Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Seulgi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bằng gỗ lim. Gian phòng bày biện đơn giản và thanh nhã này hết sức quen thuộc, là Phác Môn.

Seulgi sờ vết thương đã được băng bó kĩ. Cách băng bó rất khéo léo, vừa nhìn đã biết là Chanyeol lại cứu mạng cô. Xem ra đời này đã định là cô phải thiếu nợ Chanyeol rồi.

Vừa ngước lên là cô nhìn thấy Chanyeol đang ngồi đối diện mình, không phải ngồi trên ghế mà ngồi trên xe lăn và nụ cười vẫn tĩnh lặng, ấm áp như thế.

"Đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, nghĩ dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại thôi."

Seulgi lập tức ngồi bật dậy, không màng đến cơn đau dữ dội do động tới miệng vết thương. "Nàng ấy đâu? Kim bảo chủ có giết được nàng ấy không?"

"Không, lại để ả ta chạy thoát rồi."

Seulgi cố gắng không để lộ sự nhẹ nhõm trong lòng, giả vờ trấn tĩnh hỏi: "Ả ta đã bị thương, sao có thể thoát được."

"Sau khi vài người đi tiên phong bị giết, những vị tự xưng là đại hiệp còn lại đành trơ mắt nhìn ả bỏ đi. Không ngờ Kim Jae Wook thông minh cả đời, lần này lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy?"

"Ông ta ra tay cũng chưa chắc thắng được. Ả ta thật sự rất lợi hại."

Chanyeol xoay xe lăn tới trước mặt Seulgi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào vết thương của cô. "Vết thương của huynh sâu mà hẹp, đâm từ trên xuống dưới với tốc độ rất nhanh." Chanyeol dừng lại một chút, nhìn vào mắt cô rồi nói tiếp: "Là phong cách xuất chiêu của huynh."

Seulgi cười khổ, không còn gì để nói.

Chanyeol xoa đầu gối mình, nói tiếp: "Ta nghe Kim bảo chủ nói nữ ma đầu ấy trúng một kiếm ngay trước ngực, vị trí trúng tim, không lệch một ly, đáng tiếc là không đủ trí mạng... Đây không phải là phong cách xuất chiêu của huynh..."

Lần này, Seulgi không cười nổi nữa.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Seulgi lắc đầu. Chanyeol có một tâm hồn rất tinh tế, một trí tuệ hơn người. Có những chuyện hắn không thèm so đo, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu.

Chanyeol thấy cô không nói thì lại hỏi: "Có phải huynh có nỗi khổ gì không?"

"Xin lỗi huynh, ta đã cố hết sức rồi."

"Còn sống sót trở về là tốt lắm rồi. Huynh nghỉ ngơi đi!" Chanyeol không nói gì nữa, đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Mấy ngày sau, vết thương của Seulgi đã khép miệng, tuy không thể hoạt động mạnh nhưng đã có thể đi đứng chậm rãi.

Seulgi đang nghỉ ngơi trong một ngôi đình thì bỗng nghe thấy giọng của một người đàn ông. Khi nói chuyện, hắn luôn kéo dài giọng, giống như không làm thế thì không thể hiện hết khí phách của hắn vậy.

"Park Chanyeol, cậu đừng giải vây cho hắn ta, chuyện này hắn phải cho chúng ta một câu trả lời!"

Không cần nhìn thấy người, Seulgi vẫn có thể đoán được người nói chuyện là ai.

"Kim bảo chủ, hôm đó Kang Seulgi đã đâm trọng thương nữ ma đầu đó, còn mình cũng bị thương, coi như đã dốc hết sức rồi!" Giọng Chanyeol vang lên.

"Rõ ràng là hắn tự đâm mình một kiếm."

"Chắc chắn là huynh ấy có nỗi khổ riêng nên mới phải làm như vậy."

"Cho dù có nỗi khổ gì thì cũng nên lấy đại cục làm trọng. Thả hổ về rừng, hậu họa khôn lường."

Seulgi cười lạnh một tiếng, đi đến gần ông ta, nói: "Kim bảo chủ muốn ta nói thế nào đây? Ông dẫn theo nhiều người thế mà chỉ khoanh tay đứng nhìn, không biết khi đó có suy nghĩ cho đại cục hay không?"

"Làm sao ta biết được cậu có thông đồng với nữ ma đầu đó để dụ bọn ta vào bẫy hay không?"

"Vậy ông nghĩ rằng nếu ả ta không bị thương thì sẽ tha cho các ông sao?"

Kim Jae Wook không còn gì để nói nên hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

Chanyeol trầm ngâm một lúc mới nói: "Seulgi, ta nghe Chaeyoung nói mấy ngày trước khi quyết đấu với nữ ma đầu đó, huynh qua lại rất thân thiết với một nữ tử."

"Ừm."

"Mấy hôm nay không thấy nàng ta xuất hiện, cũng không thấy huynh để ý đến..."

"Không phải không để ý... Nàng ấy chết rồi!" Không phải cô muốn giấu giếm Chanyeol, chẳng qua là không muốn nhắc tới những ngày hoang đường ấy mà thôi.

Không ai biết đến thì cô sẽ dễ quên hơn.

Bỗng một chiếc lá vàng bị gió cuốn, xoay vòng vòng trước mắt cô...

Trời đã vào cuối thu, đang là mùa lá vàng tung bay theo gió.

Không biết ai, vào lúc nào đã từng nói với cô rằng: mùa thu là mùa của nhung nhớ, mỗi chiếc lá vàng đều chứa đầy hồi ức.

Cúi đầu nhặt chiếc lá, lòng cô ngập tràn nỗi đau thương, lại không khỏi nhớ đến ngày thứ ba kể từ khi ở bên Bae Joohyun.

Hôm ấy, không biết tại sao Park Chaeyoung lại tìm đến khách điếm mà cô tá túc, khóc lóc gõ cửa phòng cô, ba tiếng "Kang đại ca" cũng gọi một cách cực kỳ thê lương.

Cô cứ tưởng là Chanyeol đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng xông ra cửa, không ngờ vừa chạy ra thì Park Chaeyoung đã ôm chầm lấy cô và khóc. "Kang đại ca, huynh đừng đi, xin huynh đừng đi!"

"Chaeyoung..." Cô bất đắc dĩ đẩy nàng ta ra, lặng lẽ đóng cửa phòng lại, nói: "Muội không cần phải khuyên ta, ý ta đã quyết rồi!"

"Huynh có đi thì cũng tự tìm đến cái chết thôi. Ca ca của muội nói ả ta rất lợi hại."

"Ta nhất định phải đi. Cho dù có mất mạng này thì ta cũng bắt ả phải chết."

"Vậy muội đi với huynh."

"Nếu ta phân tâm thì chết càng nhanh hơn." Seulgi lẳng lặng lùi một bước, né tránh bàn tay đang định kéo lấy mình của Chaeyoung. "Muội về nói với ca ca của muội, ta nhất định sẽ báo thù cho huynh ấy."

"Kang đại ca!"

"Muội về đi! Nếu muội chết thì bảo ta phải ăn nói thế nào với ca ca của muội đây?"

Nói xong, cô không để ý đến Park Chaeyoung đang khóc lóc thảm thiết nữa, quay về phòng mình.

Không ngờ trong phòng không có ai, trên mặt đất chỉ còn lại vô số mảnh lụa bị xé nát, vừa nhìn là biết đó là chiếc khăn tay bị xé rách từng mảnh một.

Cô không kịp nghĩ ngợi gì cả mà chạy vội ra khỏi khách điếm, ngay cả tiếng gọi của Park Chaeyoung cũng mặc kệ.

Cô đi tìm khắp các con phố, hỏi không biết bao nhiêu người: "Có nhìn thấy một nữ tử rất xinh đẹp đi ngang qua không?"

Đáp án của mỗi người đều khác nhau nhưng vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ là Seulgi biết họ chưa từng gặp nàng. Bởi vì người đã từng gặp Joohyun sẽ không thể bình tĩnh như thế được.

Tìm đến khi trời tối, cô vẫn không có chút tin tức nào của nàng. Đứng trên đường phố vắng vẻ, cô có cảm giác như mình đã mất đi linh hồn, cơ thể bị moi sạch, muốn tìm thứ gì đó để lấp đầy nhưng lại phát hiện không gì có thể bù lấp được.

Tìm mãi cho đến khi trời hừng sáng, cô mới lê bước chân nặng nề trở lại khách điếm.

Trên lầu hai, trong phòng của cô có ánh đèn lờ mờ nhưng lại khiến màn đêm huyền ảo bỗng trở nên sáng rực.

Cô bay lên, nhảy qua cửa sổ để vào phòng. Joohyun đang ngồi yên bên chiếc bàn, chống cằm, lặng lẽ nhìn cô.

Giờ khắc ấy, cô mới biết mình yêu nàng biết bao. Hay nói cách khác, giờ khắc ấy cô mới biết mình đã yêu nàng từ lâu, từ lần đầu tiên gặp nàng trên đỉnh Hoa Sơn.

Joohyun cúi đầu, lí nhí nói: "Ta nhớ Seul... Ta có cảm giác khi gió thổi qua là lại nghĩ tới Seul."

Ánh nến phản chiếu trong mắt nàng, tỏa ra ngàn tia sáng lấp lánh, giống như những vì sao.

Mọi sự tức giận, lo âu của Seulgi lập tức tan biến chỉ vì một câu nói của nàng.

Cô ôm chặt nàng, trái tim trống trải như được lấp đầy. "Sau này nếu bực mình thì cứ trút giận lên đầu ta, đánh hay mắng ta đều được, nhưng không được bỏ đi mà không nói tiếng nào như thế!"

"Nhưng ta không biết trút giận, cũng không biết mắng chửi."

"Vậy trước kia, khi tức giận thì nàng làm thế nào?"

"Ta... sẽ không làm thế với Seul."

Khi ấy cô cứ tưởng mẫu nữ nhân như Bae Joohyun, ngay cả nói lớn tiếng cũng không biết, khi ghen tuông cùng lắm là bỏ đi mà thôi. Bây giờ cô mới biết khi nàng nổi giận thì sẽ lấy mạng người ta, cho nên bỏ đi đã là sự khoan dung lớn nhất mà nàng dành cho cô.

Chanyeol thấy Seulgi thất thần thì không hỏi thêm gì nữa, chỉ xoay xe lăn đến bên cạnh cô.

"Ta không sao." Cô cố gắng nở một nụ cười, lặp lại: "Ta không sao, thật đấy!"

Không sao thật ư? Thế tại sao cô lại cảm thấy mắt mình như bị lửa thiêu đốt, đau nhói từng cơn. Vết thương dường như cũng không thể lành, ngày ngày đều đau âm ỉ.

Seulgi cứ ngỡ rằng với sự vô tình, tàn nhẫn của mình, chuyện gì cũng có thể quên được, huống chi là tình cảm chỉ trong vỏn vẹn có bảy ngày.

Không ngờ, có những người quen biết nhau nhiều năm nhưng vẫn dễ dàng quên nhau. Còn có những người quen biết nhau chỉ trong mấy ngày nhưng đã khắc ghi vào trong xương tủy.

Tình cảm dành cho Joohyun là yêu hay hận, cô đã không cách nào phân biệt được. Thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là sự bận tâm.

Cho dù nàng không còn là người yêu của cô, không còn là nữ tử trong sáng vô ngần trong lòng cô như trước nữa thì cô vẫn hy vọng nàng có thể sống sót, ít nhất là để cô biết được nàng sống rất tốt.

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro