1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lạch cạch!

"Này mấy tên kia!".

Một nam sinh dáng người có hơi thanh mảnh, tay cầm một khúc gỗ thật dài không biết là nhặt được ở đâu. Nam sinh giương thanh gỗ to chỉa về phía bốn người đang đứng trong hẻm.

"Mau thả cậu bạn kia ra. Nếu không anh đây không nương tay đâu".

Jeonghan hùng hổ hét lên, còn cố ý ém giọng xuống khiến cho âm thanh phát ra nghe trầm thất có uy tín nữa, làm cổ họng đau gần chết.

Đám người ở trong hẻm giống như bị sự xuất hiện bất thình lình của Jeonghan làm cho kinh ngạc. Cả đám đứng đực mặt ra nhìn nam sinh cầm gậy. Một nam sinh đang mặc đồng phục, trên mũi đeo một đôi kính cận không gọng, dáng vẻ thanh tao sạch sẽ đang đứng dựa lưng vào tường, cậu ta dường như cũng có chút hơi kinh ngạc vì hành động bất ngờ của Jeonghan.

Một tên trong số đó lấy lại bình tĩnh trước, hất mặt lên tiếng:

"Mày là thằng nào?!"

"Hỏi nhiều làm gì, để cây gậy này nói cho bọn mày biết".

Jeonghan vung gậy lên, hét lớn hùng hổ chạy về phía đám người, mấy tên đó thấy Jeonghan hình như muốn liều mạng thật liền hốt hoảng tháo chạy.

Jeonghan đuổi theo bọn chúng mấy chục mét liền hốt hoảng hối hả quay về, ném cây gậy gỗ đi rồi nắm lấy tay nam sinh vẫn còn đang nghi hoặc đứng đó, kéo cậu ta bỏ chạy.

"May quá. May mà doạ được bọn chúng".

Jeonghan thả tay nam sinh kia ra, cúi đầu thở dốc một hơi, hai má trắng nõn hiện tại đỏ hồng vì nhiệt độ cơ thể, đôi mắt long lanh sáng ngời như sao.

Jeonghan chỉ vừa chuyển đến đây không lâu theo bố trí công việc của ba, vừa rồi ở ngoài đường nghe hai nam sinh đi ngang qua nói có bọn bắt nạt ở trong con hẻm nên mới chạy vào trong ứng cứu. Cũng may là kéo được người đi, haha.

Jeonghan quay sang mỉm cười với nam sinh ở bên cạnh.

"Cậu này, làm gì mà để bọn bắt nạt kéo vào trong hẻm thế hả?! Phải biết phản khán chứ! Cứ im lặng mãi bọn chúng sẽ càng chèn ép cậu hơn thôi".

Nam sinh kia không ừ hử gì cả, chỉ nâng tay chỉnh lại gọng kính ở trên mũi.

"Ừm".

"Haa, mệt quá...".

Jeonghan dùng tay quạt nhẹ ở cổ tạo chút gió để hạ nhiệt độ cơ thể xuống, nhỏ giọng nói với cậu nam sinh.

"Sau này lỡ mà có bị bọn bắt nạt kia tóm thêm lần nữa thì nhớ nhanh chân bỏ chạy đó biết không. Giữa đường giữa xá chúng không dám đuổi theo đâu".

Jeonghan vừa nói vừa chọc chọc lên vai cậu nam sinh. Đứng gần như vầy mới thấy dáng người cậu ta rất cao, rất đẹp, không quá mập cũng không quá ốm, thậm chí còn cao hơn Jeonghan một chút nữa. 

Dáng vẻ thanh lãnh nghiêm nghị của cậu ta cùng cùng gương mặt mềm nhu hòa của Jeonghan thật sự trái hoàn toàn ngược với nhau, đứng chung lại có cảm giác phù hợp khá nhẹ nhàng.

Nam sinh nghiêng đầu khẽ liếc bã vai của mình một cái, khuôn miệng quyến rũ nhẹ nhàng cong lên.

"Biết rồi. Cảm ơn nhé".

"Eung~ không có gì".

Jeonghan chun mũi, nói. Không giấu được sự tự hào khi làm được việc có ích của mình.

Chợt nhìn thấy một máy bán hàng tự động bên đường, Jeonghan theo quán tính quay đầu, nắm lấy cánh tay người bên cạnh.

"Cậu uống sữa trái cây không, tui mời~?"

"Được".

Nam sinh nhẹ gật đầu. Jeonghan hí hửng lấy ra một tờ tiền rồi nhét vào khe hở, không lâu sau liền vui vẻ lấy ra hai chai sữa mogumogu vị dâu và nho.

"Cho cậu nè. Uống cho bớt sợ ha".

Nam sinh đưa tay nhận lấy chai sữa. Tay cậu ta rất to, gần như bao trọn bàn tay của Jeonghan trong lòng bàn tay mình. Jeonghan xấu hổ rút tay lại, không nhìn đến nụ cười như có như không trên môi của nam sinh kia

"À mà quên chưa hỏi nữa, cậu tên là gì thế?".

Jeonghan chăm chú nhìn cậu nam sinh, vẻ mặt tràn đầy thật thà muốn biết tên của người đối diện. 

Đối phương khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn đôi đồng tử trong suốt hệt như pha lê của Jeonghan, chậm rãi đáp bằng một chất giọng trầm ấm:

"Wonwoo. Jeon Wonwoo".

"À còn tôi là Jeonghan. Yoon Jeonghan. Rất vui được gặp câu~".

"Ừm. Rất trùng hợp".



.


Mà ở trong một con hẻm cách nơi Jeonghan và Wonwoo đang dứng hai con phố. 

Ba tên thiếu niên vừa rồi bị Jeonghan dí chạy suýt bay dép lúc này đã dừng lại. Tên dẫn đầu chống hai tay lên gối, thở hồng hộc nói:

"Cái...cái thằng điên đó...nó... nó vừa nói cái gì vậy?".

Hai tên trông có vẻ là đàn em chạy phía sau thiếu niên kia, vừa thở hổn hển vừa trả lời:

"Nó...nó nói tụi mình ăn... ăn hiếp đại...đại ca đó...".

Người đối diện lúc này đã lấy lại được hô hấp, cậu ta đứng thẳng dạy, hai mắt trừng to lên.

"Mẹ nó, tao chỉ đang chỉnh lại cổ áo cho đại ca thôi, ăn hiếp chỗ nào hả?!!".

"Em cũng đâu có biết đâu".

Ba người tròn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngáo ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Vậy...tụi mình có quay lại tìm đại ca không anh?".

Một tên hỏi, tên cầm đầu lập tức trả lời:

"Thôi khỏi. Vừa rồi đại ca phất tay bảo tụi mình không cần đáp trả. Chắc đại ca ưng ý cái đứa điên đó rồi, muốn chơi với nó một chút ấy mà".

"Ò~~"

Hai tên còn lại đồng thanh trả lời. 

Bọn chúng thật sự cũng không lăng tăng lâu lắm, nói mấy câu liền quyết định kéo nhau đi đánh bi-a chui, mặc kệ "tên điên" hành hiệp trượng nghĩa vừa rồi có ra sao thì ra.

Coi như tên đó xui xẻo vậy. 

Bởi vì, đại ca của bọn chúng... chính là một kẻ còn điên hơn kẻ điên nữa.





.

.





.

.



---


Sorry mn nhé, tự dưng lại nổ fic Jihan vào phút cuối nên chậm đăng bộ này.

Mèo gian xảo xuất hiện rồi kkkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro