Chương 1: 3/5 con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi đây lưu giữ những fanfic Harry Potter về nhân vật Severus Snape, với nguyên gốc là tiếng Anh, sử dụng phần mềm để chuyển sang tiếng Việt.

Bản convert này tạo bởi Allisa198011 tại wattp@d

Link gốc: https://www.fanfiction.net/s/11051496/10/Coals-of-Fire

Tác giả: The Lonely God With a Box

Thể loại truyện: Severitus - quan hệ tình thân theo kiểu gia đình của Snape và Harry

Lưu ý: cưỡng bức, lạm dụng tình dục hạ nhục Snape, James và Sirius đen thui

Nội dung:

Khi người được cứu ghét người đã cứu mình, phép thuật đòi hỏi công lý và hình thành mối ràng buộc nô lệ. Severus đã cứu mạng Harry quá nhiều lần và mối liên kết đã hình thành, vượt quá khả năng giải bùa của bất kỳ ai. AU, cuối năm thứ 3, mùa hè, năm thứ 4.

Chương 1: 3/5 con người

"'Hỡi kẻ rất yêu dấu của tôi ơi, chính mình chớ trả thù ai, nhưng hãy nhường cho cơn thịnh nộ của Ðức Chúa Trời; vì có chép lời Chúa phán rằng: Sự trả thù thuộc về ta, ta sẽ báo ứng.

Vậy nếu kẻ thù mình có đói, hãy cho ăn; có khát, hãy cho uống; vì làm như vậy, khác nào mình lấy những than lửa đỏ mà chất trên đầu hắn.'" ~ Rô-ma 12:20, Thánh Giuse, Bản Công giáo Mới.

~~~~~~~~~

Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến thế nếu Snape bất tỉnh trong Lều Hét. Có lẽ sẽ ổn thôi nếu ông chỉ đứng giữa cậu ta và hình dạng người sói của Lupin là đủ. Nhưng không, Snape đã đi đến và tự mình ngăn cản cậu ta khỏi đối đầu với Lupin khi con sói đó và Sirius chiến đấu trong hình dạng động vật của họ.

Harry cảm thấy một phép thuật kỳ lạ bao trùm lấy mình khi cậu định cư trong bệnh xá. Cảm giác thật kì quái và lạnh lẽo, và nó làm Harry lạnh thấu xương. Cậu kéo chăn lại gần hơn, và cố nhắm mắt lại. Cậu đã quá mệt mỏi với cuộc phiêu lưu trong Lều Hét và muốn ngủ quên đi. Cậu nhanh chóng chìm vào bóng tối của buổi chạng vạng, nửa mơ về những sự kiện của ngày hôm trước. Trong thâm tâm, cậu mừng vì Snape đã chọn cứu mạng cậu, mặc dù thực tế là trong năm đó cậu đã trở nên căm ghét người đàn ông này hơn bất kỳ người sống nào khác. Trên thực tế, nếu phải lựa chọn giữa Snape và ấn tượng trước đây của cậu về Sirius, Harry sẽ khó có thể chọn ai là người mà cậu ghét hơn.

~~~~~~~~~

Severus đi đi lại lại trong văn phòng Hiệu trưởng, vẻ mặt cau có kinh khủng, một vẻ mặt đầy lo lắng.

"Ta chắc rằng nó không tệ đến thế đâu, Severus," Albus xoa dịu, mặc dù giọng nói của ông cụ cũng chứng tỏ sự lo lắng của ông.

"Tôi đã từng cảm nhận được phép thuật này trước đây," Severus nhấn mạnh. "Tôi không nhầm đâu." ông dừng bước, nhắm mắt lại, đưa tay lên che miệng và mũi.

"Có lẽ -" Albus bắt đầu, nhưng Severus cắt lời ông.

"Tôi không muốn điều này," ông nói. "Tôi không bao giờ muốn điều này. Tôi nghĩ rằng tôi đã kết thúc vào đêm James Potter qua đời."

"Cậu có thể chọn nghĩ theo một quan điểm lạc quan," Albus lặng lẽ nói.

"Đó là cái gì chứ?" Severus quát lên.

"Bây giờ cậu đang ở vị trí của James," Albus chỉ ra. "Hãy chứng minh cho ta thấy rằng cậu có thể trở thành một người đàn ông tốt hơn James." Severus nhướng mày.

"Tôi không biết ý của ông là gì," ông nói một cách nhạt nhẽo. Albus thương hại nhìn ông, và Severus cảm thấy má mình nóng bừng. Ông căm ghét khi mọi người nhìn ông theo cách đó. Ông không cần sự thương hại của họ; ông không muốn nó. Cho dù ông có tự nuốt chửng lòng tự trọng của mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì điều đó không bao giờ khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

"Severus," Albus nhẹ nhàng nói. Ông cụ đứng dậy và đi vòng qua bàn, đặt một bàn tay thông cảm lên vai người đàn ông trẻ hơn. Severus cúi đầu và gạt tay Albus ra khỏi vai mình. "Ta biết James đã tàn nhẫn với cậu. Ta biết, và ta xin lỗi."

"Ông không biết," Severus thì thầm, gần như quá nhỏ để có thể nghe thấy.

"Nhưng ta tin rằng cậu có thể làm tốt hơn, khi ở trong tình huống tương tự," Albus tiếp tục.

"Tôi không chắc tại sao ông lại nghĩ vậy," Severus nuốt nước bọt.

"Bởi vì ta không nghĩ rằng cậu có sự tàn nhẫn trong cậu để làm với con trai của James những gì James đã làm với cậu."

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu tính khí của tôi hoàn toàn mất khống chế?" Severus thở hổn hển, bước xa khỏi Albus và nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời đêm trong vắt.

"Cậu là một Slytherin, và do đó dễ lạm dụng quyền lực," Albus khái quát một cách đơn giản. "Nhưng cậu cũng là một người tốt, từ trong thâm tâm, và cậu biết đề phòng điều đó. James thì không."

"Tôi sẽ làm gì đây?" Severus gần như khóc nức nở, chìm vào một trong những chiếc ghế bành lớn màu tím của Albus, chống khuỷu tay lên đầu gối và lấy tay che mặt. "Không phải cậu ta đang ở cùng người thân sao?"

"Đúng thế, cậu ta đang ở đấy," Albus nói, gật đầu. Ông trở lại vị trí của mình, ngồi sau bàn làm việc. "Các kết giới huyết thống. Có điều gì ngăn cản cậu khỏi việc đơn giản là không làm gì không?"

"Ý ông là sao, 'không làm gì cả'?" Severus hỏi, nhìn lên.

"Cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra," Albus đề nghị. "Đừng nói với Harry về điều này. Không ai cần biết cả. Harry có thể dành mùa hè với người thân của mình theo kế hoạch, và cậu có thể chuẩn bị cho năm học sắp tới." Severus mệt mỏi đưa tay che mặt.

"Và nếu có vấn đề với điều này?"

"Vậy thì hãy đến nói chuyện với ta, và chúng ta sẽ xem chúng ta có thể làm gì."

"Được rồi," Severus đồng ý. Ông thở dài và thoải mái ngồi xuống ghế, duỗi chân ra một chút.

"Trà chanh chứ?" Albus ra vẻ như vô tình đề nghị.

"Ông chỉ đang đợi ngày mà tôi chấp nhận," Severus mỉm cười khi ngả người ra sau, đan các ngón tay sau đầu và nhắm mắt lại. "Và tôi thích tỏ ra khó khăn."

"Đó là cậu mà, Severus," Albus cười khúc khích. "Ta có thể hỏi một câu hỏi cá nhân không?"

"Hỏi đi," Severus tán thành, mở to mắt, "nhưng tôi có quyền từ chối trả lời."

"Lily đối phó với tình hình ấy như thế nào?" Albus hỏi.

"Cô ấy không bao giờ biết," Severus nhẹ nhàng trả lời, bóng tối lướt qua khuôn mặt ông. "Chúng tôi chưa bao giờ nói với cô ấy. Tốt hơn nên như thế."

"Không nghi ngờ gì nữa," Albus đồng ý. "Vậy là cô ấy không biết gì à?"

"Không có gì," Severus xác nhận.

"Vậy cô ấy nghĩ gì về thân phận Tử thần Thực tử của cậu?" Albus hỏi.

"Cô ấy nghĩ rằng tôi đã chọn nó theo ý muốn của riêng mình," Severus giải thích. "Tôi chưa bao giờ nói chuyện với cô ấy, và James cũng chưa bao giờ nói với cô ấy." Giọng nói của ông trở nên chậm chạp, và một cảm giác đau buồn bình lặng bao trùm lấy ông.

"Sao lúc đó cậu không nói với cô ấy?" Albus hỏi. "Tôi chắc rằng cô ấy sẽ hiểu." Severus thở dài.

"Cô ấy đã ngừng nói chuyện với tôi vào năm học trước," ông thì thầm. "Tôi không thể chịu đựng được khi nói chuyện với cô ấy."

"Severus, ta biết cô ấy sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu yêu cầu điều đó," Albus xoa dịu. Đôi mắt của Severus bật mở và ông ngồi về phía trước.

"Tôi có hỏi," ông ngắt lời. "Cô ấy đã từ chối."

"Cho cô ấy một thời gian, cho dù -"

"Sau đó tôi phải làm gì chứ?" Severus cắt lời người cố vấn của mình. Ông đứng dậy và đứng đối diện với bàn của Albus. "Tôi phải nói gì đây? Tôi có thể nói gì với cô ấy đây?"

"Sự thật?" Albus hỏi.

"'Xin chào, Lily,'" Severus bắt đầu, với giọng chế giễu, khi ông đưa tay ra cho Albus. "'Tôi biết chúng ta đã không nói chuyện trong một vài năm vì tôi thiếu can đảm. Bây giờ, mặc dù thực tế là cậu không quan tâm đến việc nói chuyện với tôi, tôi ở đây một lần nữa để xin lỗi, vì việc ngủ ngoài phòng sinh hoạt chung của Gryffindor là không đủ.'" Severus dừng lại, như thể đang lắng nghe một câu trả lời tưởng tượng. Ông đã rút tay lại, và tựa người vào bàn của Albus. "'Ồ? cậu vẫn không muốn nói chuyện với tôi? Tại sao lại không chứ?'" Severus lại dừng lại. "'Dấu hiệu Hắc ám của tôi? Ồ, cậu hiểu lầm rồi! Tôi không muốn lấy nó. Tôi bị ép buộc.'" Tạm dừng. "'Đúng thế, bị ép buộc. Cậu phải tin tôi! Tôi được lệnh phải lấy nó.'" Tạm dừng. "'Ai ra lệnh cho tôi? Tất nhiên là chồng cậu rồi. Vì lợi ích của Hội." "' Đúng đấy, James, và không, tôi không phóng đại đâu.'" Tạm dừng. "'Hắn ta có quyền lực gì đối với tôi à? Tôi là nô lệ chết tiệt của hắn đây!'"

Severus cúi đầu và vai ông lặng lẽ rung lên.

"Đó là điều ông muốn tôi nói với cô ấy sao?" cuối cùng ông hỏi. "Tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục ấy, ngay cả khi cô ấy chấp nhận lời giải thích của tôi."

"Severus," Albus thì thầm, đưa tay chạm vào tay ông. Severus không phản ứng gì khác hơn là thở ra một hơi rùng mình, buộc tội. "Ta chỉ muốn cậu biết rằng cậu đã làm rất nhiều điều tốt cho Hội, mặc dù cậu ghét Dấu ấn của mình." Severus chỉ lắc đầu, không thể trả lời. Ông cụ đợi một lát.

"Lily đã chết," là tất cả những gì có thể hiểu được. Severus đứng dậy và dán mắt xuống sàn nhà. Ông quay người bỏ đi, kéo áo choàng quanh người. Ông cảm thấy lạnh đến thấu xương.

~~~

Severus rẽ vào phòng y tế, đứng dưới chân một chiếc giường. Chiếc giường thuộc về một học sinh năm ba luộm thuộm, đang run rẩy. Severus nhìn cậu bé ngủ thiếp đi, nghiền ngẫm mối quan hệ mới của họ.

Ông không hối hận vì đã cứu mạng Potter, không, nhưng ông hối hận vì Potter căm ghét ông đủ để chuyện này xảy ra. Mối liên kết nô lệ chỉ tự thiết lập trong những trường hợp đặc biệt, và điều đó rất hiếm. Phép thuật đúng là một thứ kỳ lạ. Hầu hết thời gian, khi ai đó mắc nợ tính mạng ai đó, đó sẽ là khoản nợ dành cho người thân hoặc bạn bè. Những khoản nợ mạng sống như vậy không bao giờ gây ra mối liên kết nô lệ, bởi lẽ người ta mặc định rằng những người như vậy sẽ tìm cách trả nợ vì mối quan hệ tích cực của họ.

Mọi thứ khác biệt khi kẻ thù mắc nợ người cứu mình. Nếu người được cứu căm ghét kẻ đã cứu mình, thì một mối liên kết nô lệ được hình thành để buộc người được cứu phải trả ơn người đã cứu họ. Severus khoanh tay và mím môi quan sát hình hài đang say ngủ. Vậy rõ ràng thái độ thù ghét Potter dành cho ông đã lên đến đỉnh điểm khiến mối liên kết cuối cùng cũng hình thành vào đêm đó, khi ông cứu mạng cậu bé từ con sói. Severus chỉ có thể tưởng tượng rằng nó đã không hình thành vào năm thứ nhất hoặc thứ hai do lúc đó Potter vẫn chưa đủ căm ghét ông. Nhiều khả năng những bình luận chẳng đúng lúc về cha cậu bé đã là yếu tố đẩy sự thù ghét ấy đi quá giới hạn để kích hoạt mối liên kết.

Mối liên kết này rất phức tạp. Trước đây chỉ được đứng ở phía nhận được sự phục vụ, Severus không hiểu mình sắp sửa đối mặt với điều gì, nhưng ông biết Potter sẽ trải qua những gì, hay ít nhất là một phần. Ý chí tự do của Potter sẽ được giữ lại, mặc dù sẽ có những cách khiến cậu bé khó mà bất tuân nếu chủ nhân quyết tâm làm vậy. Potter vẫn có thể kháng lệnh, nhưng cái giá phải trả cho bản thân sẽ rất lớn. Điều này Severus biết rõ dựa trên kinh nghiệm cá nhân. Giống như một gia tinh, Potter sẽ cảm thấy một thôi thúc không thể cưỡng lại để trừng phạt bản thân vì bất kỳ hành vi chống đối nào, và cũng như một gia tinh, hình phạt tự dành cho bản thân của Potter có thể sẽ nặng nề hơn những gì mối liên kết yêu cầu. Nhưng chừng nào ông không ra lệnh cho cậu bé, mối liên kết sẽ không đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào, phải không? Severus không chắc. James chưa bao giờ không lợi dụng mối liên kết này, đòi hỏi đủ mọi thứ anh ta có thể. Gần như đủ mọi thứ.

Ông chưa từng biết một chủ nhân tử tế nào, và ông không biết mối liên kết sẽ phản ứng ra sao nếu ông cố gắng né tránh nó. Ông biết rằng với tư cách là một nô lệ, ông không thể làm gì nhiều với tình huống này

Ông có thể đã thương hại Potter, nếu ông không biết việc này sẽ nhục nhã thế nào đối với cậu bé. Mọi thứ trong năm học chắc chắn sẽ rất thú vị, nếu Potter bị giữ trong vòng bí mật về chuyện này. Có lẽ ông sẽ giải thích mọi thứ vào đầu năm học. Như vậy, Potter có thể có thêm một mùa hè không vướng vào chuyện nô lệ. Chẳng được bao nhiêu, nhưng ít nhất thì vẫn có còn hơn không.

Potter thở dài trong giấc ngủ và thoải mái duỗi người trên giường, không còn run rẩy nữa. Severus nhận thấy cơn ớn lạnh của chính mình cũng đã qua. Mối liên kết đã hình thành.

Harry bước xuống tàu và nhìn thấy họ hàng của mình đang đợi cậu. Cậu cảm thấy dạ dày mình chùng xuống khi nhận ra mình sẽ gặp bao nhiêu rắc rối vì đến muộn. Họ không thích phải chờ đợi. Cậu lẩm bẩm vài lời tạm biệt vội vàng với Ron và Hermione, rồi chạy nhanh đến nơi cậu có thể thấy chú Vernon đang sốt ruột nhịp chân.

"Mày đến muộn đấy, thằng kia," Vernon gằn giọng với cậu, và Harry cố gắng không co rúm người lại.

"Xin lỗi, chú Vernon," Cậu lẩm bẩm.

"Mày nói cái gì?" Vernon quát, túm lấy hàm của Harry và ép cậu phải nhìn thẳng vào mắt lão ta. Harry hoảng sợ và vùng vẫy một chút, nhưng rồi nhớ rằng không được chống cự.

"Con nói con xin lỗi," Harry nói rõ ràng hơn một chút, nhưng vẫn không kém phần sợ hãi.

"Hi vọng mày biết điều hối lỗi, đồ dị hợm," Vernon rít lên đầy ác ý. Harry chỉ gật đầu, cúi đầu xuống và bỏ vali vào cốp xe. Cậu lẻn vào ghế sau với Dudley, nhưng không nhìn thằng bé. Harry sợ Dudley và bạn bè của nó, và cậu cảm thấy yếu hơn bình thường. Harry hy vọng cậu vẫn có thể chạy nhanh hơn chúng. Sẽ thế nào nếu cậu không thể? Cậu biết Piers là một đứa tồi tệ và chẳng hề kiêng dè gì. Harry đột nhiên hắt hơi. Dudley đấm vào bụng cậu một cú thật mạnh. Harry rên rỉ.

"Đó là cái giá mày phải trả vì sự dị hợm của mình," Dudley thì thầm vào tai cậu.

"Xin lỗi vì đã tồn tại," Harry bắn trả, và Dudley tát thẳng vào mặt cậu. Harry lườm thằng bé, cảm giác nhói nhói bắt đầu hình thành sau khóe mắt, nhưng cậu biết điều hơn là đánh trả. Dudley lúc nào cũng đúng, còn cậu lúc nào cũng sai, cho dù sự tình có đảo ngược đến đâu đi nữa.

Và cứ thế, mùa hè của cậu bắt đầu. Harry nhìn lên trần xe và nguyện cầu với Chúa, dù cái Ngài ấy có tồn tại hay không, rằng cậu sẽ sống sót.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro