10. Tiếng gầm gừ cũng khiến bầy chó cụp đuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói còn yêu nhau được phút nào thì hãy cố gắng yêu cho trọn vẹn khoảng khắc ấy, bởi ai biết sau này chúng ta sẽ nhìn nhau với ánh mắt xa lạ đến nhường nào.

Nhưng khổ nỗi, cậu và hắn, rốt cuộc đã phải là yêu hay chưa?

Wonwoo đọc sách thấy người ta viết về tình yêu nhiều lắm. Họ yêu nhau, sẽ trao cho nhau những cái nắm tay khin khít. Wonwoo cũng nắm tay Mingyu nhiều đến mức quen từng nốt chai sần trên cả hai bàn tay hắn rồi. Họ yêu nhau, khi nghĩ về nhau đồng tử sẽ giãn mở thật lớn. Jihoon bảo mắt cáo của Wonwoo nhìn thấy đồ ăn lúc đói vẫn không to bằng khi nghĩ tới Kim Mingyu lúc mới tắm xong đi ra chỉ quấn độc một chiếc khăn. Họ yêu nhau, sẽ nhớ về nhau ngay cả khi còn đang ở cạnh. Mingyu hay hít lấy hít để mùi quả dại ngọt vương lại sau gáy Wonwoo làm cậu cứ cười khanh khách vì nhột, hắn nói phải hít để dành không tí xa lại nhớ. Họ yêu nhau, dù một chút khoảng cách cũng chẳng còn. Cứ mỗi đêm về, cậu lại ghé sát tai vào khuôn ngực lớn của hắn, cảm nhận hơi ấm nóng sực và tiếng tim hắn đập chung nhịp với trái tim nhỏ bé của cậu.

Thế nhưng họ yêu nhau, còn trao cho nhau những lời yêu câu thương ngọt ngào nữa. Cái này Wonwoo có nghe hắn nói rồi, nhưng toàn là những lúc cậu và hắn đang cười đùa với nhau thôi, thành ra chẳng có chút gì gọi là nghiêm túc cả. Nói kiểu như vậy thì Jeonghan cũng nói với cậu đầy, thậm chí nghe còn thật lòng hơn. Và trên hết, khi họ yêu nhau, những cái hôn sẽ chẳng bao giờ là đủ. Hôn à? Mingyu có hôn trán cậu, nó giống như là nụ hôn của những ông bố bà mẹ chúc ngủ ngon con cái mình vậy. Chứ hoàn toàn không phải là cái hôn môi say đắm mà người ta trao nhau như trong các bộ phim hay cuốn sách mà cậu đọc đâu.

Thế như vậy, đã là yêu hay chưa?

Wonwoo biết để giữ được cậu ở cạnh, hắn bắt buộc phải xây dựng một mối liên kết về tình cảm bền chặt với cậu. Cậu cũng cảm nhận được sợi dây gắn kết ấy ngay từ hôm cậu quyết định trở lại thân xác cáo nhỏ, về lại bên hắn. Không rõ mối quan hệ mà hắn đang muốn gây dựng với cậu là gì, nhưng Wonwoo hiện tại vô cùng mong đó chính là tình yêu. Phải, cáo nhỏ nghĩ rằng mình yêu hắn mất rồi.

Cũng không rõ là từ khi nào nữa. Có thể là trước khi Kim Mingyu gặp lại Cha Eunwoo? Cậu lúc đó vì đã yêu hắn rồi nên mới có hành xử như vậy? Hay là từ khi cậu biết đặc biệt đón nhận sự ân cần, quan tâm, bao bọc, rồi những cái ôm, cái đụng chạm ngày một nhiều từ hắn khiến cho con tim nhỏ bé của Wonwoo cũng phải rung rinh như chiếc chuông gặp đúng làn gió mát. Cậu đã từng nghĩ chắc tình cảm mà cậu dành cho hắn chỉ đơn thuần là sự trung thành mà linh vật nào cũng dành cho chủ nhân của mình mà thôi. Nhưng thằng bé Myungho - người có kinh nghiệm làm linh vật lâu nhất cả đám - cứ bảo không phải đâu, nó chẳng hề coi Jun là chủ nhân của mình chút nào. Những ngày đầu thì có đấy, nhưng càng về lâu về dài, tình cảm càng lớn dần lên, giờ đây nó chỉ cho phép Jun có một mình nó thôi.

Wonwoo cũng muốn Mingyu chỉ có một mình cậu.

Những cảm xúc Wonwoo đang mang trong tim hiện giờ, những cảm xúc lạ lẫm đầu tiên trong đời mà cậu trải qua, nó được tả giống như một mối tình đầu còn non dại, nhưng cay đắng thay lại là một mối tình đầu đơn phương.



"Wonwoo! Đằng sau có địch đang nấp. Đừng để nó phá thành của mình."

"Đây em thấy rồi. Anh lo tuyến trên nhé."

"Nay gặp phải hai anh em tao thì chúng mày đúng là xui tận mạng rồi."

Trong căn phòng game của toà biệt thự đứng tên anh chủ tịch trẻ Choi Seungcheol, tiếng lách cách gõ bàn phím giòn rã vang lên liên tục, chỉ nghe thôi ta cũng có thể biết được những người đang ngồi trước màn hình game kia nhiệt huyết đến độ nào. Căn phòng game này lớn hơn gần như gấp đôi căn phòng của Wonwoo. Nó được bày trí trông vô cùng đắt tiền với những dải dây đèn led đủ màu sắc gắn quanh trần nhà, bốn bức tường còn được dán kín hình những nhân vật game nổi tiếng, vài chiếc kệ gắn tường bày những mô hình lego lớn nhỏ, một chiếc TV to treo tường để phục vụ cho những trò chơi bằng đĩa, phía dưới rải rác năm – sáu chiếc ghế đệm lười, bên cạnh đó còn có cả một chiếc tủ để đầy snack và nước ngọt đủ loại dành cho những con nghiện game. Thứ mới nhất và cũng là thứ mà Wonwoo thích nhất chính là dàn máy PC Gaming cấu hình khủng mà Seungcheol mới hào phóng búng tay sắm cho Jeonghan này đây. Thậm chí anh còn tinh tế đến mức tự mình đến tận cửa hàng, ngồi thử vào từng chiếc ghế một để chọn ra chiếc êm nhất cho Jeonghan. Bởi anh bảo ngồi máy tính lâu nhanh mỏi lưng mỏi vai lắm, mà thỏ con nhà anh thì xương khớp mong manh, ngoài ngồi trong lòng anh ra thì phải ngồi chiếc ghế nào thoải mái nhất mới được.

Seungcheol chính là người chiều Jeonghan đến nỗi mua cái gì cũng phải mua một đôi, một đôi dàn máy PC và một đôi ghế tựa xịn xò, chỉ để cho Jeonghan có người chơi cùng.

Wonwoo hôm nay là người may mắn đầu tiên, và có khả năng cao là người duy nhất được đặt đít ngồi ở dàn máy bên cạnh Jeonghan ấy. Anh thỏ vừa set up xong dàn máy là đã lập tức í ới gọi cậu sang chơi rồi. Quả là anh em tốt! Mấy thứ công nghệ này Wonwoo học nhanh lắm. Cả hai anh em mới bắt đầu làm quen với bàn phím được hai tiếng đồng hồ mà đã thành thạo y như là dân gamer lâu năm vậy. Cái này vui thật đấy, nhưng Wonwoo ngồi có một chút đã thấy hơi mỏi mắt rồi, chắc là do mới lần đầu tiếp xúc với màn hình máy tính, lại còn cứ phải căng mắt ra để tìm lũ địch đang ẩn nấp trong bụi cây. Anh thỏ và cậu vừa mới xong trận, cậu liền buông bàn phím ngửa lưng ra chiếc ghế tựa, mắt lim dim nghỉ ngơi.

Dây thần kinh quanh mắt cậu còn chưa kịp giãn ra thì ngoài cửa phòng vọng lên tiếng nạt nộ của bác quản gia Park, cùng theo đó là tiếng kì kèo nhèo nhẽo của một cô gái nào đó lạ hoắc. Cậu đánh mắt sang nhìn Jeonghan thắc mắc, anh thỏ đang di di chuột chơi trò nổ bong bóng trên màn hình cũng phải ngưng lại, còn chẳng thèm ngó cậu lấy một cái, anh cúi xuống đỡ trán thở dài.

"Làm sao thế anh ơi?"

"Cái con mẹ lì lợm này. Kỳ trước đã bị Seungcheol tự tay túm cổ xách ra khỏi nhà rồi, giờ vẫn còn dám bê cái rổ hoa quả đó đến nữa."

"Ai cơ? Phải vụ hôm bữa anh kể không?"

"Còn ai trồng bưởi đất này."

Jeonghan ngán ngẩm. Wonwoo phì cười. Nay đẹp trời quá cậu lại được diện kiến kẻ không đội trời chung với anh thỏ Jeonghan rồi. Tiếng nói qua nói lại như cãi nhau ở dưới nhà truyền lên ngày một rõ, hình như đám người đó đang kéo nhau lên tới hành lang tầng trên này rồi. Mặt Jeonghan xị xuống đến mức sắp chạm đất tới nơi. Bây giờ lại không có Seungcheol ở nhà, ai sẽ cứu bé thỏ Jeonghan khỏi rổ trái cây đang tu tu xình xịch tới gần kia đây? Bỗng như nghĩ ra điều gì đó thú vị lắm, hai mắt Jeonghan sáng quắc lên trông gian hết sức.

"Wonwoo là bé cáo của ai nào?"



"Jang tiểu thư, cậu chủ từ trước đến nay không cho phép ai bước chân lên tầng nếu như chưa có sự đồng ý đâu. Nếu cô thương thân già này thì xin hãy dừng bước."

"Bác Park đừng lo, anh Seungcheol mà mắng thì cháu sẽ chịu trách nhiệm. Hôm nay cháu phải xem bằng được anh ta giấu cái giống gì ở trên này mà đến cả Choi phu nhân cũng không được phép đặt chân đến."

Cô tiểu thư nọ gạt phắt tay của bác quản gia ra, phăm phăm bước ngày một nhanh lên mấy bậc cầu thang dẫn lên trên tầng. Lần trước cô đã trực tiếp bị Choi Seungcheol nạt cho một trận ngay trước mặt Choi phu nhân, thậm chí anh còn chẳng hề nể nang liễu yếu đào tơ mà một tay đẩy thẳng cô ra khỏi cánh cửa lớn. Jang Jina đây rất không cam tâm. Lần này đến nghe tin anh không có ở nhà, cô nhất định phải tìm bằng được xem anh ta đang bao nuôi giấu giếm nữ nhân nào mà dám từ chối cô.

Đặt chân lên tầng hai, cả một dãy hành lang dài nối bốn, năm căn phòng với nhau. Phòng nào phòng nấy đều đóng cửa im ỉm, như là chốn không người. Á à, chắc nghe thấy tiếng cô đến nên người kia chột dạ trốn biến đi rồi phải không? Cô đây sẽ lật tung từng căn phòng lên để tìm cho ra bằng được người trong lòng cái tên Choi Seungcheol đó. Nếu cú này anh lại tiếp tục đá cô ra khỏi đây thì cô sẽ làm lớn chuyện khiến cho công ty anh ta làm ăn không yên nữa đâu. Cô ả ôm lửa giận đi tới mở toang từng cánh cửa phòng rồi ngang nhiên bước vào ngó nghiêng tìm người. Bác Park đã quá bất lực, cộng thêm cậu chủ chưa cho phép người lạ được lên trên tầng hai này nên bác chỉ đứng ở đầu hành lang lo lắng dõi theo từng hành động của cô tiểu thư ngông cuồng kia, không quên vẫy vẫy ra hiệu cho đám vệ sĩ đứng dưới chân cầu thang sẵn sàng cáng cô nàng đi nếu như cô có nổi khùng nên mà quậy phá.

Cô ta xông xáo mở cửa đã hai căn phòng, đều không có gì đặc biệt, chỉ là phòng xem phim và phòng karaoke với đầy những loại nhạc cụ bên trong thôi, vẫn chưa thấy người cần tìm đâu hết. Tới căn phòng thứ ba, vẫn khí thế hừng hực, cô ta đẩy cửa bước vào. Căn phòng này tối om, rèm che kín mít không lọt tới một tia sáng nào từ bên ngoài vào hết. Còn chưa rõ là phòng gì, cũng chưa mò thấy công tắc đèn đâu, thì bỗng cô ả nghe thấy có tiếng loẹt xoẹt phát ra từ bên trong.

"Đừng trốn nữa nào bé con."

Đây rồi, cô thấy công tắc điện rồi, phen này thì có mà chạy đằng trời nhé!

Đèn vừa mở sáng thì đập ngay vào mắt cô là một con cáo nhỏ xíu, nhưng có vẻ nó đang không được thoải mái lắm thì phải. Cô thấy nó đang nhìn cô chằm chằm, lại còn nhe những chiếc răng nanh sắc bén của mình ra, miệng phát những tiếng khè khè hung dữ. Nó đang ở tư thế sẵn sàng như chỉ đợi cô tiến tới một bước thôi là nó sẽ xin một miếng thịt của cô ngay lập tức. Nhưng Jang Jina lại là một cô tiểu thư chỉ biết gây chuyện chứ không hề hiểu chuyện. Cô ngu ngốc nhón một bước chân lên trước.

Tất nhiên là chỉ chờ có thế, Wonwoo chẳng nể nang gì nữa mà lao tới, ngoạm lấy một góc váy của cô ả giằng xuống. Nhìn cậu ở hình dạng cáo nhỏ tí tẹo teo thế thôi nhưng sức phải ngang ngửa với cô nàng đỏng đảnh kia đấy. Cô ta giật mình túm lấy gấu váy của mình kêu la oai oái. Phải giằng co một hồi, thậm chí có mấy lần bộ móng nhỏ của cậu còn cào phải mu bàn tay cô ta đau điếng, cuối cùng cậu cũng buông tha cho cô ta chạy bán sống bán chết ra ngoài.

"Tiểu thư Jang đi thong thả, tôi xin phép không tiễn nhé!"

Bác quản gia dù cũng rất tò mò rốt cuộc trong căn phòng kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cái thứ của nợ kia tự mình chạy biến đi rồi nên ông mừng lắm. Đó giờ chỉ có cậu chủ cùng với bé thỏ trắng mà cậu ấy nuôi được tự do đi lại trên đây thôi, không lẽ Jang tiểu thư lại sợ hãi một chú thỏ con sao?



Wonwoo bây giờ đang tròng lại chiếc áo phông trắng vào người. Bụng cậu phẳng lỳ, làn da cậu mềm mềm như kẹo bông gòn, lại còn thơm thơm mát mát mùi quả dại ngọt, bảo làm sao hắn cứ suốt ngày tự lẩm bẩm "Phải vượt qua cám dỗ này. Phải tu thành chính quả." Kim Mingyu hẳn là đã phải chịu đựng nhiều rồi. Trên chiếc ghế tựa êm ái đằng kia, anh thỏ Jeonghan vẫn ôm bụng cười như nắc nẻ. Giờ thì đâu cần phiền tới Choi Seungcheol cơ chứ, anh cũng có thể tự mình tống cái sạp hoa quả đó đi nơi khác, trả lại bầu không khí thanh bình cho nơi đây rồi. Thấy tâm tình anh vui vẻ, cậu cũng bất giác mỉm cười theo. Wonwoo cũng có khiếu trong khoản này phết đấy chứ! Mà này nên gọi là khoản gì ta? Khoản cào lộn oánh ghen à?

"Nhà có đứa em cáo đúng là đáng đồng tiền bát gạo!"

"Được rồi anh Jeong-tư-sản, tiền cào lộn của anh là ba mươi nghìn won."

"Ô hay cái đứa nhỏ này, chỗ anh em mà dám nhắc tiền với nong..."

Jeonghan còn chưa nói hết câu thì chuông điện thoại của Wonwoo reo lên. Cậu nhanh chóng chộp lấy rồi đăm chiêu đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại. Jeonghan là thỏ mà, tai thính lắm, nghe qua anh cũng biết người gọi đến không phải là Mingyu, cũng chẳng giống giọng của ai mà anh quen hết. Một chất giọng trầm lạ hoắc, đang hẹn Wonwoo ra ngoài để nói chuyện gì đó.

"Ba mươi nghìn won kia em có thể đổi lại thành một sự bao che được không?"



Jeonghan nhìn Wonwoo lên chiếc xe ô tô màu đen đang chờ ở bên kia đường, lòng có chút gì đấy không an tâm. Nhưng ban nãy nghe Wonwoo nói, anh nghĩ cậu đã đủ lớn để có thể tự mình đưa ra quyết định về cảm xúc của bản thân rồi. Huống gì cậu chỉ xin đi có hai tiếng đồng hồ rồi sẽ quay trở lại, anh tin may mắn mà cậu có sẽ không để cậu đi sai đường.

"Anh nghĩ thế nào là tình yêu hả Jeonghan?"

"Câu này khó quá! Em đọc nhiều sách hơn anh kia mà."

"Vậy đổi câu khác. Anh nghĩ sao nếu như người sau này Seungcheol chiều chuộng không phải là anh nữa?"

"Anh chẳng nghĩ gì cả vì chắc chắn sẽ không có chuyện đó!"

"Lấy gì chắc chắn?"

"Lấy may mắn của anh?"

"Vậy may mắn của em vẫn chưa đủ để cho em tự tin về chuyện sau này rồi. Anh biết không, khi muốn chắc chắn một điều gì đó thì người ta thường dùng những phép thử."

"Nhưng liệu người kia có đáng tin không?"

"Không thử thì làm sao biết?"



Chiếc xe ô tô đưa Wonwoo tới một căn nhà nhỏ, nơi này không cách trung tâm thành phố quá xa nhưng cũng nằm trong một con đường vắng lặng và yên bình. Trên đường đến đây, người đàn ông kia cũng chủ động hỏi thăm Wonwoo vài câu nhưng cậu chỉ đáp lại vì phép lịch sự, chẳng buồn mở rộng thêm câu chuyện giữa hai người. Không khí trong xe có phần kỳ quái nhưng Wonwoo chẳng mấy bận tâm. Cậu còn đang mải đếm từng hàng cây sắp thay màu lá, mải nghĩ tới những gì mà cậu và Mingyu đã cùng nhau trải qua. Giá mà tất cả mọi thứ rõ ràng hơn thì giờ cậu đâu phải tự đi tìm câu trả lời cho chính mình thế này.

Người đàn ông dẫn Wonwoo tới phòng khách của căn nhà. Ngôi nhà tuy không lớn những khá gọn gàng và sạch sẽ, lại đầy đủ tiện nghi, một người ở thì đúng là vừa xinh. Anh ta để cho cậu tự do ngó nghiêng đây đó, còn mình thì đi qua quầy bar ngăn giữa phòng khách và phòng bếp, với tay lấy hai chiếc cốc, pha hai ly cacao sữa nóng ngọt lịm. Cậu săm soi rất kỹ khẩu súng săn được bày ở chiếc kệ gắn tường, khẩu súng này so với mấy khẩu súng 6D trong game cậu chơi thì các chi tiết quả là nét hơn nhiều, từng đường vân trên tay cầm cũng rất tinh xảo, thậm chí nó còn chẳng bám tý bụi nào, chắc người đàn ông kia phải quý nó lắm. Xong đâu đó cậu lại hướng sự chú ý tới một chiếc kệ thấp hơn, nơi bày mấy khung ảnh nhỏ. Có hai bức ảnh là chụp người đàn ông kia hồi còn trẻ, xem ra anh ta đã sở hữu nụ cười chết người từ sớm. Còn lại một bức ảnh khung ngang, được chụp tại sân bóng rổ, ghi lại nụ cười đầy vẻ thanh xuân của sáu người con trai nọ đang khoác vai nhau vô cùng thân thiết.

"Em lại đây ngồi đi. Tôi có pha cacao cho em này."

"Cảm ơn anh."

"À thật ngại quá. Chúng ta gặp nhau tới lần thứ ba rồi nhưng tôi mới chợt nhận ra là mình chưa biết rõ tên em. Wonwoo phải không nhỉ?"

"Vâng tôi tên Wonwoo."

"Vậy còn họ thì sao?"

"Ừm chỉ đơn giản là Wonwoo thôi."

"Vậy à... Còn tôi tên Go Taesang. Em hãy nhớ lấy tên tôi nhé."

Wonwoo không đáp. Nhấc ly cacao nóng lên, thổi một hơi nhẹ rồi nhấp một ngụm. Cũng khá vừa miệng. Cái tên kia nghe cũng khá thuận tai. Nhưng cậu hẳn là vẫn thích tên Kim Mingyu nhất. Còn tên Wonwoo cũng là do Mingyu đặt cho. Mingyu bảo cáo nhỏ mang may mắn đến chính là một sự giúp đỡ lớn lao cho cuộc sống đang bế tắc của hắn, hắn quý trọng cậu bằng cả trái tim của mình, vậy nên cái tên Wonwoo là hợp với cậu nhất. À, vậy ra tình cảm hắn dành cho cậu có bền chặt thật đấy, nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi sao? Wonwoo muốn hơn thế nữa kìa.

"Hôm trước tôi đã kể chuyện của mình rồi. Giờ em có ngại kể chuyện của em cho tôi nghe không?"

"Anh muốn biết gì?"

"Như là làm thế nào em quen được Mingyu vậy?"

"Chúng tôi quen nhau qua Junhwi."

"Ôi kìa chúng ta có điểm chung rồi. Junhwi quả là có duyên trong chuyện này đấy nhỉ?"

"Chuyện anh nói hôm trước tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như những gì anh nói về Mingyu là thật, vậy cũng đáng để thử đúng chứ?"

"Phải phải. Ngày trước tôi còn là thư ký riêng của cậu ta, chẳng có gì là tôi không biết hết. Đổi lại thì em cũng rõ mình cần làm gì rồi chứ?"

"Ừm. Có gì tôi sẽ thông báo cho anh. Mà lần sau không thể trao đổi qua điện thoại được hay sao? Cứ phải gặp trực tiếp thế này rất bất tiện."

"Như vậy thì mới đảm bảo bí mật giữa chúng ta. Với lại biết sao giờ, gương mặt em khiến tôi ngắm hoài cũng không chán..."

Wonwoo còn chưa kịp phản ứng với câu nói lấp lửng từ người kia thì chuông điện thoại của cậu lại reo lên. Cậu chưa vội bắt máy ngay mà lại im lặng nhìn màn hình điện thoại một hồi, sau đó giơ lên cho người đối diện xem là ai gọi đến. Taesang lộ rõ ý cười, nhún vai rồi đưa một ngón tay lên trước môi ra dấu suỵt giữ bí mật, anh ta ngửa người tựa vào thành ghế quan sát cậu nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Mình nghe đây Mingyu."

"Khoảng một tiếng nữa tôi sẽ qua đón em nhé?"

"Sớm quá vậy mình chơi còn chưa đã mà."

"Mỗi lần em đến nhà Seungcheol chơi là y như rằng lại quên cả lối về."

"Tại anh Jeonghan mới có dàn máy game xịn lắm đó. Hay Mingyu cũng mua cho mình một bộ đi?"

"Em không nhớ tôi sao?"

"Nhớ chứ!"

"Vậy còn không mau về. Mẹ mới gửi táo từ Canada sang cho em này. Còn bảo tôi là phải quay clip em tự tay mở hộp rồi gửi lại cho mẹ nữa."

"Ui từ ngày ba mẹ về lại Canada mình cũng chưa hỏi thăm mẹ nữa mà mẹ đã lại gửi quà cho rồi."

"Vậy cho em chơi thêm ba tiếng nữa. Tôi sẽ đi chuẩn bị bữa tối rồi qua đón em về mình cùng ăn nhé."

"Ưm mình nghe rồi."

"Đồ cáo con ham chơi."

Cậu thả những tiếng cười khanh khách vào điện thoại rồi cúp máy. Tiếng cười vẫn còn tan mãi vào bầu không khí cho tới khi cậu quay sang bắt gặp ánh mắt dò xét của người còn lại, tiếng cười khi nãy dường như đã trôi theo vài gợn gió ghé qua khung cửa sổ khiến tấm rèm đung đưa. Taesang rất nhanh lấy lại nụ cười ngọt ngào đặc trưng, đưa một ngón tay cái lên ý khen cậu diễn khá đấy, rồi anh ta đưa ly cacao lên miệng, giấu giếm một cái nhíu mày phía sau thành cốc.

"Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải về rồi."

"Em đợi chút tôi đi lấy xe."



"Kim Mingyu có được món bảo bối nhỏ này thì mày quả là được ông trời ưu ái rồi. Cố mà tận hưởng nốt đi trước khi tao thu phục nó."

Người đàn ông lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hằn lên tia máu đỏ chót. Anh ta với tay nắm lấy khung ảnh chụp sáu người con trai kia ném mạnh vào thành tường vỡ choang.



Tối đó, sau khi chén hết năm cái đùi gà và hai bát cơm to, Wonwoo nằm phè phỡn trên sofa nhìn Mingyu đang gọt táo. Đương nhiên là hắn đã phải gửi clip về cho Kim phu nhân rồi mới được phép động vào thùng táo đấy. Khổ, bà sợ con trai bà tranh ăn với con rể của bà đây mà. Wonwoo ngắm Mingyu rất chăm chú, ánh mắt như có gắn một cây bút lông mềm mượt lướt qua từng đường nét trên gương mặt hắn, hoạ lên một bức tranh chân dung tuyệt sắc, ghi dấu vào trong lòng. Hắn thì vẫn thản nhiên ngồi gọt hết hai quả táo, đang chuyển sang quả thứ ba, chẳng mảy may chú ý gì đến cậu. Wonwoo thấy người ta bảo, chỉ cần mắt đối mắt với người yêu liên tục trong tám giây thì bất giác hai người sẽ tiến tới một nụ hôn. Tuy Mingyu không phải người yêu cậu, nhưng cũng đáng thử đấy chứ, biết đâu được đấy?

Xong xuôi đâu đó, cậu ngồi phắt dậy, bò bò đến gần Mingyu, đặt cằm mình lên vai hắn, cố gắng mở lớn mắt nhìn hắn chằm chằm không chớp. Lúc này hắn mới phì cười, tay không rời quả táo nhưng vẫn quay đầu sang xem rốt cuộc cậu đang bày trò gì nữa đây. Hai gương mặt lúc này cách nhau chưa tới một gang tay.

"Tôi biết tôi đẹp trai đến mức em nhìn xa chưa đã còn phải tiến tới nhìn gần mà."

Wonwoo không đáp, vẫn kiên trì nhìn thẳng vào đôi mắt to của hắn.

"Sao vậy? Hay là bé con muốn xin mua dàn máy PC giống của Jeonghan?"

Wonwoo vẫn không đáp. Hắn lúc này mới đặt con dao cùng quả táo xuống đĩa, xoay hẳn người sang kéo cậu ngồi gọn trong vòng chân của mình, trực tiếp mắt đối mắt với cậu, khoảng cách giữa hai gương mặt vẫn được giữ ở mức chưa tới một gang tay.

Đây rồi, chính là lúc này. Trong đầu Wonwoo bắt đầu vang lên tiếng đếm.

1

2

3

Đôi mắt thon dài của Wonwoo như có lực hút khiến Mingyu hơi chúi người tiến về phía trước một chút, thu hẹp khoảng cách.

4

5

Hắn theo phản xạ bất chợt nuốt nước bọt. Yết hầu lớn theo lực nuốt lượn sóng một đường. Đôi môi mỏng hồng phớt của Wonwoo càng ngày càng được phóng đại lên ngay trước mắt hắn.

6

7

Wonwoo mặc dù chưa bao giờ trực tiếp trải nghiệm bất kỳ nụ hôn nào, nhưng ngay lúc này đây có một điều vô hình không ngừng thôi thúc cậu rằng nên nhắm mắt lại đi thôi.

Giây thứ tám chuẩn bị đánh tiếng boong, thì điện thoại của hắn đã nhanh hơn một bước, đổ chuông inh ỏi. Hắn và cậu cùng nhau giật bắn mình. Hắn luống cuống mò tìm chiếc điện thoại chết tiệt trong đóng gối tựa lưng phía sau. Wonwoo gườm mắt nhìn cái điện thoại cảm ứng màu xanh navi đang được hắn đưa lên tai. Cậu gừ một tiếng đe doạ, sẽ có ngày cậu thuận tay quăng nó ra ngoài từ cửa sổ tầng hai cho mà xem.

"Bác nói sao cơ ạ? Vườn hoa của mẹ bị đốt cháy rụi hết rồi á?"



Cách đó mười lăm phút, một bóng đen trùm kín mặt mũi xuất hiện cạnh bức tường quây quanh khu vườn của nhà ba mẹ Mingyu ở ngoại ô. Bóng đen châm một mồi lửa vào chiếc bọc giấy, sau đó nhanh tay quăng nó qua thành tường cao rồi chạy vụt mất. Tiết trời cuối thu vẫn còn hanh khô, những gợn gió nhỏ nhanh chóng hun cho mồi lửa cháy ngày một lớn, chẳng mấy chốc đã lan ra khắp khu vườn. Khóm hoa đỗ quyên tím lịm ngọt ngào giờ đã nhuốm mình trong biển lửa ngùn ngụt, chẳng thể vùng vẫy thoát thân. Đám hoa tulip vàng đỏ đã cháy rụi thành tro, chẳng còn nhìn ra được dáng vẻ chúng đã từng vươn cao đón nắng sớm hiên ngang xinh đẹp tới nhường nào. Mẹ Kim tuy không còn ở Hàn Quốc để trực tiếp ngắm nhìn chúng, nhưng cứ cách ngày bác quản gia Kang lại gửi cho bà những tấm ảnh về các loài hoa xúng xính khoe sắc trong khu vườn của bà. Biết tin này chắc bà sẽ buồn nhiều lắm đây.



"Phát súng đầu tiên đã chính thức được nổ ra rồi."



______

• Như các cậu thấy đó, thì cứ cách hai đến ba ngày mình sẽ ra chap mới một lần. Mỗi chap mình đều cố gắng duy trì độ dài từ 3K đến 4K chữ, nếu nhiều thì có thể lên tới 5K, 6K luôn. Mình có thói quen cứ viết xong lúc nào là sẽ up ngay lúc đó, thậm chí thức tới 4h sáng để viết cố cho xong cũng thuận tay up luôn chứ cứ giữ lại thấy bồn chồn khó chịu cực ý kkk.

Câu chuyện không có sẵn và mình phải sử dụng IQ rất nhiều vậy nên các cậu cứ chăm đọc là mình hứa chăm viết nhó~

Thực ra để lâu quá không lên chap mới thì mình cũng thấy nhớ các anh chủ, nhớ mấy bé linh vật và nhớ các cậu lắm ㅠㅠ

11/8/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro