Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya lạnh lẽo, những chiếc lá vàng rơi trên mặt đất bị gió thu hiu hắt thổi tung bay theo đám bụi mù. Seulgi tiễn Sunmi rồi lẳng lặng ngồi một mình trên tảng đá cách xa nhà thủy tạ, nhìn đám lá bay đầy trời.

Cô chỉ muốn ngồi đây ngắm nhìn dòng nước đang lặng lẽ chảy xuôi, ngắm những cánh hoa lê héo úa, ngắm ánh trăng sáng tỏ, nhớ lại hình bóng vẫn in sâu trong lòng mình.

Ai ngờ, giọng nói êm dịu mà cô ngày nhớ đêm mong bỗng vang lên từ đằng sau: "Ta có thể nói với Seul vài câu không?"

Không cần quay đầu lại cô cũng nhận ra đó là giọng nói mà mình không muốn nghe nhất vào lúc này, là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này: Bae Joohyun – bây giờ đã là Son phu nhân.

"Giữa chúng ta còn có gì để nói chứ, Son phu nhân?"

Im lặng một lúc lâu, cô nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng khẽ lan trong không khí. "Chúc mừng Seul sắp thành thân!"

"Ồ, đa tạ phu nhân đã có ý đến chúc mừng ta!"

Cô cất bước chuẩn bị đi khỏi đó thì Bae Joohyun bỗng nói tiếp: "Seul có thể nghe ta nói hết không? Ta chỉ nói vài câu thôi."

Cô dừng chân. "Nói đi!"

"Kim Soohyun định tỷ võ chiêu thân chỉ là vì nàng ta muốn xác định xem rốt cuộc thì Seul có để tâm đến nàng ta hay không, nàng ta dùng phương thức cực đoan ấy để thăm dò tấm chân tình của Seul. Nữ nhân luôn thiếu cảm giác an toàn, nếu Seul thật lòng yêu thương nàng ta thì hãy nói rõ cho nàng ta biết, đừng để nàng ta phải sống trong ngờ vực."

Seulgi lạnh lùng nhếch môi. "Son phu nhân, cảm ơn lời khuyên của nàng, ta sẽ khắc ghi trong lòng."

"Ừm, ta nghe Seungwan nói Seul đã tha thứ cho huynh ấy rồi, không còn canh cánh mãi chuyện quá khứ nữa..."

Seulgi vẫn không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng gật đầu. "Đúng vậy, chuyện cũng đã qua rồi, ta đã quên từ lâu nên nàng không cần phải cảm thấy áy náy. Đó không phải lỗi của nàng, là do năm ấy ta còn quá trẻ, không hiểu được nữ nhân."

"Quả thật Seul không hiểu... Thôi vậy, bây giờ nói những điều này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa. Seul hãy bảo trọng..."

Tiếng bước chân có vẻ vội vã dần khuất xa. Từ đầu đến cuối Seulgi vẫn không hề quay đầu lại.

Không phải cô không muốn quay đầu lại mà là sợ nếu mình quay đầu lại thì không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ cô sẽ ôm chặt lấy nàng, không để nàng biến mất khỏi tầm mắt của mình nữa. Đây là chuyện cô vẫn muốn làm. Điều duy nhất cô không muốn chính là bất lực nhìn nàng rời xa mình...

Giờ khắc này, cô lại cảm thấy đau đớn đến nát lòng, giống như bị hút sạch sức lực, không gì có thể lấp đầy được cơ thể sớm đã trống rỗng. Cho dù là loại rượu mạnh nhất thì cũng không thể làm tê dại miệng vết thương vẫn còn đang rướm máu. Rốt cuộc thì cần bao nhiêu thời gian nữa cô mới không cảm thấy đau đớn thế này...

Có lẽ phải dùng cả đời này mất!

*

* *

Cô độc trong đêm, chịu sự giày vò đâu chỉ có một người?

Bên ngoài căn lầu thanh vắng, gió cuốn tung đám lá rơi. Bên trong căn lầu, làn gió nhẹ nhàng mơn man mái tóc hơi rối cùng hai hàng nước mắt nóng ấm trên mặt giai nhân.

Từ khi gặp lại Seulgi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Bae Joohyun càng thêm nhợt nhạt, ánh mắt vốn mờ mịt tràn đầy sự ai oán và đau khổ.

Lại một làn gió lạnh thổi qua, tiếng ho khù khụ đã làm kinh động đến Son Seungwan – người nãy giờ vẫn ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Hắn dùng ánh mắt đầy ẩn ý để nhìn nàng, nở một nụ cười châm chọc lạnh lẽo.

"Chẳng phải đã đạt được mục đích rồi ư? Sao còn bày ra vẻ mặt đau khổ vì tình ấy? Ta đâu có bị thu hút bởi bộ mặt này." Thấy nàng vẫn không có phản ứng gì, hắn lớn tiếng hơn: "E rằng không chỉ ta mà có người cũng chịu không nổi bộ dạng rầu rĩ sắp chết này của cô nên chán chẳng muốn nhìn. Ha ha ha!"

Thấy Bae Joohyun vẫn không đếm xỉa gì đến mình, Son Seungwan càng tức tối. Hắn đi đến bên cửa sổ, túm lấy cơ thể mảnh mai, yếu đuối của nàng không chút thương hoa tiếc ngọc, hét lên: "Chẳng phải cô yêu hắn sao? Chẳng phải cô hy vọng hắn được hạnh phúc sao? Thấy hắn thành thân, cô không vui thay cho hắn sao? Người hắn sắp cưới là con gái duy nhất của minh chủ võ lâm, hắn sắp có thể mượn thế lực của Kim Gia Bảo để củng cố địa vị rồi. Không bao lâu nữa hắn sẽ là võ lâm minh chủ tương lai, có thể hô mưa gọi gió trong giang hồ, cô không vui mừng sao? Đây chẳng phải những gì cô muốn sao?"

"..."

Son Seungwan cười lạnh. "Cô không cam tâm, đúng không? Không cam tâm bởi cô vì hắn mà chịu nhiều đau khổ như thế, còn hắn lại không hay biết gì! Vậy thì đi tìm hắn đi, đi nói với hắn cô yêu hắn, nói cho hắn biết sáu năm qua không giờ khắc nào là cô không nhớ đến hắn, khiến hắn vứt bỏ mọi thứ, danh dự và địa vị để ở bên cô đi! Đi đi! Chẳng phải lúc nãy cô định nói thế với hắn sao?"

Nàng cười lạnh. "Đương nhiên ngươi muốn Seulgi vứt bỏ tất cả, muốn chàng thân bại danh liệt, muốn chàng cô độc cả đời này! Ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi, ta sẽ không bị ngươi lợi dụng đâu!"

"Cô!" Son Seungwan đẩy nàng ra, tức tối bỏ đi.

Thấy Son Seungwan bỏ đi, Bae Joohyun mới đau đớn quỳ phịch xuống đất, ho dữ dội. Sao nàng lại không muốn nói cho Seulgi biết nàng yêu cô, bao nhiêu năm qua, không lúc nào là nàng không trông mong được gặp lại cô một lần, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa. Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, cô sắp thành thân. Hôm nay, cô bỏ đi mà không thèm quay đầu lại chứng tỏ mọi chuyện đã là quá khứ, không thể cứu vãn được nữa. Vậy thì cần gì phải khoét vào vết thương cũ, làm đau lòng người mình yêu nhất.

Nếu cô hạnh phúc thì hãy để cô được hạnh phúc mãi mãi. Mọi đau đớn sẽ theo nàng biến mất khỏi cuộc đời cô...

Có lẽ đây chính là báo ứng của nàng...

Đã quá nửa đêm mà Bae Joohyun vẫn ngồi một mình bên cửa sổ, để cho gió rét hong khô gương mặt đẫm nước mắt của mình. Đêm ấy, Son Seungwan không trở về, cuối cùng thì nàng cũng được yên tĩnh.

Nhưng điều làm nàng không thể ngờ được là lúc này có một cặp mắt u ám ẩn trong bóng tối đang nhìn nàng.

Ngay lúc nàng chuẩn bị đóng cửa sổ lại thì một bóng đen bỗng bay vọt vào phòng. Nàng nhanh nhẹn đứng dậy, lùi vài bước để đứng vững, ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Vóc người hắn chẳng những tráng kiện mà khuôn mặt và ngũ quan cũng to lớn khác người, cặp mắt trố lúc này đang nheo lại thành một đường, ngắm nhìn nàng.

Khinh công của người này rất lợi hại, nếu không, với cơ thể cao to ấy, sao hắn có thể dễ dàng bay vào được.

"Đừng sợ, ta biết phu quân của nàng không về, một mình nàng rất cô đơn nên cố ý đến làm bạn với nàng đây!" Người này tươi cười, hớn hở ngắm nhìn giai nhân đang sợ hãi, gương mặt gian tà nhích đến gần.

Joohyun hít sâu một hơi. "Nơi này là Kim Gia Bảo, chỉ cần ta hô lớn một tiếng là có rất nhiều người nghe thấy, ngươi cho rằng ở đây không ai có thể đánh thắng được ngươi sao?"

Tuy nàng nói rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại biết rất rõ tòa lầu này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, nàng kêu lên chưa chắc đã có người nghe thấy.

"Ha ha, ta biết về võ công thì ta không giỏi lắm nhưng nếu luận khinh công, không ai có thể đuổi kịp ta."

"Khinh công? Khinh công lợi hại thì có thể lẩn trốn cả đời sao? Nếu hôm nay ngươi làm chuyện gì quá giới hạn, Son Seungwan sẽ truy sát ngươi cả đời!"

Hắc y nhân do dự giây lát. Nhân cơ hội đó, Joohyun lập tức nhào tới bên cửa sổ, định nhảy xuống nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Người đó bắt được cánh tay nàng, kéo nàng trở lại, vụt tung cho nàng một chưởng, nhanh đến nỗi Joohyun chỉ kịp kêu một tiếng "cứu" liền ngất đi.

Nhưng tiếng kêu "cứu" ngắn ngủi và yếu ớt ấy lại làm kinh động tới Seulgi đang ngồi uống rượu trong hoa viên. Cô đứng bật dậy, lao vào bóng đêm mờ mịt...

*

* *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro