không có nói sai, xác thực mất đi một đoạn trí nhớ, hoàn toàn quên đi nữ nhân thần bí kia.

Joohyun tự nhiên cũng làm ghi chép, nhưng cũng không có nói ra là nhìn thấy ma cà rồng, loại sự tình này ai sẽ tin tưởng ? Nói ra sợ rằng người khác còn nghĩ rằng là nàng điên rồi ! Một người ở trước mặt nàng nhảy lên nóc nhà hơn mười tầng lầu cao, chuyện này là không thể tin được, cho tới bây giờ, nàng còn không dám tin tưởng đây là sự thật.

Bình tĩnh hồi tưởng lại ánh mắt cuồng dã kia, ý vị ma mị làm trái tim nàng vừa áy náy vừa động.

Trên đời này làm sao có thể có ma cà rồng ?

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro