Chương 4: "Jihoon và Soonyoung"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Jihoon trở về, các chú lùn đều nhận ra được cậu gặp chuyện rồi. Suốt cả ngày hết thở dài đến thở dài, đôi khi còn bỏ bữa, lúc nào cũng chán chường, chẳng màng tới thế sự xung quanh. Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy buồn chán và lo lắng khi bạch tuyết trở nên im lặng như vậy.

-Jihoon, chúng tôi đi làm đây.-Chú lùn thấy cậu vẫn bất động bên cửa sổ, thở dài nói, không nhận được câu trả lời đành cùng sáu người khác đóng cửa rời đi.

Hoàng hậu nhìn quang cảnh phản chiếu qua chiếc gương không khỏi cảm thấy đau lòng, Jihoon bé bỏng của bà tại sao trở thành như thế, nhìn đi nhìn đi nó vừa ốm vừa suy sụp, thiếu chút nữa bà chẳng nhận ra nó nữa rồi. Tất cả là do tên người gỗ của lão Geppetto kia, chết thì chết đi còn làm ảnh hưởng đến con bà, tức hơn là nó chẳng thèm trở về lâu đài, cứ ru rú trong nhà đám người lùn, nó không biết bà lo lắng thế nào à.

Không được, nhất định phải tìm cách dụ dỗ thằng bé trở về, vừa nghĩ tới Hoàng hậu liền bắt tay lên kế hoạch.

Với những phép quỷ thuật, hoàng hậu làm ra một chiếc lược tẩm thuốc mê. Bà ăn mặc trá hình thành một bà già hiền hậu, vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú lùn, gõ cửa và rao to:

- Hàng tốt, hàng đẹp, ai mua ra mua!

Jihoon nghe âm thanh gõ cửa, đành rời chỗ ngồi ngó ra và nói:

- Bà đi đi, không một ai trong nhà cả.

Bà già nói:

- Nhìn mái tóc của con đi, rối hết cả rồi, có muốn cầm cái lược này xài thử một chút chứ?

Rồi Hoàng hậu lấy chiếc lược tẩm thuốc mê giơ lên.

Jihoon thấy bà hiền lành, đáng thương, ngại từ chối đành chạy ra mở cửa. Khi đôi bên thỏa thuận giá cả xong, bà nói:

- Giờ để ta chải cho con nhé, ta sẽ chải cho thật đẹp.

Jihoon đáng thương không nghi ngờ gì cả nhưng lược vừa mới cắm vào tóc, cậu đã bị ngấm thuốc mê, ngã lăn ra bất tỉnh.

Hoàng hậu vui lắm, chuẩn bị khiêng Jihoon chạy đi thì thấy bóng dáng của các chú lùn từ xa vừa đào mỏ xong trở về, hoảng hốt không biết nên làm gì, không thể cho bọn họ biết bà bày kế bắt bạch tuyết, nhìn qua nhìn lại rối thành một đoàn, bà đành bỏ Jihoon lại rời đi trước, trong lòng không khỏi tức tối, kế hoạch sắp thành công tới nơi lại bị thất bại.

Thấy Jihoon nằm như chết ở dưới đất, các chú lùn hoảng lắm, họ lùng sục và tìm thấy chiếc lược kì lạ cài trên đầu cậu liền nổi nghi ngờ, vừa mới lấy lược ra thì Jihoon tỉnh dậy kể lại sự việc đã xảy ra. 

-Chắc chắn là do hoàng hậu.-Một chú khẳng định.

-Không ngờ bà ấy muốn cậu về lâu đài đến như vậy, lần sau cẩn thận một chút.

-Tôi biết rồi.-Jihoon lạnh nhạt đáp, bộ dạng của cậu lúc này càng khiến bọn họ thêm lo lắng, nếu bình thường chắc chắn bạch tuyết làm ầm một trận rồi, dễ gì hiền lành thế này.

Bước chân về nhà, hoàng hậu liền soi gương, thấy Jihoon đã tỉnh lại mới an tâm phần nào, nhưng vẫn không quên ý định ban đầu. Sau đó bà vào một căn phòng hẻo lánh trong lâu đài nơi không hề có ai bước chân tới, và tẩm thuốc vào táo, quả táo chín đỏ trông rất ngon, ngon đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn ăn. 

Khi tẩm thuốc xong, hoàng hậu bôi mặt, mặc quần áo thành một bà nông dân lại vượt bảy quả núi đến nhà bảy chú lùn. Bà gõ cửa, Jihoon thò đầu qua cửa sổ thấy liền nói:

- Cháu không được phép cho ai vào nhà, vì bảy chú lùn đã cấm rồi.

- Thế cũng chẳng sao. Chỗ táo này bà muốn bán rẻ nốt để còn về. Đây, để bà cho con một quả.

Jihoon nhìn bà nghi ngờ, cậu biết chắc bà là do hoàng hậu giả dạng, đành trả lời:

- Không, cháu không được phép nhận một thứ gì cả.

- Con sợ ăn phải thuốc độc chứ gì? Trông đây này, bà bổ táo làm hai, con ăn nửa táo chín đỏ, bà ăn phần táo trắng còn lại.

Quả táo được tẩm thuốc rất khéo léo: chỉ nửa táo chín đỏ ngấm thuốc, Bạch Tuyết mắt hau háu nhìn quả táo, nghĩ ngợi hồi lâu mới dám đưa tay ra, không biết vì sao cậu cảm thấy hoàng hậu đáng thương vô cùng, có lẽ bà gây ra nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì quá cô đơn và yêu thương cậu mà thôi. Jihoon thấy bà ăn mà không sao cả nên thò tay ra đón lấy nửa táo ngấm thuốc. Thế nhưng Jihoon vừa cắn một miếng liền ngã lăn trên đất.

Hoàng hậu mừng rỡ ôm lấy cậu, thế nhưng sau đó bà mới nhận ra sự thật đáng sợ, bà làm nhầm thần chú rồi. Thuốc mê bà tẩm trong táo thực chất là thuốc độc, vậy...vậy Jihoon...aaaaa

Hoàng hậu thống khổ khóc lớn, bi thương vang vọng cả khu rừng, cùng lúc đó các chú lùn nghe âm thanh kì lạ cũng vội vàng quay lại.

-Các ngươi phải...hức...hức...giúp ta.-Hoàng hậu run rẩy ôm chặt Jihoon đau đớn van xin chú lùn.

Bảy chú lùn nâng cậu dậy rồi lấy nước và rượu lau mặt cho cậu nhưng chẳng ăn thua gì, Jihoon tội nghiệp ấy đã chết, chết thật rồi. Họ cho cậu vào quan tài, cả bảy người ngồi quanh quan tài, khóc ba ngày liền. Hoàng hậu lúc nào cũng túc trực bên cạnh, cứ như cái xác không hồn vậy, như thể người chết. Sau đó họ muốn đem đi chôn nhưng thấy sắc người cậu vẫn tươi tỉnh như người sống, đôi má xinh đẹp vẫn ửng hồng. Họ nói với nhau:

- Thi hài như vậy, ai nỡ lòng nào đem vùi xuống đất đen ấy.

Họ đặt làm một chiếc quan tài trong suốt bằng thủy tinh, bốn phía đều nhìn thấy được rồi cho Jihoon vào trong đó, khắc tên Bạch Tuyết bằng chữ vàng và đề thêm rằng cậu là một chàng hoàng tử. Rồi họ khiêng đặt quan tài trên núi, thay phiên nhau gác. Các loài vật cũng đến viếng khóc Bạch Tuyết.

Jihoon nằm trong quan tài đã lâu lắm mà thi thể vẫn nguyên vẹn, nom như đang nằm ngủ, vì cậu vẫn trắng như tuyết, môi đỏ hồng như máu, tóc đen như gỗ mun.  

Hồi đó, có một công chúa nước láng giềng đi lạc vào rừng và tới căn nhà của bảy chú lùn xin ngủ nhờ qua đêm, tình cờ gặp bạch tuyết, lần này nghe tin cậu chết liền chạy tới.

-Bạch Tuyết!-Charming vội vàng đến bên cạnh quan tài thủy tinh, nức nở khóc.

Các chú lùn thấy nàng tội nghiệp quá, đành mở nắp quan tài cho. Charming cảm kích lắm, nắm lấy bàn tay trắng mịn của Jihoon áp lên mặt, thủ thỉ.

-Mau bỏ ra!-Pinocchio cố hết sức mới tìm được đến nơi này thì bắt gặp một cô gái lạ mắt ý đồ cưỡng hôn Jihoon của mình thì không kìm được phẫn nộ hét lên, đẩy cô ra, ôm chặt Jihoon vào lòng.

-Ngươi là ai chứ!-Charming ngã đau, tức giận quát, nhưng Pinocchio nào quan tâm, thấy Jihoon bất tỉnh không khỏi lo lắng.

-Cậu đừng lắc nữa, Bạch Tuyết chết rồi.-Một chú lùn nhắc nhở.

-Không thể nào.-Pinocchio thơ thẩn lặp lại.-Ai cho cậu chết, tỉnh lại cho tớ, Jihoon cậu đã hứa làm lương tâm của tớ mà.-Pinocchio đau lòng lớn tay không ngừng đập mạnh vào ngực Jihoon.

-Ngươi đừng động vào nó nữa.-Hoàng hậu im lặng nãy giờ cũng lên tiếng.

"Khụ...khụ"

Miếng táo độc bất ngờ rớt ra, Jihoon vừa mệt mỏi tỉnh dậy thì đập vào mắt chính là khuôn mặt vừa lạ vừa quen.

-Jihoon!!

-Cậu là...Pinocchio? Làm sao có thể?-Jihoon khó tin hỏi lại cái con người đang ôm chầm ấy mình.

-Về sau tớ chính là Soonyoung.-Soonyoung híp đôi mắt bé tí lại, nở nụ cười tươi nhìn cậu.

"-HuHuuu...đứa con tội nghiệp của ta.-Geppetto khóc lóc bên cạnh giường nơi đứa con bằng gỗ mãi mãi chẳng thể tỉnh lại.

Một ánh sáng phút chốc phát ra, sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên.

-Đừng đau lòng, ta sẽ cho các ngươi cơ hội,-Dứt lời cô tiên xanh làm phép, thân thể Pinocchio bắt đầu biến đổi, không còn là búp bê bằng gỗ nữa mà đã có trái tim, như một con người thật sự.

-Cha.-Pinocchio thì thào.

Geppetto không kìm được niềm vui, ôm đứa con bé nhỏ vào lòng, rối rít cảm ơn cô tiên.

-Tình cảm của các ngươi khiến cho ta cảm động, Pinocchio từ giờ con không còn là cậu bé gỗ nữa, hãy cho mình cái tên mới và có cuộc sống mới nhé.

-Vâng.

-Từ giờ con sẽ là Soonyoung."

-Vậy đó, vừa tỉnh dậy tớ liền chạy tới tìm cậu.-Soonyoung không chịu buông lỏng vòng tay, vùi mặt vào cổ Jihoon, tươi cười kể lại.-Jihoon đi cùng tớ nhé, tớ còn phải học hỏi nhiều thứ, nếu có cậu bên cạnh tớ không phải lo sợ nữa.

Soonyoung nhìn Jihoon mong chờ, thấy vẻ mặt của anh như vậy cậu cũng không nỡ từ chối.

-Được.

-Yeah.-Soonyoung phấn khích hò reo, nhanh chóng nắm tay Jihoon lôi đi, đến lúc này Jihoon mới chú ý tới tình hình xung quanh, ai cũng đang dòm hai người bằng ánh mắt kì lạ.

Bảy chú lùn khó hiểu, cô gái lạ mắt ngơ ngác sững sờ, Hoàng Hậu bi thương đau lòng.

-Jihoon, con đừng đi theo tên nhóc đó mà.

Soonyoung sợ hãi bảo hộ cậu phía sau, Jihoon tần ngần giây lát rồi mới đẩy anh ra, từng bước đến chỗ bà.

-Jihoon.

-Đừng lo.-Jihoon vỗ vỗ cánh tay Soonyoung đảm bảo.

Jihoon đứng đối diện bà, chậm rãi nói.

-Thời gian tôi biết mình đối xử với bà không tốt, nhưng tôi không phù hợp với cuộc sống trong lâu đài đâu. Mẫu hậu cho con đi nhé.

Hoàng hồ nghi nhìn Jihoon, chỉ thấy cậu đối diện mình nở nụ cười. Mẫu hậu, Bạch Tuyết gọi bà là mẫu hậu, bà mong chờ tiếng gọi này bao lâu rồi, cuối cùng cũng nhận được.

Hoàng hậu lòng tràn đầy hạnh phúc, lời ngăn cản cũng chẳng thể thốt ra, chỉ biết dõi theo bóng dáng bé nhỏ mình nuôi nấng mười mấy năm qua sánh bước cùng người khác.

-Tôi còn sẽ quay về, mọi người đừng buồn nhé!-Jihoon vẫy tay chào tạm biệt tất cả, muôn thú, các chú lùn, mẫu hậu, công chúa Charming, những người bạn của cậu.

-Mình đi thôi.

-Ừ.-Soonyoung nắm chặt bàn tay Jihoon, miệng không ngừng mỉm cười, cuối cùng anh cũng tìm thấy cậu rồi, từ này về sau nhất quyết không buông tay.

Và thế là Bạch Tuyết sống hạnh phúc bên công chúa...ý nhầm...Và thế là Bạch Tuyết cùng Pinocchio cùng nhau đồng hành đi khắp thế gian...

"Nghe nói nàng Bạch Tuyết phải chạy trốn 

Nghe rằng Pinocchio lúc nào cũng nói dối

Chỉ có thị trấn cổ tích mới biết

Nàng Bạch Tuyết vì ham chơi mới ra khỏi lâu đài

Pinocchio còn nhỏ chưa hiểu chuyện

Cùng nhau đồng hành khắp thế gian..."

--------------------

Cuối cùng cũng kết thúc cặp đầu tiên. Cặp sắp lên sàn là công chúa ngủ trong rừng với Jack nha các bạn. Đoán đi là ai nà. :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro