Lính cứu hỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Xin chào, tôi là Lee Chan, 25 tuổi. Tôi có mở một tiệm hoa nhỏ, đủ để nuôi sống bản thân qua ngày. Ngoài ra, một "công việc" khác của tôi chính là giao tiếp và hỗ trợ người đã khuất. Phải, tôi có một khả năng đặc biệt, tôi có một đôi mắt âm dương, nó giúp tôi có thể nhìn thấy và trò chuyện với những thứ người thường không thể nhìn thấy được. Ban đầu, tôi luôn suy nghĩ rằng "Tại sao lại là tôi?" và coi khả năng này chính là một "Lời nguyền" mà tôi buộc gánh phải nhưng sau khi trãi qua nhiều việc, tôi cảm thấy khả năng này là "Món quà" hay "Lời nguyền" là do bản thân mình quyết định. Bởi lẽ, chỉ có những người mang khả năng này mới giúp được "họ" - những người còn nhiều vấn vương về thế giới này.





Lee Chan tháo cặp kính ra, khẽ xoa mi tâm đau nhức từng hồi, thường này tiệm hoa của cậu chỉ vãn vãn khách nhưng sắp tới là ngày lễ nên số lượng hoa được đặt tăng gấp ba bốn lần thường ngày. Cậu vừa ngồi dò hết danh sách khách hàng để tổng hợp lại đơn vừa liên hệ bên nhà hoa để kiểm tra lại số lượng hoa gốc để đối chiếu lên đơn hàng, chỉ vậy thôi mà đã tốn hết một buổi tối của cậu. Lee Chan đóng laptop, dọn dẹp sơ lại bàn làm việc để chuẩn bị ra về thì tiếng chuông gió ở cửa báo hiệu vừa có khách bước vào.

-Xin lỗi quý khách, tiệm đã đóng cửa rồi. Chúng tôi cũng không nhận đơn hoa đến hết tuần này ạ. - Lee Chan vừa nói vừa tiếp tục dọn dẹp mà không nhìn lên trên. Nhưng mãi vẫn chưa thấy người kia trả lời, cậu liền ngẩng đầu lên nhìn xem thử. - Quý khách?

-C-cậu...thấy được tôi sao? - Miệng của người kia mở lớn một cách ngỡ ngàng. - Vậy...vậy tốt quá! Tốt quá!

Đến lúc này Chan mới có cơ hội nhìn kĩ lại "người" trước mặt mình. Thể trạng cao to, làn da nâu sạm, vận bộ trang phục của lính cứu hỏa, cả người đều có dấu vết bụi bẩn nhưng vẫn không giấu được đôi mắt sáng cùng nụ cười lộ chiếc răng nanh, cậu suy nghĩ một lúc rồi mới sực nhớ ra một chuyện. Lee Chan bảo anh ta ngồi chờ một lúc rồi bản thân vội vàng đóng cửa tiệm, sau khi quay biển hiệu "Close" ra ngoài, cậu mới lấy một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện anh ta.

- Tôi tên Lee Chan. Anh là Kim Mingyu phải không? Anh 28 tuổi, làm lính cứu hỏa, đã hy sinh trong đám cháy ở bệnh viện Cheongju khi thành công cứu sống bé gái bốn tuổi bị kẹt lại.

-Cậu biết nhiều về tôi vậy sao?

-Không những tôi, mà cả thành phố này đều biết đến anh. - Chan thở dài đẩy tờ báo cậu vừa đọc sáng nay cho Mingyu. - Họ gọi anh là Anh hùng biển lửa, anh được vinh danh ở rất nhiều nơi.

-Ra vậy. - Mingyu thẫn thờ nhìn trang nhất tờ báo in khuôn mặt của mình, dù biết rằng bản thân đã chết nhưng từ lúc đó đến giờ anh vẫn luôn mơ hồ chưa chấp nhận được. Anh nhếch môi cười nhạt, đôi mắt rũ xuống run rẩy. - Nhưng tôi lại nghĩ rằng, không có một "anh hùng" nào lại thất hứa cả...

-Các linh hồn vẫn thường tìm đến tôi khi họ vẫn còn điều vương vấn với thế gian này, anh tìm được đến đây hẳn cũng như vậy. Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.

-G-gia đình của tôi...- Nói đến đây, đôi bàn tay anh siết chặt tờ báo, giọng nói vỡ vụn khi nước mắt cố gắng kìm nén nãy giờ đã rơi xuống. - Tôi đã hứa với bé Cún rằng chủ nhật này sẽ xin nghỉ phép để đưa nó đến công viên, đã rất lâu rồi tôi chưa đưa nó đi đâu cả. Còn...còn vợ tôi nữa...Wonwoo của tôi...Anh ấy đang mang thai, lần nào trước khi đi làm anh ấy cũng nói với tôi rằng "An toàn trở về nhé." tôi chỉ cười trêu anh ấy lo xa vậy mà giờ đây...tôi đã bỏ anh ấy ở lại...Trời ơi! Tôi đã bỏ trân quý của mình ở lại, anh ấy...phải làm sao đây...

Mingyu gục xuống đôi bàn tay to lớn đầy vết chai sạn mà bật khóc lớn, đến bây giờ anh đã phải chấp nhận rằng mình đã ở một thế giới khác, anh không dám về nhà mình, anh không dám đối diện với gia đình của mình, chỉ khi nghe phong phanh rằng có một người mang đôi mắt âm dương chuyên giúp đỡ những linh hồn liền lao đến đây với hy vọng mong manh có thể giúp được mình. Lee Chan ngửa đầu ra sau, cậu hít một ngụm khí lạnh sau khi lau vệt nước mắt dài trên mặt mình, dù đã trãi qua rất nhiều câu chuyện xót xa nhưng cậu vẫn không thể ngăn được cơn xúc động khi nghe về câu chuyện của Mingyu. Cậu kiên nhẫn chờ anh bình tĩnh lại mới vỗ vai anh.

-Thay mặt cho đất nước và cả thế giới này, cám ơn những người hùng như anh. Còn bây giờ, chúng ta đến nhà của anh thôi.

-N-nhà của tôi? Để làm gì?

-Anh vẫn còn vương vấn lại chốn trần thế, nghĩa là anh vẫn còn điều tiếc nuối chưa thực hiện hay nói ra. Ngoài gia đình của anh thì còn điều gì nữa đâu? Tôi cũng không thể đến đó một mình, vợ của anh sẽ nghĩ tôi bị điên khi động đến nỗi đau của anh ấy mất. Tôi cũng cần anh giúp tôi vài chuyện để thuyết phục anh ấy, đi thôi.











Mingyu và Chan đến được nhà anh đã gần 9 giờ tối, nhưng trong nhà vẫn sáng đèn, chứng tỏ rằng vẫn còn người thức. Bước đến trước cửa nhà, Mingyu vẫn không kìm được sự xúc động trong ánh mắt, đây là chậu hoa mà Wonwoo vừa trồng được tuần trước, cánh cửa đầy những chiếc sticker do bé Cún dán lên hồi 2 tuổi, kia là cửa sổ phòng ngủ của vợ chồng anh cùng chiếc rèm màu tím nhạt do chính Wonwoo may lên. Mọi thứ vẫn ở đó, hệt như ngày Mingyu còn sống. Lee Chan vỗ nhẹ vai Mingyu an ủi rồi không chần chừ mà nhấn chuông cửa, rất nhanh sau đó đã có tiếng bước chân lớn dần rồi cánh cửa bật mở, một thân ảnh nhỏ xíu giống anh như đúc ngước nhìn Chan.

-Dạ chú tìm ai vậy ạ? - Mingyu ngồi xổm xuống ngắm nhìn con trai mình, anh muốn bế con nhưng không thể, mỗi cái vươn tay đều không thể chạm tới.

-Chú tên Lee Chan, là bạn của ba Mingyu của con.

-Thế ạ! - Nghe đến tên ba mình, đôi mắt bé Cún sáng rực lên, nhóc con không ngại người lạ mà lao đến cầm tay của Chan vẫy mạnh. - Chú! Chú! Chú biết ba con đang ở đâu không? Sao chú không đi cùng ba?

-Chú...

-Cún à, ai vậy con?

Giọng nói vừa cất lên lập tức thu hút sự chú ý của cả hai, người con trai trước mặt ngũ quan sắc sảo, tướng mũi cao thẳng đỡ lấy cặp kính, làn da trắng xanh, thân người gầy gò nhưng phần bụng lại nhô cao. Những giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má người lính cứu hỏa, Mingyu nhìn hình ảnh của Wonwoo bây giờ mà không khỏi xót xa, dấu yêu của em ơi....

-Cho hỏi cậu là...

-Ba ơi ba ơi. - Đứa nhỏ chạy lại chổ Wonwoo, không giấu được nét háo hức - Chú này bảo chú là bạn của ba Mingyu đó!

-Cậu... - Tim anh khẽ hẫng một nhịp khi nghe đến tên người kia. - Bé Cún sang phòng khách chơi một tí để ba nói chuyện với chú nha. - Đứa nhỏ "Vâng ạ" một tiếng rồi chạy tót lên sofa ở phòng khách, lúc này Wonwoo mới quay lại nhìn Chan. - Tôi nhớ rằng chưa gặp cậu bao giờ. Cậu là ai vậy?

-Tôi biết bản thân tới đây có hơi đường đột, nhưng hôm nay anh Mingyu đã nhờ tôi đến đây. Tôi-

-Cậu có lẽ đã lầm rồi! - Không để Chan nói hết câu, anh lập tức ngắt lời cậu. - Chồng tôi...đã mất rồi...Em ấy đã ra đi vào hôm kia...Không thể nào có chuyện hôm nay em ấy đã đến nhờ anh cả!

-Anh Wonwoo, tôi biết có lẽ rất khó tin nhưng anh ấy vẫn ở đây, anh ấy không bước qua bên kia được vì còn vấn vương với thế giới này, anh ấy muốn nói chuyện với anh.

-Đủ rồi! - Wonwoo gằn giọng, hốc mắt anh đỏ ửng lên. - Cậu nghĩ cậu đang làm cái gì vậy? Cậu lấy em ấy ra làm trò đùa đấy à? Gia đình chúng tôi chưa đủ đau đớn à? Cút! Cút ngay!

-Làm sao bây giờ, anh ấy không tin tôi! - Chan quay qua Mingyu, gấp gáp hỏi trong khi Wonwoo đang bước đến chuẩn bị đuổi cậu đi.

-Bảo với anh ấy bé Đậu! Bé Đậu! Nói đi!

-Bé Đậu! - Wonwoo sững người lại khi chỉ còn cách Chan vài bước chân. - Hai người, đã đặt tên bé gái trong bụng anh là bé Đậu!

-C-cái gì...Làm sao mà... - Anh run rẩy đặt tay lên bụng mình, giới tính và tên của đứa nhỏ vẫn là một bí mật chỉ có anh và cậu biết, hai người đã muốn tạo bất ngờ cho hai bên gia đình và bạn bè. Vậy mà tại sao...

-Chưa hết. Anh bị dị ứng hải sản nặng, hồi mới quen nhau, Mingyu đã phải đưa anh vào bệnh viện vì anh ăn phải cá ngừ. Anh cũng đã từng cãi lời cha mẹ để lấy Mingyu, gia đình anh sợ anh khổ vì lấy một người lính cứu hỏa, mãi đến sau này khi sinh bé Cún anh và bố mẹ mới làm lành.

-Cậu...cậu thật sự...

-Tôi thật sự nhìn thấy và nói chuyện được với những linh hồn, mọi thứ từ nãy đến giờ đều là Mingyu nói cho tôi biết, anh ấy cũng đang ở đây.

Wonwoo đưa tay chặn lại những tiếng nấc xé lòng của mình, người thương của anh, dấu yêu của anh đang ở đây, em ấy đang ở ngay đây, em ấy đã về gặp anh rồi.





-Bảo với anh ấy rằng tôi xin lỗi. - Mingyu khó nhọc nói từng chữ. - Xin lỗi vì đã thất hứa, xin lỗi cho những dự định, xin lỗi đến cả tương lai, xin lỗi vì để anh chịu thiệt thòi, xin lỗi cho tình yêu dang dở của chúng ta, xin lỗi bé Cún bé Đậu.

-Tại sao em lại phải nói lời xin lỗi? Em chưa từng làm bất cứ điều gì có lỗi với anh cả. Ngày mà mình nên duyên vợ chồng, em cũng đã xin lỗi anh rất nhiều nhưng Mingyu có nhớ anh đã bảo gì không? Cuộc sống của anh nếu không có Mingyu thì mọi thứ chỉ là vô nghĩa, từ giờ và sau này anh chỉ cần em thôi.

-Wonwoo à, mọi tài sản của em sẽ được chuyển nhượng về cho anh. Em có tiết kiệm một khoản nho nhỏ dự định để sau này cùng anh lo cho hai đứa, mật khẩu của tất cả sổ tiết kiệm, tài khoản ngân hàng của em đều là ngày sinh nhật anh.

-Mingyu à... - Wonwoo cắn chặt môi, trái tim lại rỉ máu một lần nữa ép từng dòng nước mắt chảy ra.

-Anh đừng khóc, em không thể ôm anh được nữa rồi. Anh ơi, em yêu anh, yêu gia đình mình nhiều lắm. Nếu được chọn, em vẫn sẽ chọn được gặp anh, được yêu anh một lần nữa. Jeon Wonwoo, anh mãi mãi là trân quý, là tình yêu thuở thanh xuân, là giấc mộng đầu đời, là ánh trăng sáng năm 17 tuổi của em.

-Em ơi...em ơi... - Anh gần như gục xuống khóc nức nở, phải nhờ Lee Chan ôm lấy. - Anh cũng yêu em, cám ơn vì em đã bước đến bên anh, cám ơn vì em đã cùng anh bước vào lễ đường, cám ơn em vì đã đưa bé Cún và bé Đậu đến với anh. Kim Mingyu...em vĩnh viễn là bóng hình trong tim anh, mãi mãi là ánh dương của anh. Anh yêu em...


-Ba ơi! - Bé Cún hét lên, hốt hoảng chạy lại bên Wonwoo, lần đầu tiên bé con thấy ba mình sụp đổ như vậy lòng có chút hốt hoảng. - Ba sao vậy? Ba ơi...

-Bé Cún ngoan...hức...ba không sao đâu. - Wonwoo ôm lấy đứa nhỏ vào lòng, không biết là do bản thân ảo tưởng hay là sự thật, anh cảm nhận được rằng Mingyu cũng đang ôm lấy hai ba con. - Bé Cún ơi...con có muốn nói gì với ba Mingyu không? Ba Mingyu đang ở gần đây...C-con nói đi, ba sẽ nghe được đó...

-Thật ạ? - Đứa nhỏ ngước đôi mắt long lanh nước hết nhìn Wonwoo lại quay ra nhìn Chan.

-Thật mà, bé Cún nói đi, ba Mingyu cũng có chuyện muốn nói với con đó, nên chú Chan mới ở đây chuyển lời lại nè. - Chan xót xa, xoa đầu đứa nhỏ.

-Vậy thì...hm...- Bé Cún đứng dậy, suy nghĩ một lúc rồi nói. - Ba có về với Cún không?

-Cún ơi...Ba không về được nữa rồi...

-À...chắc do công việc của ba bận rộn quá hả? Con biết mà, không sao đâu. - Bé con bĩu môi, hít mũi mấy cái rồi nói tiếp. - Nhưng ba ơi, con tự hào về ba lắm, ba của con được mọi người gọi là Anh hùng! là Anh hùng đó! Cơ mà nếu được thì ba vẫn phải giữ gìn sức khỏe nha, ba cũng phải để ý đến bản thân đó, lúc nào ba Wonwoo cũng lo lắng cho ba rồi trốn trong phòng lén khóc một mình.

-Ba biết rồi, Cún có nhớ lời hứa của ba với Cún không? Bảo vệ và chăm sóc ba Wonwoo cùng em Đậu khi ba không có ở đây nhé? Ba xin lỗi Cún nhiều lắm, cho ba thất hứa lần này với Cún nha, ba không về dắt con đi chơi được, Cún đừng có giận ba nha, ba yêu Cún nhiều lắm đấy. Sau này khi em Đậu ra đời, Cún thương em, ôm em, hôn em thay ba nha. Ba yêu con. Ba xin lỗi.





-Nãy giờ ba Mingyu dặn, bé Cún đã nhớ hết chưa? - Lee Chan xoa đầu cậu nhóc, nhìn đứa nhỏ cố gắng gồng mình để không khóc làm trái tim cậu nhói đau, nhìn qua Wonwoo, anh chỉ khẽ cúi đầu. - Trễ rồi, tôi cùng anh ấy đi trước, đã đến lúc rồi.

-Thật tâm cám ơn cậu rất nhiều Lee Chan ạ. - Wonwoo mỉm cười nhẹ nhàng, nỗi đau này có thể sẽ chẳng thể nào nguôi ngoai được nhưng phần nào đó trong anh đã thật sự thanh thản khi có thể gặp lại Mingyu thông qua Chan. Cậu gật đầu độ bước đi thì bé Cún đã gọi với theo làm cậu phải dừng bước. - Sao vậy Cún?

-Chú Chan...có một điều này cháu vẫn chưa kịp nói, chú gửi đến ba Mingyu được không ạ? - Đứa nhỏ vò gấu áo, ấp úng mãi mới nói ra được.

-Ba Mingyu của cháu vẫn luôn nghe mà, cháu cứ nói đi.

-Đồng chí Cảnh sát phòng cháy chữa cháy Kim Mingyu! Nghiêm! - Bé Cún đứng thẳng người, chắp tay chào theo kiểu quân đội. - Cám ơn đồng chí ba đã dũng cảm vì đất nước, vì nhân dân, vì gia đình! Từ bây giờ nhiệm vụ đó hãy giao lại cho con - Kim Youngsoo! Ba ơi! Con yêu ba!





Kim Mingyu nở một nụ cười mãn nguyện dù nước mắt chưa từng ngưng rơi, cậu quay lại nhìn ngắm hai người mình yêu lần cuối, đưa tay lên chào tạm biệt rồi bước qua vùng sáng.


Chào mấy ba con, em đi đây.

--------------------------------------------------------------

Lính cứu hoả là gì nhỉ?

À, là người lao vào nguy hiểm khi mọi người đều muốn thoát ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro