Chương 13: Quyết Đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hẹn quyết đấu cuối cùng cũng đến.

Seulgi đứng trong sơn cốc ngoài Tử Trúc Lâm, tay nắm chặt thanh kiếm. Cô rất sợ nếu chỉ khẽ buông tay một chút thôi là cô sẽ bỏ mặc mọi thứ, chạy về tìm người mình luôn mong nhớ...

Bỗng một bóng trắng lóe lên, một nữ tử áo trắng bay xuống trước mặt cô.

Seulgi đang định vung kiếm thì lập tức ngây người. Vì cô quá nhớ nhung Joohyun nên mới bị ảo giác ư?

Tại sao nữ tử trước mặt lại có đôi mắt mà cô quá đỗi quen thuộc, thấp thoáng gợi tình.

"Ngươi... là môn chủ của Du Minh Môn?" Seulgi hỏi với giọng hoài nghi.

Nữ tử áo trắng gật đầu, đưa tay kéo chiếc khăn che mặt xuống... Người đứng trước mặt cô đúng là Joohyun.

"Hyun?" Seulgi trợn tròn mắt, hai cánh tay vô thức dang ra nhưng rồi dần khựng lại giữa không trung. "Nàng... nàng là môn chủ của Du Minh Môn?"

"Đúng vậy!"

Cô nhìn nàng, răng đã nghiến chặt đến nỗi tê rần...

Người đang đứng trước mặt chính là nữ tử mà cô yêu nhất, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới khuôn mặt nàng, thế nhưng cô lại không có dũng khí để nhìn nàng.

Cô còn nhớ rất rõ ba ngày trước, bọn họ cùng đi bái tế phụ mẫu của cô, lúc về đã là chạng vạng.

Trên đường về, bọn họ đi ngang qua một trang viên trồng đầy hoa vàng. Chút ánh sáng màu vàng hắt ra từ sau tấm rèm cửa sổ màu xanh biếc của căn nhà làm bằng trúc khiến cơn mưa rả rích trở nên trong trẻo hơn. Joohyun đứng trong mưa, ngắm nhìn căn nhà nhỏ ấy thật lâu, nói nàng chưa từng nhìn thấy nơi nào đẹp thế này,

Lúc ấy, Seulgi cũng không nỡ rời đi.

Bởi vì cô cũng từng có một căn nhà như vậy, một ngôi nhà bằng trúc ấm áp như thế. Vào những lúc trời đông tuyết phủ, mẫu thân sẽ bế cô ngồi gần lò than hồng và kể chuyện cho cô nghe. Lúc ấy, cô không hề cảm thấy mùa đông lạnh lẽo. Sau đó, thiếu đi chiếc lò sưởi ấm áp, cô mới biết thì ra gió mùa đông lạnh đến thấu xương.

Đêm ấy, gió đông cũng rất rét, nhưng cô không hề cảm thấy lạnh.

Seulgi ôm Joohyun, thì thầm bên tai nàng: "Nếu chúng ta cũng có một mái nhà như thế này thì tốt biết bao... Mỗi ngày trở về, căn phòng sẽ rất ấm áp, có một bữa cơn ngon, một nữ tử đợi ta trở về, cùng ta đi ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc sớm nhất trên bầu trời, cùng dựa vào nhau mà ngủ..."

Joohyun ngoan ngoãn dựa vào lòng cô, dịu dàng nói: "Chỉ cần Seul thích, ta bằng lòng cùng Seul sống một cuộc sống như vậy."

Khi ấy, cô đã tin rằng Joohyun sẽ bằng lòng cho nên rất thỏa mãn. Dù biết không lâu sau sẽ chết, cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Hôm nay cô mới biết, nàng sẽ mãi mãi không chờ cô trở về nhà, bởi vì mục tiêu của nàng là bá chủ giang hồ, là làm cho đàn ông trong khắp thiên hạ phủ phục dưới chân nàng. Đối với nàng, cô không có ý nghĩa gì cả.

"Tại sao nàng lại làm như thế?" Seulgi hỏi. Nhưng vừa hỏi xong, cô cảm thấy rất tức cười. Cô hệt như tên ngốc, bị một nữ nhân trêu đùa trong lòng bàn tay mà còn hỏi người ta tại sao. Cô bật cười, cười một cách điên dại. "Nàng sợ không phải là đối thủ của ta, hay là... trước mỗi lần quyết đấu, nàng đều lợi dụng dung nhan tuyệt thế của mình?"

Cơ thể Joohyun lảo đảo một chút.

Thân mình của nàng trông hết sức mảnh mai, vòng eo thon thả đến nỗi dường như chỉ cần dùng chút sức thôi là có thể bẻ gãy. Bởi thế cho nên mỗi lần ân ái, đè nàng dưới thân mình, cô đều không dám dùng sức quá mạnh, luôn cố gắng dịu dàng nhất có thể để tiến vào người nàng, sợ sẽ làm nàng đau...

Cô lắc đầu, cố xua đi hình ảnh không nên nghĩ tới đang hiện lên trong đầu.

Cô không cách nào tin được, một nữ tử nhu mì, yếu đuối thế này thì làm sao mà gây nên gió tanh mưa máu trên giang hồ được.

"Seul, trong mắt Seul, ta là một người đê tiện thế sao?"

"Nàng nói xem?"

"Ta rất thật lòng với chàng." Giọng nói của nàng vẫn hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng như đang thì thầm bên gối với người mình yêu.

"Trước khi giết người mà nàng còn chân thành như thế được... Thảo nào mà bao nhiêu cao thủ trên giang hồ lại thất bại trong tay nàng." Nói xong, Seulgi cười lạnh rồi quay mặt đi, nỗi đau lan khắp người. Thật ra, cô biết rất rõ Joohyun sẽ không làm thế với những người đàn ông khác, bởi vì lần đầu tiên khi cô đi vào cơ thể nàng, nàng đã đau đến nỗi người run lên, máu trinh cũng chảy dọc theo đôi chân mê hồn của nàng...

Seulgi lắc đầu lần nữa. Lại nghĩ lung tung rồi!

...

Seulgi cũng không hiểu sao mình lại phải nói ra những lời làm tổn thương nàng như vậy, chỉ cảm thấy nếu nói ra thì trái tim yếu mềm của mình sẽ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn hơn một chút.

Joohyun không nói gì thêm nữa.

Cô hít một hơi, dồn hết sức lực vào bàn tay đang siết chặt Thanh Phong kiếm, tiếp tục nói: "Nàng đánh giá cao ta rồi đấy! Thật ra võ công của Kang Seulgi ta chỉ ở mức bình thường. Muốn giết ta, chỉ cần dùng võ công là đủ, cần gì phải tốn nhiều tâm trí như vậy."

"Nếu ta có thể nhẫn tâm với Seul thì đã sớm ra tay từ lâu, cần gì phải đợi tới hôm nay?" Giọng của Joohyun nghe thật mong manh, khiến cô nghe mà thấy đau lòng. "Ta biết Seul hận ta, mỗi lần đến Tử Trúc Lâm đều là để tìm giết ta. Ta làm thế là vì lo sợ. Seul hận ta như thế, chắc chắn sẽ không nương tay. Còn ta thì lại không hạ quyết tâm được, ta sợ ta không phải là đối thủ của Seul, cho nên ta đành phải..."

"Cho nên nàng đành phải đánh cược, cược xem dung nhan đủ để làm khuynh đảo toàn bộ đàn ông trong thiên hạ có thể chinh phục được ta, khiến ta phải nương tay khi đối mặt với nàng hay không, đúng chứ?"

"Ta..." Nàng chần chừ giây lát rồi gật đầu vẻ bất đắc dĩ. "Đúng vậy."

Seulgi che miệng ho khan một trận rồi mới cất giọng khàn khàn, nói: "Đến tình cảm mà nàng cũng dùng để đùa bỡn được."

"Ta..." Nàng cúi đầu. "Ta không hề có ý đùa bỡn, ta thật lòng thích Seul."

"Thích ta?" Seulgi bật cười ha hả. Cả sơn cốc vang vọng tiếng cười của cô. "Thích tới mức trợn mắt nói dối ta? Nói cái gì mà "sẽ luôn chờ đợi ta". Ha ha ha, chẳng phải là vì muốn giết ta sao?"

Joohyun bước tới một bước, nắm lấy cánh tay cô, ngửa gương mặt tràn ngập vẻ bi thương nhìn cô. "Ta không muốn giết Seul, nhưng Seul có thể không giết ta sao?"

"Không thể!" Seulgi đẩy nàng ra, từ từ rút Thanh Phong kiếm ra khỏi vò, chỉ về phía người khiến cô vừa yêu vừa hận. "Ra tay đi!"

"Tại sao nhất định phải giết ta? Giữa chúng ta có thâm thù đại hận gì mà phải chém giết lẫn nhau?"

"Bằng hữu tốt nhất của ta bị nàng biến thành phế nhân, vị tiền bối mà ta kính trọng nhất chết trong tay nàng... Bàn tay nàng đã dính bao nhiêu máu, nàng còn không biết sao?" Seulgi không đợi Joohyun trả lời, chĩa thẳng kiếm vào ấn đường của nàng, buộc nàng phải lùi vài bước, né tránh mũi kiếm.

"Seul thật sự tàn nhẫn thế sao? Hôm qua Seul còn..."

"Đừng nhắc tới hôm qua! Nếu hôm qua ta biết nàng chính là môn chủ của Du Minh Môn thì đã sớm băm vằm nàng thành trăm mảnh rồi."

Joohyun nhìn cô, cuối cùng cũng gật đầu. "Được rồi, nếu Seul đã quyết ý thì ta cũng không còn gì để nói nữa!"

Nàng ra tay, xuất chiêu nhanh như sấm chớp, tung chưởng bao vây Seulgi. Seulgi dùng kiếm ngăn mấy chưởng của nàng, trái tim đột nhiên thắt lại, vừa hận nàng vừa cảm thấy có chút mất mát.

Mộng đã tỉnh, tình đã tan, đối mặt với hoàn cảnh đáng cười này, ngoại trừ sống mái một phen, cô không còn lựa chọn nào khác.

Khi giao chiến, cô mới phát hiện ra chiêu thức của Joohyun còn mạnh mẽ và xuất quỷ nhập thần hơn cả tưởng tượng của cô. Mỗi chiêu đều có kẽ hở nhưng phần lớn đều là để dụ đối thủ. Thật thật ảo ảo, ảo ảo thật thật hoàn toàn không thể xác định được.

Sau khi giao chiến hơn trăm chiêu, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để đâm một kiếm trí mạng. Không biết vì công lực hay tâm trí suy giảm mà cô càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực để tránh né nữa. Cô nhìn một chưởng của Joohyun đang đánh thẳng vào tim mình, bỗng nhiên không muốn né tránh. Nơi ấy đang rất đau, cô thà để trái tim mình bị chưởng của nàng làm cho tan nát còn hơn là tiếp tục chịu đựng nỗi đau này.

Ngay trong lúc cô ngỡ rằng mình chắc chắn phải chết thì Joohyun bất ngờ thu tay lại.

Trong nháy mắt, chiêu thức đột nhiên thay đổi, có nghĩa là cơ hội ngàn năm có một đã đến. Cô nắm chắc cơ hội ấy, vung kiếm đâm thẳng vào ngực nàng... Joohyun không hề né tránh, chỉ đứng ngây ra đó, cúi đầu nhìn mũi kiếm của cô.

Dòng máu đỏ tươi trào ra thấm ướt làn áo trắng của nàng. Chất lỏng ấy cũng nhỏ giọt trên thanh kiếm màu tím nhạt của cô, làm cô thấy chói mắt...

Nàng cười, hỏi: "Sao lại không đâm sâu thêm một chút? Nếu sâu thêm một chút nữa thôi thì chắc chắn ta sẽ chết."

Seulgi nắm chặt chuôi kiếm, dùng hết sức nhưng không sao đâm sâu thêm một phân nào.

Có lẽ trên ngực nàng vẫn còn dấu hôn của cô? Hôm qua bọn họ vẫn còn triền miên ân ái, rốt cuộc tại sao lại phải đi đến tình cảnh này?

Máu và nước mắt của Joohyun không ngừng tuôn chảy. Từng giọt, từng giọt như nhỏ vào tim Seulgi.

Những lời thì thầm yêu thương có thể là giả dối, sự dịu dàng, mềm mỏng có thể là giả dối, nhưng máu và nước mắt chan hòa thì không thể là giả được. Bây giờ cô đã tin là Joohyun thật lòng yêu cô, yêu đến nỗi vào thời khắc quyết định sống chết đã lựa chọn hy sinh.

Nhưng hiểu ra thì có thể thay đổi được gì đâu, giữa bọn họ vẫn bị ngăn cách bởi thù hận sâu như bể.

"Tại sao nàng lại phải giết nhiều người như vậy?" Seulgi run rẩy hỏi.

"Ta không ra tay thì Park Chanyeol sẽ không ra tay sao? Ta không giết Kim Bok thì ông ta sẽ không giết ta sao? Hôm nay, vào thời khắc quan trọng nhất, ta đã thu chưởng, không nỡ giết Seul nhưng Seul sẽ tha cho ta sao? Đúng vậy, ta là một nữ ma đầu giết người không gớm tay nhưng Seul tưởng ta muốn làm thế lắm sao? Ta sinh ra còn chưa tới ba ngày, phụ thân của ta đã muốn giết ta... Lần đầu tiên ta nhìn thấy đàn ông thì đã bị đeo bám... Nếu ta không có võ công thì sớm đã bị đàn ông giày vò đến nỗi không ra hình người rồi!"

Bàn tay đang nắm chặt kiếm của Seulgi cũng bắt đầu run rẩy. Cô rất hiểu giang hồ, hiểu đàn ông. Joohyun nói không sai, nếu nàng không biết võ công thì với dung nhan của nàng, may mắn thì có thể nương tựa vào một người đàn ông có quyền có thế, còn không thì sẽ trở thành đồ chơi cho lũ đàn ông tranh giành, nói không chừng phải sống một cuộc sống hết sức thảm thương.

Nàng có võ công thiên hạ vô song, có thể điều khiển được vận mệnh của mình, lẽ nào như thế là sai ư?

Seulgi bất ngờ rút kiếm ra, tay phải nhanh chóng xoay lại, đâm thanh kiếm còn đang nhỏ máu vào bụng mình.

Máu lập tức phun xối xả, bắn tung tóe xuống đất.

Joohyun thét lên rồi xông tới, nắm chặt lấy bàn tay cầm kiếm của cô. "Seul làm gì vậy chứ?"

"Nàng đã thắng cược rồi. Bảy ngày... đủ để ta cam tâm tình nguyện chết vì nàng."

"Seul..."

"Hyun, một kiếm nàng phải nhận coi như là trả nợ cho Park Chanyeol, một kiếm mà ta chịu coi như là trả cho Kim tiền bối... Còn những người của Kim Gia Bảo mai phục trong sơn cốc thì..." Seulgi ho khùng khục một trận, sau đó mới thều thào: "Ta đã bị trọng thương... không thể cứu nàng... nàng có thể trốn thoát hay không... phải xem số mạng của nàng."

Nói xong, Seulgi loạng choạng lùi vài bước rồi mới quay người rời đi...

Máu chảy thành dòng xuống đất theo những bước chân của cô.

Cô nghe thấy tiếng khóc của Joohyun ở phía sau. Cô rất muốn bảo nàng đừng khóc, vì cô không xứng.

Nhưng cô không có dũng khí để quay đầu lại, vì cô sợ lỡ quay lại nhìn nàng một chút thôi thì sẽ không nỡ rời xa nàng.

Seulgi nghe thấy Joohyun nói: "Seul còn nhớ không, Seul từng hứa với ta nếu Seul không chết thì sẽ về tìm ta... Seul đã hứa với ta rồi."

Hai chân cô khựng lại, không thể bước tiếp được nữa.

"Seul, ta sẽ đợi Seul, ta sẽ luôn đợi Seul!"

Một búng máu phun ra từ miệng cô!

Một tay cô bịt lấy miệng vết thương, tay còn lại thì đưa lên lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói: "Từ nay về sau, ân oán tình thù giữa ta và nàng chấm dứt... Dù sống hay chết, ta và nàng... đời này cũng không gặp lại!"

Đã đi được bao lâu, Seulgi cũng không nhớ rõ. Cô chỉ biết vết thương không hề đau, còn ngực thì lại luôn khó thở.

Cuối cùng Seulgi không cầm cự được nữa, ngã xuống đất. Khi nhắm mắt lại, cô còn mơ hồ nhìn thấy ánh tịch dương trên đỉnh Hoa Sơn nhuộm đỏ cả chân trời, nhuộm đỏ cả những áng mây, Joohyun đứng dưới cây hoa vàng, mỉm cười với cô. "Sang năm ta sẽ lại đến..."

Mặt trời trên đỉnh Hoa Sơn sẽ mọc và lặn mỗi ngày, nhưng cô không biết mình còn cơ hội để ngắm nữa không.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro