Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vầng trăng như chiếc thuyền câu, đêm lành lạnh thanh vắng, Lee Hi chống cằm ngồi dưới ánh trăng nhìn Seulgi và Seungwan đang đối ẩm trong đình. Bọn họ uống với nhau rất vui vẻ. Seulgi luôn tươi cười, tiếng cười như tiếng ca réo rắt nhưng không hiểu tại sao Lee Hi cứ cảm thấy nụ cười của cô quá trống rỗng, còn ánh mắt lại rất lạnh lẽo và cô độc.

Yeri ở bên cạnh nàng ta thì lại nói: "Ta chưa từng thấy huynh ấy cười vui vẻ như thế, hôm nay huynh ấy không được bình thường cho lắm."

Lee Hi nói: "Ta lại chẳng thấy huynh ấy vui vẻ chỗ nào cả..."

"Cô nương cũng thấy như vậy sao? Ta và huynh ấy quen nhau bao nhiêu năm nay mà vẫn không thể nhìn thấu được huynh ấy. Chẳng hạn như, tại sao huynh ấy lại cưới Kim Soohyun, ta không thể nào lý giải được. Đại ca từng gặp vô số người, có loại nữ nhân nào mà huynh ấy chưa từng biết, loại con gái được nuông chiều, ngang ngược như thế làm sao có thể khiến huynh ấy động lòng?"

"Có lẽ huynh ấy vì danh tiếng, địa vị."

Yeri lắc đầu. "Không đâu. Địa vị của Kim Jae Wook sớm đã sa sút trên giang hồ, ta thấy ông ta muốn mượn địa vị của đại ca để củng cố quyền lực của mình thì đúng hơn."

"Ta nghe nói Kim bảo chủ có rất nhiều sản nghiệp, chắc chắn là rất giàu có. Huynh xem Kim Gia Bảo bề thế biết bao."

"Vậy thì chắc chắn cô nương chưa từng nghe nói gia sản của Seulgi có thể mua được cả giang hồ này rồi."

"Hình như đã từng nghe qua." Lee Hi đau đầu suy nghĩ một lát. "Lẽ nào huynh ấy lại thích loại con gái cao ngạo như Kim Soohyun?"

"Những người con gái mà đại ca quen biết, có người nào không cao ngạo đâu chứ? Chắc cô nương cũng đã nghe tiếng giang hồ đệ nhất mỹ nữ Kim Minjoo?"

"Đương nhiên là biết. Nghe nói nàng ta xinh đẹp, thanh tao, dịu dàng như nước, còn tinh thông cầm kỳ thi họa, là mẫu người lý tưởng trong mắt tất cả đàn ông trên giang hồ, có điều quá cao ngạo, luôn xa cách với mọi người."

"Đó là muội muội cùng cha khác mẹ với ta. Ta từng mời đại ca về nhà mình làm khách, vừa hay gặp được Minjoo. Lúc đầu đại ca rất tốt với Minjoo, ta cứ tưởng đại ca có tình cảm với nó, muội muội của ta là một ngoại lệ, đáng tiếc đại ca vẫn ra đi..."

"Chắc là muội muội của huynh đau lòng lắm?"

"Minjoo bị tổn thương là lỗi của ta. Ta biết rõ đại ca là người thế nào mà không ngăn cản từ trước." Nhắc tới chuyện này, Yeri liền cảm thấy rất áy náy.

Lee Hi vỗ vai hắn tỏ vẻ cảm thông. Mấy hôm nay tiếp xúc, nàng ta biết Yeri là một người rất chính trực và thẳng thắn. Đáng tiếc, khi đứng bên cạnh người quá đỗi ưu tú như Kang Seulgi thì vẻ rạng rỡ, hăng hái của hắn rất dễ bị người ta xem nhẹ.

Bây giờ xem ra hắn cũng có điểm đáng yêu của riêng mình. Hắn không giống những công tử danh môn chính phái khác, luôn khoe khoang, tự hào về gia thế của mình, càng không theo đuổi danh lợi như những người đó. Hắn khiêm tốn và nhã nhặn, chẳng những biết khoan dung, tha thứ cho những sai lầm của người khác mà còn rất tinh tế và chu đáo. Điều quan trọng nhất là hắn chỉ làm những chuyện mình thích nên luôn sống vui vẻ và thoải mái hơn bất cứ ai.

Yeri chính là mẫu người đàn ông tốt, không bao giờ làm tổn thương nữ nhân. Đáng tiếc, cho dù có đau đớn đến nát lòng thì nữ nhân vẫn luôn thích mẫu đàn ông như Kang Seulgi.

Ngày hôm sau, Kim Gia Bảo đón một vị khách rất đặc biệt. Đó là một nữ nhân gần ba mươi tuổi nhưng lại có vẻ trẻ trung, xinh đẹp của một thiếu nữ đôi mươi cùng sự khôn khéo, chững chạc của nữ nhân bốn mươi.

Nàng ta là Lee Sunmi, tuy xuất thân từ chốn phong trần nhưng lại là nữ nhân giàu có nhất trên giang hồ. Bất luận là hạng người nào, quan to vinh hiển hay lưu manh côn đồ cũng đều phải nể mặt nàng ta vài phần. Ngay cả người luôn ngông cuồng, tự cao tự đại như Long bảo chủ khi nghe tin nàng ta đến cũng phải lập tức ra ngoài cửa nghênh đón, hơn nữa còn mở yến tiệc thật linh đình.

Trên giang hồ, nữ nhân mà được đối xử nồng hậu như thế, gần như là có một không hai.

Buổi dạ yến này khác với những lần trước, ngay cả Kim phu nhân – người xưa nay không xuất đầu lộ diện – và Kim Soohyun cũng có mặt, ngồi bên cạnh Kim bảo chủ. Những người được mời tham dự bữa tiệc cũng không nhiều lắm, ngoại trừ Kang Seulgi, Kim Yerim và Lee Hi thì chỉ có vài vị chưởng môn các môn phái và phu thê Son Seungwan. Thật ra, với thân phận của Lee Hi thì không có tư cách tham dự yến tiệc này nhưng vì muốn gặp Lee Sunmi nổi danh bốn biển kia mà nàng ta đã bám lấy Yeri, bắt hắn dẫn mình theo.

Kim bảo chủ lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí ngượng ngập: "Sunmi cô nương nể mặt đến tham dự hôn lễ của tiểu nữ, đúng là vinh hạnh của lão phu!"

"Kim minh chủ, ngài nói thế làm Sunmi tổn thọ mất. Nhận được thiếp mời của ngài mới chính là vinh dự của Sunmi!" Sunmi đáp lời, tuy khiêm tốn nhưng không khiến người ta cảm thấy hèn mọn. "Gả cho Kang Seulgi chính là giấc mộng của biết bao thiếu nữ. Xem ra không chỉ ánh mắt của Kim tiểu thư rất độc đáo mà phúc phần của cô ấy cũng rất lớn!"

Kim bảo chủ cười gượng, nói tiếp: "Đúng là tiểu nữ rất có phúc, có điều hình thức của hôn lễ lần này có thay đổi đôi chút. Ba ngày sau tiểu nữ sẽ tỷ võ chiêu thân." Kim bảo chủ nhìn Seulgi với ánh mắt ám chỉ sâu xa rồi nói thêm một câu: "Đương nhiên tỷ võ chiêu thân chỉ là hình thức mà thôi, không có ý gì khác."

Sunmi làm như vô tình nhìn lướt qua Seulgi, không hề cảm thấy có gì ngạc nhiên. "Kim tiểu thư thật không hổ là nữ tử giang hồ, làm việc có cá tính, có đảm lược, quả là khiến người ta ngưỡng mộ!"

Kim Soohyun không lên tiếng nhưng nụ cười ngạo mạn không giấu được sự hạnh phúc và thỏa mãn.

Người luôn rất kiệm lời như Kang Seulgi mà cũng nói chen vào: "Có được một hồng nhan tri kỷ như Sunmi cô nương mới là giấc mộng của rất nhiều đàn ông trong thiên hạ chứ!"

Park Junmin – nữ hiệp vừa tiếp nhận ngôi vị chưởng môn phái Điểm Thương – bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường. Trong suy nghĩ của nàng ta, loại nữ nhân như Sunmi lẽ ra nên sớm đập đầu chết đi cho rồi chứ không nên ngồi đây đẩy đưa với đàn ông thế này.

Sunmi đã quá quen với thái độ như vậy nên chỉ cười, bảo: "Thiếu hiệp chê cười rồi. Loại phụ nữ như ta, làm sao tốt số như Kim tiểu thư được!"

Lee Hi bỗng phát hiện những lời của Sunmi hình như có ẩn ý sâu xa, có điều nàng ta không biết trong đó có bao nhiêu sự chân thành.

"Biết đâu làm thê tử của Kang Seulgi lại khổ mà không thể nói thì sao!" Son Seungwan chen vào một câu hết sức kinh người khiến mặt Kim bảo chủ lập tức tái mét, những người khác biến sắc mặt, ngay cả người luôn không thể hiện vui buồn ra mặt như Seulgi cũng khẽ cau mày.

Sau đó, Son Seungwan lại chuyển tình thế sang hướng khác: "Bởi vì làm thê tử của Kang Seulgi thì nhất định phải gánh sự đố kỵ của vô số nữ nhân khác."

Tuy lời nói đùa này không hề buồn cười nhưng mọi người vẫn phải miễn cưỡng nở nụ cười, coi như là nể mặt hùa theo.

Kim bảo chủ vội vã nháy mắt ra hiệu với Kim phu nhân rồi cười, nói: "Các vị đều là những người có uy tín và địa vị trên giang hồ, được các vị nể mặt tới Kim Gia Bảo làm khách chính là vinh hạnh của lão phu. Vậy cho phép ta và phu nhân kính các vị một chén, coi như là bày tỏ thành ý."

Mọi người cùng nâng chén chúc mừng.

Uống xong, Kim phu nhân trò chuyện: "Nghe nói gần đây Sunmi cô nương kinh doanh tơ lụa, đúng không?"

"Đúng vậy. Ta còn tuyển chọn và mang tới cho phu nhân và Kim tiểu thư loại lụa thượng hạng nhất, mỏng như cánh ve. Ở kinh thành, chỉ có hoàng thân quốc thích mới có được loại lụa này."

"Mỏng như cánh ve?" Kim phu nhân khẽ cong môi cười.

"Đúng vậy. Rất xứng với vẻ cao quý và trang nhã của phu nhân."

Sunmi chú ý tới Lee Hi đang ngồi cạnh Yeri, nháy mắt một cái rồi cười, hỏi hắn: "Vị cô nương này là...?"

"Là bằng hữu của đại ca." Yeri cười ngượng ngùng.

"Bằng hữu?" Sunmi khẽ nhíu máy, nhìn Lee Hi, định nói gì nhưng lại thôi.

Sau đó, mọi người bắt đầu tâng bốc nhau, kính rượu nhau, không khí có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Mọi người đang ăn uống say sưa thì Sunmi quay sang nói với Son phu nhân nãy giờ vẫn chỉ cúi đầu thưởng thức trà: "Thì ra là Son phu nhân, thất kính rồi! Lần trước gặp mặt..."

Son phu nhân ngây người rồi ngẩng lên, nhìn thoáng qua Sunmi một cái. "Chúng ta chưa từng gặp nhau." Nói xong, nàng ta lại cúi đầu tiếp tục uống trà.

Những lời chưa được nói ra của Sunmi đành bị nghẹn lại, khiến nàng ta rất khó chịu.

"Ồ? Vậy chắc là ta đã nhớ lầm rồi. Gần đây trí nhớ của ta không được tốt lắm." Sunmi cười, nói.

Son phu nhân vẫn cúi đầu, im lặng uống trà mà không đáp lời, giống như bữa tiệc chén tạc chén thù này không liên quan gì tới mình vậy.

Kim bảo chủ thấy thế thì không khỏi cảm thấy hơi nản. Ông ta vốn nghĩ võ công của Son Seungwan rất khá nên có ý định lôi kéo hắn, không ngờ phu thê họ lại không biết thời thế như vậy, ngay trong buổi tiệc mà không nể nang gì ông ta, khiến ông ta mất mặt.

Vì thế ông ta vội vàng kết thúc bữa tiệc để có tính toán khác.

*

* *

Cuối cùng buổi tiệc xã giao giả dối, vô vị cũng kết thúc, Lee Hi mệt tới nỗi người rã rời. Trong buổi dạ yến này, ngoại trừ việc nhìn hai nữ nhân lợi hại kia thi nhau thể hiện sự khôn khéo, thủ đoạn ra thì những người còn lại đều tâng bốc, bợ đỡ nhau. Lee Hi đang hối hận vì tốn nhiều công sức để rồi tự chuốc khổ vào mình thì Yeri tới tìm nàng ta.

"Có chuyện gì không? Ta mệt rồi!" Lee Hi uể oải nói.

"Đương nhiên là chuyện cô nương thích rồi. Đại ca mời Sunmi cô nương nâng chén cùng tán gẫu, cô có đi không?"

Lee Hi chớp mắt vài cái vẻ không dám tin, hưng phấn nói: "Thật sao? Còn có ai nữa?"

"Không có ai. Đại ca bảo ta qua. Ta thấy cô có một mình chắc là buồn chán lắm nên sang hỏi xem cô có muốn đi không."

"Đi, đương nhiên là đi rồi!" Lee Hi vội vàng gật đầu. Lúc nãy, trong bữa tiệc nàng ta đã nhận ra Kang Seulgi và Lee Sunmi có quan hệ đặc biệt, quả nhiên là khác thường.

Khi bọn họ tới phòng của Seulgi thì Sunmi đã ngồi bên bàn rượu. Bốn món nhắm đơn giản trên bàn thoạt nhìn giống mấy món ăn trong bữa tiệc ban nãy. Còn rượu thì được bày rất nhiều, vừa nhìn là biết Seulgi dự tính sẽ uống đến say.

Seulgi nhẹ nhàng hỏi: "Sunmi, cô nương quen biết Son phu nhân sao?"

"Sao chuyện gì cũng không qua được mắt chàng vậy? Đúng là có quen biết nhưng dường như nàng ấy cố ý né tránh ta. Có lẽ nàng ấy không muốn để phu quân của mình biết được chuyện xảy ra năm xưa."

Seulgi vừa rót rượu vừa hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Nói ra thì cũng thật tức cười. Nàng ấy từng nhờ ta dạy cách quyến rũ một người." Nhớ tới chuyện ấy, Sunmi lại thấy buồn cười.

"Cái gì?" Ba người còn lại đồng thanh hỏi.

"Các người cũng cảm thấy rất lạ, đúng không? Lúc ấy ta cũng lấy làm lạ vì khi đó nàng ấy còn đẹp và quyến rũ hơn bây giờ nhiều. Bây giờ nàng ấy đẹp nhưng hơi u sầu khiến người ta không thể nắm bắt được, giống như một thân xác không có linh hồn vậy. Khi đó phải nói là nàng ấy đẹp khuynh quốc khuynh thành. Một nữ tử như thế thì cần gì phải quyến rũ người khác!"

"Mau nói vào trọng tâm đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Yeri nôn nóng hỏi trước.

Sunmi nhìn Seulgi, thấy cô cũng đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc nên bắt đầu kể lại.

"Đó là chuyện bảy, tám năm về trước. Có hai thiếu nữ đến phòng ta hỏi ta có biết cách thức quyến rũ một người hay không, còn cho ta năm mươi lượng bạc, bảo ta đi theo họ để gặp một người.

Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Son phu nhân, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp như thế trên đời này, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể miêu tả được, hoàn mỹ đến độ khiến nữ nhân trong thiên hạ phải ghen tị.

Vừa nhìn thấy ta, nàng ấy đã ngượng ngùng nói với ta rằng: "Hãy dạy cho ta cách khiến một người phải si mê ta!"

Ta liền hỏi: "Sao cô nương phải học cái này? Với dung mạo tuyệt trần của cô nương, chỉ cần một ánh mắt là mọi đàn ông trong thiên hạ sẽ phải phủ phục dưới chân cô."

Nàng ấy nói: "Chàng thì không. Chàng khác với những người tầm thường."

Ta nói: "Vậy thì ta chỉ có một cách! Ta nghĩ phương pháp này sẽ hiệu nghiệm với bất cứ gã đàn ông nào. Có điều, cô nương bằng lòng hy sinh những gì cho hắn?"

Nàng ấy do dự thật lâu rồi mới trả lời: "Có thể cho hết những gì ta có!"

Ta bảo nàng ấy thay y phục của ta, trang điểm tỉ mỉ cho nàng ấy và dạy nàng ấy vài kỹ năng bí truyền của mình."

Lee Hi đã đỏ mặt nhưng vẫn không nén được tò mò tiếp tục nghe Sunmi kể chuyện.

"Các người nhìn thấy hiện nay nàng ấy mặc y phục trắng, thuần khiết như tiên nữ trên thiên giới nhưng năm đó, nàng ấy mặc y phục của ta, yêu kiều, rực rỡ không sao tả xiết. Không cần nói bất cứ câu nào, không cần có bất cứ hành động nào đã có thể khiến đàn ông phải tơ tưởng. Ta cứ ngỡ rằng phàm là đàn ông thì không thể từ chối nàng ấy nhưng không ngờ chỉ vài canh giờ sau đó, hai thiếu nữ kia lại dẫn ta tới gặp nàng ấy lần nữa. Lúc đó, mắt nàng ấy vẫn còn rưng rưng lệ, trên người còn khoác chiếc áo của người khác. Nàng ấy nói với ta, người đó chẳng những không bị quyến rũ mà còn đuổi nàng ấy đi.

Khi đó ta nghĩ, nếu người này không hề tơ tưởng gì tới nàng ấy thì sẽ không khoác thêm áo cho nàng ấy. Đứng trước một nữ tử như thế, đã động lòng mà còn có thể kìm giữ được mình thì chắc chắn đây không phải là một người tầm thường.

Ta định khuyên nàng ấy mọi chuyện không thể quá cưỡng cầu nhưng thấy nàng ấy đã quyết ý, ta cũng không thể nói gì hơn, đành đưa cho nàng ấy xuân dược mà ta đã đặc chế..."

"Xuân dược?" Seulgi làm rơi chén rượu vừa bưng lên xuống mặt bàn làm rượu bắn tung tóe mà cô vẫn không hề hay biết, trên mặt chỉ có vẻ kinh ngạc và phẫn nộ.

Ba người còn lại đều ngạc nhiên nhìn Seulgi. Cô không phải là người nghe chuyện của người khác mà lại nhập tâm như thế, càng không dễ dàng để lộ cảm xúc thật của mình, trừ phi...

Sunmi ngẩn ngơ nhìn phản ứng khác thường của Seulgi, bỗng hiểu ra tất cả. "Bao nhiêu năm qua, ta vẫn không sao hiểu nổi rốt cuộc người đã từ chối nàng ấy là người như thế nào, hắn ta có gì đặc biệt vì khi nãy ta cảm thấy loại người như Son Seungwan không xứng như vậy. Đừng nói người đó chính là... chàng!"

Seulgi không hề phủ nhận, chỉ nhìn chén rượu trước mặt rồi cười khổ một tiếng, sau đó nhặt cái chén không, đưa lên miệng.

Lee Hi và Yeri há hốc miệng cả buổi, không sao khép lại được.

Son phu nhân? Chưa nói đến chuyện sao nàng ta phải quyến rũ Kang Seulgi vội, chỉ tính việc nàng ta quyến rũ bằng hữu của phu quân mình thôi thì cũng đã là chuyện đại kỵ trên giang hồ rồi.

"Đại ca!" Yeri thử dò hỏi: "Phong thái ấy không phải đàn ông nào cũng có thể hưởng thụ nổi. Đừng nói là huynh và nàng ta thật sự có gì với nhau đấy nhé?" Yeri hết sức tò mò nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt giết người của Seulgi thì đành im bặt.

Seulgi rót một chén rượu. Bàn tay đang cầm chén rượu nổi gân xanh chi chít, cái chén bằng bạch ngọc bị bóp nát trong nháy mắt.

Không ai dám hỏi tiếp nữa, bởi vì mọi người đều biết nếu không có gì xảy ra thì Seulgi sẽ không phẫn nộ như thế.

Chuyện này nhất định là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời Kang Seulgi.

Yeri đứng dậy, kéo Lee Hi theo, hai người lặng lẽ rút lui.

Sunmi thì không đi mà im lặng nhìn người gần trong gang tấc mà lại xa xôi như biển trời cách mặt.

"Có cần ta uống với chàng không?"

"Ngồi đó trò chuyện với ta một lát đi!"

Sunmi ngồi bên cạnh y, nói sâu xa: "Thì ra nàng ấy chính là người mà chàng luôn không muốn đối diện!"

Seulgi nhướng mày, tỏ vẻ điềm nhiên như không. "Có quá nhiều nữ nhân muốn lao vào lòng ta, ta không muốn đối diện với ai cả."

"Nhưng nữ nhân dùng loại xuân dược cực mạnh, lại khiến chàng không thể phát giác thì chắc là không nhiều, đúng không?" Sunmi thấy sắc mặt cô hơi nặng nề thì tiếp tục: "Với công lực của chàng, thuốc ấy đâu đến mức khiến chàng mất đi sự tự chủ, trừ phi... lý trí của chàng vốn đã mất đi sức kháng cự rồi."

Seulgi không trả lời nàng ta mà đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng cây lê khẽ đung đưa trong gió thu. Lại vào thu rồi, cô ghét nhất là mùa thu, bởi mỗi khi cô nhìn thấy lá cây trổ vàng, lá vàng phủ đầy mặt đất thì lại nhớ tới hình bóng lẻ loi, cô độc dưới gốc cây hoa vàng ấy, nhớ tới những ký ức đã phủ bụi ấy.

"E là chỉ có nữ nhân như thế mới có thể khiến chàng nhớ mãi không quên." Sunmi thấy Seulgi nhìn ra cửa sổ thất thần thì không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng. Sáu năm chờ đợi ròng rã mà nàng ta vẫn không thể có được trái tim của cô.

Seulgi hạ giọng quát: "Ta đã nói là đừng nhắc đến nàng ấy trước mặt ta!"

"Không nhắc tới thì chàng sẽ quên được sao? Bất luận chàng uống bao nhiêu rượu thì vẫn không nhầm ta là nàng ấy, chứng tỏ dù say đến cỡ nào thì trong đầu chàng, nàng ấy vẫn rất rõ ràng."

"Sunmi, Kim Dong Jun là một người đàn ông tốt, hắn có thể cho nàng hạnh phúc. Nàng đã lãng phí quá nhiều thời gian vì ta, ta không đáng được như vậy đâu." Seulgi khuyên nhủ một cách chân thành. Nếu là người khác, cô sẽ không nói thế nhưng Sunmi thì đặc biệt hơn. Trong lúc cô bất lực nhất, chính Sunmi đã cứu cô.

"Trừ phi chàng không cần ta nữa..."

"Ta chưa bao giờ cần."

"..."

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro