14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đen u tối, cũng không có người thoát được ánh mắt đang ẩn sâu trong bóng đêm kia, hô hấp nhẹ nhàng, cũng không có người có thể nhìn thấy cô, bởi vì cô là chúa tể bóng đêm.

Seulgi đang phục ở trên nóc nhà, bóng dáng dung nạp vào trong đêm tối, ánh mắt lạnh như băng bởi vì một cái bóng dáng lặng lẽ lén lút tới gần mà trở nên sắc bén.

Đến rồi !

Hồng nhãn ở dưới ánh trăng chăm chú nhìn mục tiêu, bóng dáng gọn gàng nhảy sang nóc nhà khác, như đại bàng giương cánh phi thẳng lên không trung.

Sát thủ tay cầm súng, nhắm cửa sổ nhà đối diện, cửa sổ lộ ra ánh đèn, bên trong mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một nữ nhân.

Sát thủ hết sức chăm chú, một lòng thầm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng hoàn thành nhiệm vụ.

Mục tiêu đã nhắm, chỉ cần xuống tay liền xong.

Đột nhiên, tầm mắt nhắm mục tiêu bị chặn, ánh trăng đột nhiên bị che khuất.

Nam tử kinh ngạc ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt hắn là hình ảnh đáng sợ nhất đời này hắn chưa từng thấy qua.

Một người ở giữa không trung, ánh mắt đỏ rực như lửa mở to, tóc dài bay lên, tay áo bay bổng, thoảng như sứ giả địa ngục tản ra hàn ý khiến người ta kinh hãi.

- Ngươi là người thứ năm

Seulgi thấp giọng nói, móng tay bén nhọn xẹt qua cổ đối phương, chảy xuống một giọt máu, cô chậm rãi liếm máu.

- Cũng có dùng thuốc...cùng là một người phái tới

Nam nhân này có hiện tượng hít thuốc phiện, cũng giống như những kẻ bắt cóc Joohyun, bên trong máu có thành phần thuốc giảm đau đến từ một người, chỉ có thể tìm ra hắn mới có thể biết được chủ nhân phía sau.

Nhưng hắn cũng thực nhạy bén, ngay cả sát thủ cũng không biết chính mình là do ai phái tới, chính là lấy tiền làm việc mà thôi. Bất quá sát thủ hôm nay rất khác, hắn không có chuyên nghiệp, không có hơi thở lạnh lùng của một sát thủ, hơn nữa người này cũng không có lập tức bóp cò súng, chính là cách màn nhắm nhìn lén con mồi, tựa như sắc quỷ bình thường, trước khi hạ thủ, thường hưởng thụ một chút đường cong thướt tha của nữ nhân.

Người này chẳng những không chuyên nghiệp, còn lộ ra sơ hở trong hành động.

- Dám nhìn lén nữ nhân của ta thay quần áo, ta nên móc tròng mắt của ngươi xuống

Hồng nhãn trong đêm tối đằng đằng sát khí.

Nam tử sắc mặt trắng xanh, sợ hãi nhìn cô, cho dù chân tay nhanh nhẹn, cũng là sợ tới mức bất động.

- Quỷ...cô là quỷ...

Khóe miệng hiện lên ý cười, cô cảm giác được, người này là do tên cầm đầu phái đến, hắn nhất định là đã gặp qua tên chủ mưu phía sau.

- Ngươi thật may mắn, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta muốn ngươi đưa ta đi gặp tên chủ mưu phía sau

Hồng nhãn lóe lên quang mang tà mị, thôi miên tâm trí đối phương, muốn hắn nghe theo mệnh lệnh chính mình.

Nam tử bị thôi miên, thoáng chốc như một pho tượng vô tri vô giác, cứng ngắc gật đầu.

- Vâng

Thời điểm chiều tối, trong bất tri bấc giác, Joohyun đã có thói quen ỷ lại vào Seulgi.

Có cô ngày đêm bảo hộ, nàng không hề bị tập kích, tuy là vì suy tính an toàn mà không thể không nghỉ ngơi, nhưng có Seulgi bảo hộ nàng như vậy, làm cho nàng giống như hưởng tuần trăng mật, mỗi ngày đều thực khoái trá.

Nàng nghỉ ngơi đến khi David gọi đến nói, dở bỏ tuyên cáo.

David kinh hỉ nói với nàng cảnh sát đã tra được kẻ chủ mưu tập kích nàng là ai, đó là một nghị viên rất có danh vọng. Không biết vì sao, thủ hạ của hắn hoàn toàn phản bội, tự động đầu thú với cảnh sát, cũng nói là nghị viên mua sát thủ giết nàng, bởi vì vụ án nàng đang điều tra, có thể tiết lộ nghị viên cùng hắc đạo cấu kết, buôn bán thuốc phiện, kiếm tiền tài đi tranh cử.

Joohyun còn chưa kinh ngạc, David lại nói, từ nghị viên này tra ra một tập đoàn hắc đạo, không thể tin được tập đoàn hắc đạo này chính là thủ phạm phía sau màn đánh bom công kích năm đó, bởi vì hại chết rất nhiều người, cho nên bọn họ được xếp vào phần tử khủng bố.

Nhân chứng, vật chứng vô cùng xác thực, xem như cảnh sát đã xử lý xong vụ án oanh động, không sao nói rõ được tuyên cáo phán án tử.

Trong đó thần kỳ nhất là, thủ phạm đều nguyện ý ngoan ngoãn hợp tác, nghe lời cực kỳ, làm cho người ta cảm thấy không thể tin được, nhưng cũng không thể nào hoài nghi, ngay cả tên nghị viên cũng nhận tội, cảnh sát suy luận có lẽ hắn là hít thuốc phiện quá nhiều gây ra ảo giác, mới có thể tự chạy tới đầu thú.

Treo điện thoại lên, Joohyun bất động rất lâu, lâu đến cơ hồ đã quên sự tồn tại của thời gian.

Là Kang Seulgi ! Nghe xong lời David, nàng liền biết tất cả đều là cô làm, cũng giải thích được vì sao mỗi buổi tối đều cảm thấy cô biến mất, bởi vì cô ban ngày ngủ đêm đi truy tìm tung tích kẻ xấu, nói không quan tâm nàng là gạt nàng.

Kích động vỗ về ngực, nước mắt không ngừng chảy xuống, tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng nàng đã chờ không kịp muốn nhào vào trong lòng cô.

Nàng đi đến phòng bên cạnh, xông thẳng vào căn phòng quanh năm suốt tháng đều u ám, nàng gạt đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa quan tài, trong bóng đêm, một đôi mắt nhập nhèm mở ra nhìn nàng.

- Joohyun ?

Nàng cúi người, chủ động hôn một cái thật sâu, làm cô giật mình không thôi.

- Em khóc ?

Cái gì cũng không nói, nàng cởi giày, tiến vào trong quan tài nằm cạnh cô.

- Em cùng Seul ngủ

- Em...

Nàng ghé vào trên người cô, chọn tư thế thoải mái nhất, mới nói nhỏ.

- David vừa gọi đến...

- Ừm ?

- Chủ mưu bắt cóc em đã bị bắt

- Thật sự ?

- Đám người kia tự động đến cảnh sát đầu thú

- Vậy thì tốt

Nàng trong lòng thầm nói, người này còn giả ngu !

- Đây chính là vụ án lớn nhất từ trước đến nay, khẳng định sẽ là tin tức chấn động toàn thế giới

- Vậy em có thể an tâm, từ nay về sau sẽ không còn có người đến hại em

- Đúng vậy, càng khéo là hung thủ đánh bom hại chết phụ mẫu em cũng tra ra được, Seul nói xem có tuyệt hay không ? Tựa như có người phù hộ, mà người phù hộ em mỗi buổi tối đều không chịu ngủ, vụng trộm chạy đi điều tra, lúc này mới mệt mỏi nằm trong quan tài, mà không quấn quít lấy em

- ...

- Giả chết không phải là ý kiến hay

Nàng nghe được tiếng cô thở dài, thanh âm mềm nhẹ từ trên đầu truyền đến.

- Tôi muốn bảo hộ em

- Seul là đang bảo hộ em

- Thật có lỗi, trừ bỏ tìm ra kẻ hại chết cha mẹ em, tôi không thể dùng phương thức khác an ủi em

Nàng vùi đầu vào ngực cô, hai tay đặt trên vai cô, cảm nhận được cơ thể khỏe mạnh, người này vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nàng sớm nên nghĩ đến đều là cô bảo hộ làm cho nàng an tâm.

Nàng ôm cô thật lâu không buông, đã muốn đem cảm kích cùng yếu ớt của nàng truyền cho cô.

Không gian trầm mặc không tiếng động, hai trái tim dựa vào gần như thế, không cần nói nhiều, một cái ôm đã nói hết thiên ngôn vạn ngữ.

Nàng tâm tình bình phục đôi chút, hồi phục bình tĩnh, lại cùng cô trò chuyện.

- Em hiện tại mới phát hiện, nằm trong quan tài cũng rất thoải mái

Nàng nhắm mắt lại, dùng xúc cảm ở tay cảm nhận đường cong trên mặt cô.

- Seulgi...

- Hửm ?

- Em yêu Seul

Nằm trong quan tài u tối, nàng chỉ nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi ngoài cửa sổ, tuy rằng chính mình không có năng lực nhìn xuyên màn đêm, nhưng nàng cảm giác được cô đang cao hứng, bởi vì cô đem nàng ôm càng chặt hơn, môi cũng càng lại gần, chuẩn xác phủ lên môi nàng.

Một cái hôn thâm tình thật lâu dài, sau đó, thanh âm ôn nhu vang lên bên tai nàng.

- Ngủ đi

Nàng gật đầu, bồi cô cùng ngủ, nhưng bởi vì trời còn chưa tối hẳn, nàng một chút buồn ngủ cũng không có, hơn nữa nàng là người quen động não, đầu óc nghĩ đến cái gì, liền không nhịn được phải biết.

- Seulgi ?

- Chuyện gì, bảo bối ?

- Vì sao ma cà rồng lại ngủ trong quan tài ?

- ...

Tùy tiện hỏi một vấn đề liền đem cô đánh ngã.

- Vì sao không phải là trên giường, trong sơn động, hay là nhà xác ?

- Cái này...

- Là sợ người khác làm ồn sao ? Vậy sao không chọn nơi vắng người, động thạch nhũ hoặc hầm bỏ hoang, cũng rất ẩn mật

- Này...

- Lần sau em sẽ tìm giúp Seul một cái sơn động

- Ách...

Không nói gì lại xấu hổ !

- Nhưng như vậy giống như bị chôn sống, Seul có hay không từng bị chôn sống ?

- ...

Yêu một người điên cuồng nghiên cứu, ngay cả cô cũng không có cách, phương thức tốt nhất, chính là trực tiếp dùng miệng.

.
.
.
.
.

Joohyun cuối cùng cũng có thể trả phép, trở về làm việc.

Nhìn thủ trưởng trở về, thành viên trong tổ đều thực vui vẻ, David và Joy báo cáo cùng nàng tiến độ các vụ án.

Chiều tà ngày đó, cuối chân trời xuất hiện chấm nhỏ, bọn họ ban đêm đúng giờ hiện thân.

- Hi, Seulgi !

David cao hứng tiến lên cùng cô vỗ tay hoan nghênh, một bên kề vai sát cánh một bên dùng quyền đánh trên thân thể của cô, tựa như huynh muội, thấp giọng nói -...Làm tốt lắm, Seulgi

Vụ án tử cảnh sát mới phá được mấy ngày nay, David cùng Joy hiểu được là kiệt tác do Seulgi làm.

Phía sau Joy chào đón, cũng vui vẻ ôm cô, ở trên mặt cô hôn một cái.

- Hoan nghênh trở về ! Haha, cô càng ngày càng tràn đầy sức sống a !

- Nhờ phúc của cô

Joy nháy mắt đầy ái muội.

- Không phải đâu, hẳn là nhờ phúc Joohyun, xem bộ dáng tỏa sáng của cô, so với thời điểm bị thương, hiện tại chẳng những hoàn toàn khác hẳn, còn ngày càng xinh đẹp

Ba người cười đùa không ngừng, David cùng Joy đối với cô phục sát đất, nói với cô, mặc kệ là tivi, báo chí, đều nhiệt liệt thảo luận vụ án này, nhất là có thể tra ra kẻ chủ mưu đánh bom nhiều năm trước, đối với nước Mỹ mà nói, không khác gì là đại sự.

- Joohyun đâu ?

Seulgi hỏi Joy.

- Đang kiểm nghiệm ghi chép, sáng nay đã bắt đầu làm việc, cô có biết, thủ trưởng của chúng ta là không chịu nổi nhàn rỗi mà

Joy nói.

- Tôi đi tìm nàng

Hướng bọn họ nói một tiếng, liền trực tiếp đi đến phòng kiểm nghiệm.

Nhìn bóng dáng Seulgi biến mất ở cuối hành lang, Joy khẽ thở dài.

- Khó tìm được một nữ nhân tốt, chỉ tiếc...

David thay nàng nói hoàn câu nói.

- Đáng tiếc là ma cà rồng

- Đúng vậy

Joohyun cùng Seulgi hai người tình đầu ý hợp, bọn họ đã sớm nhìn thấy, nếu Seulgi không phải là ma cà rồng, bọn họ tuyệt đối tán thành hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng không ai hiểu được, càng kéo dài thời gian càng nảy sinh vấn đề. Seulgi thuộc về bóng đêm, hơn nữa cô sẽ không chết, Joohyun sớm hay muộn cũng già đi, tình yêu này nhất định sẽ không có kết quả.

Bọn họ hiểu được, Seulgi cùng Joohyun lại càng hiểu rõ, chính là tình cảm này, người ngoài cuộc không thể cho ý kiến gì, sớm hay muộn vẫn là tự bọn họ sẽ đối mặt.

Nghĩ vậy, David cùng Joy hai người nhất trí thở dài, không cần nhiều lời, cũng biết ý đối phương giống mình, bọn họ cái gì cũng không cần nói, chỉ có thể ở cạnh bên, chỉ có thể hết lực giúp hai người kia.

Về phần khác, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

.
.
.
.
.

Mấy ngày nay, sắc mặt Seulgi thực âm trầm, cả người tản ra sát khí chớ tới gần.

David từ phòng kiểm nghiệm đi ra, đã bị biểu tình âm trầm của Seulgi dọa đến.

- Seulgi...cô làm sao vậy ?

Seulgi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái.

- Không có việc gì

Sau đó liền rời đi, nhưng lại đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi -...Có hay không cần trợ giúp ?

- Ách...

David nuốt nước miếng, kì thực khi cần kiểm nghiệm, được Seulgi hỗ trợ, tiến độ liền thần tốc, ngay cả cảnh sát cũng kinh ngạc với tốc độ của bọn họ.

- Nhờ phúc của cô, tạm thời không có

David kinh hồn sợ hãi trả lời.

- Thật không ?

Seulgi lo lắng gãi đầu, lam nhãn hướng phòng cuối hành lang đi đến, cửa đã đóng chặt, Joohyun ở trong.

- Tôi đi tìm Joohyun

Nói xong, liền hướng hành lang nhanh đi đến.

David buồn bực một lúc lâu, cầm báo cáo không yên lòng nhìn bóng dáng Seulgi, đi đến bên cạnh Joy.

- Joy...

- Vâng ?

Joy đang viết tư liệu giao cho cảnh sát.

- Em có biết Seulgi bị làm sao không ? Một hai ngày nay mặt thực đen, có phải hay không cãi nhau cùng Joohyun ?

- Bởi vì Joohyun đến kì sinh lý

- Chuyện Joohyun, liên quan đến Seulgi cái gì...a...

David dần hiểu ra.

Joy một bộ biểu tình 'anh đã hiểu'.

- Cho nên Joohyun quy định tuần này Seulgi không được tới gần chị ấy

- Khó trách Seulgi lại như vậy, nguyên lai là biến chứng

David đồng tình lắc đầu, máu của Joohyun là dụ hoặc rất lớn đối với Seulgi, chỉ cần một cc cũng đủ làm cho cô đông lạnh, kì sinh lý của nữ nhân chẳng phải càng làm cho cô điên cuồng, xem bộ dáng muốn phát điên của cô, đáng thương nha ! Biện pháp duy nhất là cách xa ra, tránh cho chịu không nổi dụ hoặc.

- A !

David kinh sợ kêu lên, làm Joy quay đầu quái dị nhìn hắn.

- Làm sao vậy ?

- Nhưng vừa rồi, Seulgi...Seulgi đi đến phòng Joohyun...

Hai người kinh ngạc nhìn nhau, đều có thể đoán được kết quả, mà không bao lâu sao, quả nhiên nhìn thấy u tối đi ra, tóc đen thật dài, ánh mắt hồng hồng, răng nanh mọc dài, chính là trên gương mặt xinh đẹp hiện rõ năm ngón tay thật dài.

- Cái nữ nhân kia thực nhỏ nhen, tôi lại không phải muốn cắn cổ nàng, chính là đề nghị nàng đem miếng vệ sinh đưa cho tôi, nàng lại không nói hai lời thưởng cho tôi một bạt tay

Seulgi tức giận đối với bọn họ kể khổ.

David nghe được nghẹn họng nhìn cô trân trối.

- Cô...nói với cậu ấy...

- Như thế nào ? Dù sao cũng tránh lãng phí

Thoáng chốc, David cùng Joy cười đến đau cả bụng, nước mắt chảy dài, cằm rút gân. Cô cư nhiên muốn Joohyun đưa cho cô miếng vệ sinh, trời ạ ~ có loại sự tình này sao !

Seulgi đỏ bừng mặt lên, cô đường đường là một ma cà rồng hơn ba trăm tuổi, lại bị người chê cười.

Cô cũng không nguyện ý a, nhưng chính mình chính là không có cách khống chế khát vọng đối với huyết mà thôi, mà lại là cực phẩm khó gặp như vậy.

Hầy !

- Quên đi, tôi nên đi là tốt nhất, tránh cho không thể khống chế được

Cô ảo não xoay người, đi đến cửa, vẫn có thể ngửi thấy mùi máu của Joohyun.

Đã quên chính là bộ dáng còn vẻ ngoài của ma cà rồng, Seulgi không suy nghĩ nhiều mở cửa ra, không ngờ khi cô mở cửa, một người khác vừa vặn tiến vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn giật mình.

Seulgi nhìn Sehun chằm chằm, Sehun cũng dõi theo cô, một giây tiếp theo, tình huống không thể khống chế được.

Sehun lập tức móc súng lục ra nhắm vào Seulgi.

- Không được nhúc nhích !

TBC...



P/s: M.n có vẻ khoái ngọt nên drama rồi hẳn kết fic :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro