Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu lại đến, đã mấy tháng trôi qua kể từ khi các đại môn phái quyết đấu với Du Minh Môn.

Từ Trúc Lâm trở lại vẻ tĩnh mịch như xưa.

Trong sơn cốc mây khói lượn lờ, không một bóng người, thảm họa dại màu vàng chanh trải rộng mênh mông, làn gió nhẹ khẽ mơn man thổi qua, Seulgi đứng một mình trên đỉnh núi, nhìn đám hoa vàng và lá úa bay theo gió, nghe tiếng chim hót vang vọng trong sơn cốc...

Đứng trước cảnh đẹp thần tiên thế này mà trong mắt Seulgi chỉ có cảnh hơn hai trăm cao thủ võ lâm phơi thây ngổn ngang, những người chết không nhắm mắt, những vết máu đỏ ối văng lên những cánh hoa màu vàng tươi, tiếng quạ kêu quang quác...

Tuy Chanyeol không nói trắng ra nhưng cô vẫn hiểu. Cách duy nhất để đánh bại nữ ma đầu kia chính là nắm lấy cơ hội then chốt nhất, tung ra một kiếm trí mạng.

Đương nhiên kết quả chỉ có một: cả hai cùng chết.

Đối với cô, như thế cũng đáng!

Không biết suy nghĩ bao lâu, Seulgi nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân rất khẽ nên tay bất giác nắm chặt thanh kiếm. Nhưng cô đợi một lát mà vẫn không cảm nhận được chút sát khí nào.

Cô từ từ xoay người lại và không sao ngờ được phía sau mình lại có một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần.

Nàng mặc bộ y phục bằng gấm màu tím nhạt. Màu tím nhạt ấy khiến nàng có vẻ mông lung, huyền ảo. Mái tóc nàng được búi lên lỏng lẻo, chỉ chừa một lọn nhỏ trước ngực tạo cảm giác thanh nhã làm rung động lòng người. Seulgi từng gặp vô số giai nhân nhưng chỉ một người để lại ấn tượng trong lòng cô, chính là cô nương tình cờ gặp gỡ trên đỉnh Hoa Sơn, từ đó không bao giờ quên được.

Đã ba năm không gặp, nàng đã trưởng thành, càng xinh đẹp và ý nhị hơn trước.

Seulgi vui mừng hỏi: "Là cô nương ư?"

Nữ tử ngạc nhiên nhìn cô, hai tay đưa từ sau lưng ra phía trước, hỏi: "Sao... huynh lại ở đây?"

Seulgi chỉ về phía rừng trúc đối diện, nói: "Ta bị lạc đường, không ra khỏi khu rừng trúc này được, nàng có thể dẫn ta ra khỏi đây không?"

Nữ tử do dự một lát rồi gật đầu, quay người bước đi. "Huynh đi theo ta."

Seulgi vội vàng bước theo. "Ta là Kang Seulgi..."

Sau đó, cô liền hỏi câu mà mình đã muốn hỏi từ mấy năm về trước: "Xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?"

"Ta... ta tên là Bae Joohyun." Nàng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi.

"Joohyun? Cái tên thật đặc biệt, rất hợp với cô nương..."

Joohyun đưa mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, chớp đôi mắt đen lay láy. "Tại sao?"

Seulgi nhất thời không biết nói gì. Cô chỉ cảm thấy chữ "hyun" viết thì rất đơn giản nhưng lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc vui buồn tan hợp, hỷ nộ ái ố, là sự tốt đẹp mà con người luôn hướng đến nhưng lại không thể chạm tới. Nhưng vì sao chữ này lại hợp với nàng thì  không thể nói được lý do.

Thấy cô không trả lời được, nàng cũng không truy hỏi thêm, tiếp tục đi.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau, nghe tiếng thở của nhau, rõ ràng là rất gần nhưng dường như lại có một khoảng cách không thể nào vượt qua được.

Joohyun dẫn Seulgi đi lòng vòng khá lâu trong rừng trúc, trăng đã từ từ hiện lên sau khóm trúc xanh, chiếu ánh sáng lành lạnh.

Seulgi lặng lẽ sờ những cây trúc mà mình vừa đánh dấu, làm như lơ đãng hỏi: "Mấy năm nay cô nương có lên Hoa Sơn ngắm mặt trời lặn không?"

Joohyun quay đầu lại, yên lặng nhìn cô một lát rồi mới trả lời: "Hai năm trước ta có đi nhưng không gặp được huynh."

Seulgi ngẩng đầu nhìn bầu trời sao lấp lánh. Ánh sao phản chiếu vào trong mắt cô, hết sức dịu dàng. "Có lẽ bây giờ hoa vàng trên Hoa Sơn đã tàn hết rồi. Nếu mùa thu năm sau ta còn sống sót, ta sẽ dẫn cô nương đi ngắm mặt trời lặn, sau đó đàn cho nàng nghe khúc nhạc mà nàng thích, được không?"

Joohyun nhìn sâu vào mắt cô, đáp: "Được!"

Nửa canh giờ sau, Seulgi rời khỏi rừng trúc.

Cô đi được vài bước thì không kìm lòng được phải quay đầu lại nhìn nàng. Hôm nay, cô đã gặp được người mà cô từng thầm cầu mong tạo hóa cho mình gặp lại.

Seulgi không biết nàng là ai, có quan hệ gì với Du Minh Môn nhưng cô biết, suốt dọc đường đi vừa rồi, rất nhiều lần nàng định giết cô nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

*

* *

Sau hôm đó, Seulgi thường xuyên đến Tử Trúc Lâm để đợi nữ ma đầu của Du Minh Môn xuất hiện nhưng hoa vàng và lá vàng đã thôi rơi, chim nhỏ hót tới khản cả tiếng mà nữ ma đầu ấy vẫn không hề xuất hiện.

Một ngày nọ, cô lại gặp được Joohyun. Nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt, đứng trong rừng trúc, nhìn cô từ phía xa xa, không đến gần, cũng không đi khỏi đó.

Bọn họ cứ đứng cách xa nhau như thế mà nhìn nhau, khoảng cách chỉ có vài chục bước mà thôi, với khinh công của cô, nháy mắt là có thể đến gần nàng.

Nhưng cô lại chọn cách từ từ bước đến, nhìn thấy nàng càng lúc càng gần...

Đúng lúc đó, trên không trung bỗng xuất hiện một bóng người mặc y phục trắng. Nữ tử áo trắng không giao chiến với Seulgi mà chỉ phóng một bức thư dính vào vách đá bên cạnh cô.

Cô lấy thư ra xem thì trên đó chỉ viết vỏn vẹn mấy chữ: Mười ngày sau, quyết chiến tại đây, sống chết do trời!

Nét chữ tung bay phóng khoáng, còn tỏa hương thơm dìu dịu.

Seulgi cất bức thư, sau đó nhìn Joohyun ở đối diện. "Mười ngày sau, nếu ta còn sống thì ta nhất định sẽ đến tìm cô nương. Nếu ta không thể đến thì nàng hãy giữ thứ này..."

Cô vươn tay ra, đưa nhạc phổ đã viết đêm qua cho nàng. "Cô nương có thể tìm một người tinh thông âm nhạc để người đó đàn cho mình nghe."

Joohyun cúi đầu nhìn nhạc phổ trên tay, không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng gật đầu với cô. Không biết nàng đồng ý đợi cô hay là đồng ý sau này sẽ đi tìm một người tinh thông âm nhạc để đàn cho mình nghe.

*

* *

Tiêu Dao Các chính là tửu lâu nổi tiếng nhất Du Ly trấn. Loại rượu lâu năm do Tiêu Dao Các tự ủ vừa thơm vừa nồng, sau khi uống vào miệng thì để lại dư vị khó quên. Seulgi không phải là người thích uống rượu, càng không phải là người nhàn hạ, rảnh rỗi nên lý do cô đến nơi này cũng chỉ là vì muốn tìm thứ gì đó lót dạ.

Vừa từ Tử Trúc Lâm về, Seulgi cảm thấy mệt mỏi nên gọi một món ăn thanh đạm.

Món ăn thanh đạm tỏa ra mùi dầu hành thơm lừng, cộng thêm hương rượu nồng nàn, quả là khiến người đang đói như Seulgi cảm thấy rất ngon. Thật ra cô là người chẳng dư dả gì nên trước nay không thường xuyên ăn uống ở những tửu lâu xa hoa, tốn kém này, nhưng bây giờ đối với người không còn sống được bao lâu nữa thì ngân lượng không còn quan trọng.

Seulgi đang định cầm đũa lên thì bỗng nghe trong tửu lâu có người nói: "Các huynh đã nghe tin gì chưa? Du Minh Môn đã gửi chiến thư cho Kim Bok của Kim thế gia rồi đấy. Nghe nói hôm nay sẽ quyết đấu tại Phi Hồng Phong."

"Ai mà không biết tin tức này chứ!" Có người khinh thường nói.

Vài người thoạt nhìn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt bắt đầu xì xầm bàn tán.

"Các huynh nói xem ai sẽ thắng? Ta rất muốn đi xem."

"Nếu không muốn sống nữa thì cứ đi đi. May mắn thì có thể được toàn thây."

"Thôi đi..."

Có người nói chen vào: "Kim Bok được mệnh danh là võ lâm chí tôn, nếu ông ấy cũng thua thì chính phái không còn ai có thể chống lại được nữ ma đầu đó nữa rồi."

"Chẳng phải còn Kim bảo chủ của Kim Gia Bảo sao?" Lại có người phản bác.

"Phác Môn đã tiêu tùng rồi, nếu Kim thế gia cũng thất bại nữa thì e là một mình Kim Gia Bảo không có năng lực chống chọi với Du Minh Môn, từ nay võ lâm sẽ bị một nữ ma đầu thao túng."

Những người đó vẫn đang say sưa bàn luận thì Seulgi đã bỏ lại những món ăn còn chưa kịp động đũa, vội vàng rời khỏi Tiêu Dao Các.

Chạy băng băng suốt mấy trăm dặm, cuối cùng thì hôm sau, Seulgi cũng đến được Phi Hồng Phong trước khi mặt trời lặn.

Vừa đến chân núi, Seulgi liền nhìn thấy Joohyun đứng đối diện nhìn cô. Nàng đứng trong gió, tay áo tung bay theo gió, hệt như một tiên nữ vừa đặt chân xuống cõi này. Cô không kịp dừng chân, lướt qua người nàng, bay thẳng lên sườn núi.

Trận quyết đấu đã kết thúc, chỉ còn lại những cành cây bị chặt đứt, những ngọn cỏ bị giẫm nát, đá vụn và lá úa trải ngổn ngang khắp mặt đất.

Thi thể dưới đất vẫn còn ấm, vẻ mặt Kim Bok vẫn hiền hòa như khi còn sống.

Seulgi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp mặt Kim Bok, ông cười hiền hậu, vỗ vai Seulgi, nói: "Đúng là anh hùng xuất thiếu niên... Cô gái trẻ, đừng quá vội bộc lộ tài năng của mình. Kiếm càng sắc thì càng dễ gãy."

Lúc ấy, Seulgi chưa hề biết danh tiếng của Kim Bok, chỉ coi ông là lão tiền bối nhân hậu, dễ gần. Hôm ấy, Kim Bok mời cô uống rượu, kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trên giang hồ. Đó là lần đầu tiên Seulgi nếm thử mùi vị của rượu, kết quả là say bí tỉ.

Bọn họ vốn đã hẹn với nhau là lần sau gặp lại sẽ không say không về... Vậy mà khi gặp lại đã là cách xa nghìn trùng.

Seulgi loạng choạng bước tới một bước, đưa tay chạm vào thi thể của Kim Bok. Cô cảm thấy tức ngực, một búng máu bỗng trào lên miệng.

Seulgi gắng sức cắn răng nuốt xuống, đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Joohyun lúc này đang đứng trước mặt mình.

Cô đoán được Joohyun là người của Du Minh Môn, vì quá oán hận nên căm phẫn nói: "Ta nhất định sẽ giết chết ả ta, nhất định..." Còn chưa nói xong thì cô đã cảm thấy trước mắt tối sầm, máu từ trong miệng phun ra.

Khi ngã xuống, Seulgi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng. Một cơ thể mềm mại ôm chặt lấy người cô.

Đó là cảm giác tuyệt diệu khó có thể tả được. Tuyệt diệu đến nỗi khiến cô quên hết mọi đau đớn, giống như được trở về với thời thơ ấu, nằm trong lòng mẫu thân.

Seulgi rất muốn ôm chầm lấy cơ thể mềm mại ấy, đáng tiếc là không có sức lực!

Khi Seulgi khôi phục ý thức, mở mắt ra được thì nhìn thấy ánh nến đang chập chờn nhảy múa trên gương mặt tái xanh của nàng, ánh mắt nàng sáng như ánh nến.

Nàng đang nhìn cô, gần trong gang tấc...

Dưới ánh nến lay động, dung nhan khuynh thành ấy làm cô phải thất thần.

"Huynh... vẫn ổn chứ?" Joohyun nhẹ nhàng hỏi.

"Đây là đâu?" Seulgi quan sát căn phòng một vòng, xoa xoa ngực mình rồi yên lặng ngồi dậy.

"Khách điếm. Huynh bị ngất đi nên ta đưa huynh đến đây nghỉ ngơi một chút."

"Đa tạ cô nương!"

Joohyun im lặng lắc đầu, Seulgi cũng không nói gì nữa mà đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm đen kịt, sau đó lẳng lặng sờ lên kiếm của mình.

Hai người cứ ngượng ngùng im lặng, Joohyun lại e dè hỏi: "Huynh sẽ đi... quyết đấu ư?"

"Đi chứ!"

"Huynh nắm chắc phần thắng sao?"

"Không có."

"Vậy... huynh đừng đi, có được không?" Joohyun cắn môi, những sợi tóc trên trán che đi ánh mắt nàng.

Seulgi bất giác đưa tay lên vuốt lại những sợi tóc rối cho nàng. Khi những ngón tay chạm vào làn da mịn màng, mềm mại, máu nóng như dồn lên đầu ngón tay.

Joohyun thoáng cứng người, sau đó đột nhiên gạt tay cô ra. "Đã không còn sớm nữa, ta còn có việc, sau này sẽ gặp lại."

Nói xong, nàng vội vàng chạy ra ngoài, cửa phòng đóng lại tạo thành tiếng vang lớn.

Seulgi ngẩn ngơ nhìn những ngón tay mình, sau đó chỉ biết cười khổ: Nếu đã không có duyên thì hà tất phải gặp nhau? Nếu đã không có tình thì hà tất phải gặp lại?

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro