Chương 2: Ngã tư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Ngã tư

Severus rùng mình đến lần thứ ba khi một cảm giác khó chịu rõ rệt chạy dọc xương sống. Điều gần nhất mà ông có thể nghĩ ra là cảm giác sợ hãi đôi khi được mô tả trong những tình huống căng thẳng. Tuy nhiên, bản thân ông chưa bao giờ trải qua điều đó. Hiện tượng này ngày càng trở nên thường xuyên hơn. Nó bắt đầu từ khi kết thúc năm học. Có lẽ ban đầu là một lần một ngày, sau đó thành hai hoặc ba lần. Sau một tuần, nó có thể xảy ra cả chục lần. Sau hai tuần, nó lặp lại mỗi giờ. Giờ đây, ba tuần vào mùa hè, ông thậm chí không thể tập trung vào nhiệm vụ của mình. Ít nhất thì không hẳn là đau đớn, không phải theo cách mà ông đã quen với những lời nguyền Cruciatus và các trận đòn, nhưng giờ đây khi nó ảnh hưởng đến khả năng hoạt động, dường như việc cố gắng tìm hiểu về tình trạng này là hợp lý.

Tất nhiên, Severus biết nguyên nhân cốt lõi. Chắc hẳn đó là do mối liên kết nô lệ, vì ngoài ra, sức khỏe của ông hoàn toàn không có vấn đề gì. Nó hẳn không thích việc ông lờ Potter đi. Dù Severus muốn tiếp tục kế hoạch đó, ngay cả khi bản thân gặp khó chịu, ông cũng không thể để mất đi sự hữu ích của mình.

Albus đã cho phép ông rằng sau khi hai tuần trôi qua, việc đón Potter từ họ hàng của cậu là hoàn toàn chấp nhận được. Hai tuần là tất cả những gì mà bùa chú bảo vệ huyết thống yêu cầu để duy trì hiệu quả của chúng. Riêng Severus thì nghi ngờ về sự cần thiết của chúng, nhất là nếu tin tức về mối liên kết nô lệ bị lộ ra. Các mối liên kết là một truyền thống lâu đời, đến mức mà phép thuật cổ xưa bảo vệ nó tới độ ngay cả Albus hay Chúa tể Hắc ám cũng không thể phá vỡ nó. Bất kỳ ai dám giơ tay độc ác lên nô lệ của ông mà không được phép đều sẽ phải chết ngay tức khắc trước khi tay hoặc phép thuật của kẻ đó chạm đến mục tiêu. Mối liên kết này sẽ hoá giải mọi sự nguy hại từ một nguồn bên ngoài không được chấp thuận. Ngoài ra, không ai có thể ép một chủ nhân từ bỏ tuyên bố quyền sở hữu nô lệ của mình. Mối liên kết từ chối công nhận các quyết định được đưa ra dưới áp lực. Chúa tể Hắc ám sẽ không thể ép buộc ông giao Potter, mặc dù việc ông từ chối làm điều đó có thể sẽ làm lộ lòng trung thành của ông. Ở một số khía cạnh, có lẽ, mối liên kết thậm chí còn bảo vệ hơn cả những bùa chú bảo vệ huyết thống.

Chết tiệt, cái cảm giác đó lại quay trở lại. Severus ném bút lông lên bàn và đứng dậy, vồ lấy áo choàng chuẩn bị lên đường đến Privet Drive. Không còn cách nào khác cả; ông phải đón Potter và giải thích toàn bộ tình huống đáng thương này cho cậu bé hiểu. Và cùng lúc đó là hàng loạt các vấn đề pháp lý nữa. Mặc dù chế độ nô lệ đã bị cấm triệt để theo mọi cách có thể, Bộ Phép thuật sẽ phải đau đầu để giải quyết việc lập pháp về điều cấm ghét ai đó hoặc yêu cầu mọi người không được cứu nhau. Làm thế nào ai đó có thể bị bỏ tù vì đã cứu mạng một người khác chứ? Ngoài ra, ngay cả khi họ có thể, thì điều đó có tác dụng gì cơ chứ? Mối liên kết sẽ được hình thành dù thế nào đi nữa, vì phép thuật tạo ra mối liên kết vượt ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ phù thủy hoặc nhóm phù thủy nào, có lịch sử từ xa xưa.

Severus biết Bộ Phép thuật không thể có bất kỳ hành động nào chống lại ông về mối liên kết; họ chắc chắn cũng sẽ không làm gì Potter. Nhưng điều đó không có nghĩa là sẽ không có những rắc rối về pháp lý.

Trước khi kịp nhận ra, chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình, Severus đã đứng trước thềm cửa Số Bốn Privet Drive. Ông gõ cửa trong trạng thái lơ đãng, đồng thời cố gắng diễn tập lại lý lẽ bào chữa cho việc giữa mùa hè lại đến đòi nhận Potter. Cánh cửa mở ra, và một cậu bé tóc vàng ngắn, tròn trịa ra mở cửa.

"Xin chào?" cậu bé hỏi, có hơi ngớ ngẩn, Severus nghĩ.

"Tôi đến để tìm một cậu Harry Potter nào đó," Severus nói thẳng vào vấn đề. "Phiền cháu vui lòng báo cho cậu ấy biết cần thu dọn đồ đạc và sẵn sàng càng sớm càng tốt."

"Bố!" cậu bé hét toáng vào nhà. "Mẹ ơi, bố đâu rồi?" Petunia đi vòng qua góc nhà.

"Ai đó?" cô hỏi, lau ngón tay vào chiếc khăn đang cầm. Cô ngẩng đầu lên kinh hoàng khi nhận ra người lạ mặt. "Snape! Anh lại muốn gì?"

"Tôi ở đây để đón cậu Potter," Severus nhắc lại một cách kiên nhẫn. "Tôi cần cậu ấy đi cùng tôi trong phần còn lại của mùa hè, trở lại trường học, và vì vậy cậu ấy cần phải được báo để thu dọn đồ đạc càng sớm càng tốt. Tôi có một lịch trình bận rộn, vì vậy càng ít chờ đợi – "

"Vernon!" Petunia gọi. "Đợi một chút," cô nói với Severus. Cô bước vòng qua góc nhà và dường như gọi xuống hầm. "Vernon! Có một người trong số bọn họ ở đây! Chuẩn bị cho thằng bé tươm tất lên!" Severus không nghe được câu trả lời.

"Tránh ra," ông lầm bầm với cậu bé tròn trịa khi bước qua cửa, đóng sầm nó lại sau lưng.

"Không phải việc của tôi!" ông nghe thấy Petunia quát lại. "Cứ làm bất cứ điều gì cần thiết!"

"Có chuyện gì không?" Severus đã im lặng tiến đến gần đằng sau Petunia, và cô hét lên vì sự hiện diện đột ngột của ông.

"Anh làm gì trong này?" cô ấy chất vấn.

"Cô mong đợi tôi đứng chờ vài tiếng ngoài thềm bước nhà các người, mặc bộ quần áo rất không giống người Muggle?" Cô nhìn ông với ánh mắt tối tăm, nhưng không bác bỏ. "Tôi đoán là cậu Potter đã được báo về sự hiện diện của tôi rồi?"

"Mọi thứ sẽ được xử lý," Petunia lầm bầm khi cô bước lùi lại. Có tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang đi lên, và cánh cửa bật tung. Severus mừng vì mình đang đứng ngoài tầm hoạt động của cánh cửa, chứ không thì ông sợ rằng chắc mình đã ăn trọn cú giật cửa đột ngột đấy.

Potter vấp ngã, hay đúng hơn là hoảng loạn chạy lên cầu thang, theo sau là một phiên bản lớn tuổi hơn của cậu bé đã mở cửa trước đó. Như thường lệ, tóc của Potter rối bù, nhưng đó không phải là điều đầu tiên thu hút sự chú ý của Severus. Mà chính là việc cậu bé không mặc áo, để lộ những vết đánh rất mới, rất rõ ràng. Severus nhìn chằm chằm Potter trong sự kinh ngạc, miệng hơi hé mở khi mắt mở to.

"Con xin lỗi," Potter thút thít thảm hại, không hề tỏ ra để ý tới người lạ trong phòng. "Con xin lỗi ạ! Con không muốn bị ốm!"

"Mặc áo vào, trước khi ai đó nhìn thấy - " Vernon gầm gừ. Harry đột nhiên hét lên đau đớn và ôm lấy đầu của mình. "Gì nữa bây giờ?" Vernon thở dài. Harry lại hét lên. Severus như hiểu ra vấn đề. Ông bước vào tầm nhìn của Harry. Snape không biết mình mong Harry sẽ phản ứng ra sao, nhưng chắc chắn không phải là việc nhắm mắt và thì thầm "Không" như cậu bé đang làm.

"Potter, quỳ xuống," Severus ra lệnh ngắn gọn.

"Trời đất, Snape" Potter nghiến răng. "Ông điên à?"

"Ta nghiêm túc đấy, Potter," Snape cảnh báo khẩn cấp. "Đầu cậu sẽ hết đau ngay. Cứ làm theo lời ta. Quỳ xuống." Có lẽ không thể chịu đựng thêm cơn đau nữa, Potter làm theo mệnh lệnh, nhưng vẻ mặt cậu không thay đổi. "Hôn lên vạt áo choàng của ta," Severus tiếp tục nói, giọng trầm hơn.

"Ông nghĩ tôi là cái gì?" cậu bé đột ngột gắt lên, và cơn đau đầu của cậu lên đến đỉnh điểm.

"Potter, làm đi!" Potter từ từ làm như được bảo, và biểu cảm trên khuôn mặt cậu dịu đi khi cơn đau đầu biến mất. "Đứng lên." Potter đứng dậy và nhìn ông, với sự kết hợp giữa bối rối, biết ơn và sự xấu hổ.

"Sao thầy lại ở đây?" Potter hỏi một cách lịch sự.

"Sự hiện diện của trò được yêu cầu ở Hogwarts," Severus đáp trôi chảy. "Ta đến đây để đón trò. Đóng gói đồ đạc đi, rồi chúng ta lên đường." Cậu bé vội vã chạy qua mặt ông. Đôi mắt của Severus nheo lại khi ông nhìn Potter biến mất. Mối liên kết này đáng nhẽ ra phải bảo vệ nô lệ của ông. Ánh mắt ông chuyển sang Vernon, suy đoán về những khả năng có thể xảy ra.

"Ông nghĩ ông đang làm gì vậy?" ông hỏi, và một sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Thái độ bình tĩnh của ông chỉ là một cách để đảm bảo rằng ông không mất bình tĩnh sau khi chứng kiến hậu quả của những gì hẳn đã xảy ra trong hầm nhà Dursley.

"Không phải chuyện của ông," Vernon càu nhàu.

"Thật ra thì đúng là chuyện của tôi," Severus đáp lại lạnh lùng. "Nhưng cứ trả lời câu hỏi đã. Ông có thói quen đánh cậu bé này à?"

"Chỉ khi nó cần bị," Vernon né tránh.

"Lần này nó đã làm gì để đáng bị như vậy?"

"Nó làm biếng suốt ba tuần qua," Vernon vội vàng nói. "Nhận là mệt quá không làm việc được và còn tự làm cho nôn ra mọi thứ để chúng tôi tin nó."

"Có bao giờ ông nghĩ rằng nó thực sự bị ốm không?" Severus tò mò hỏi. Dù ông tin rằng sự lười biếng và giả vờ bị ốm có thể xảy ra với Potter, nhưng ông nghi ngờ về một kế hoạch như vậy trong bối cảnh hiện tại.

"Nó chưa bao giờ ốm một ngày nào trong cuộc đời cả," Vernon khịt mũi.

"Rõ ràng là nó không dám bị bệnh," Severus bình luận nhàn nhạt.

"Không phải như thể chúng tôi tự nguyện nhận nó về nhà!" Vernon phản đối. "Ông và đám người cùng loại ông đã đẩy nó cho chúng tôi! Ông khiến nó trở thành trách nhiệm của chúng tôi, và chúng tôi có thể dùng bất kỳ hành động nào chúng tôi muốn!" Có lẽ mối liên kết thực sự thừa nhận luận điểm đó, và đó là lý do tại sao Vernon Dursley vẫn đứng trước mặt ông, vẫn còn đang thở. Có thể mối liên kết này hiểu sự có mặt của Potter ở đó là cậu đồng ý bị người cậu trừng phạt. Potter lảo đảo bước xuống cầu thang, rương hành lý đập thùm thụp vào từng bậc thang khi cậu kéo theo, con cú của cậu thì ở trong lồng bên tay kia. Cậu đã tìm được một chiếc áo cỡ lớn.

"Em sẵn sàng rồi, thưa Giáo sư," Potter nói.

"Quỳ xuống như trước nếu muốn tránh một cơn đau đầu nữa," Severus nhẹ nhàng hướng dẫn. Potter nhìn ông đầy nghi ngờ, lườm nguýt những người họ hàng của mình, như thể thách thức họ dám nói gì đó, rồi quỳ xuống và hôn áo choàng của Severus một lần nữa. "Đứng lên." Potter vội vã đứng dậy, Severus thu nhỏ đồ đạc của Potter cho vào túi, rời khỏi nhà mà không buồn nói "chào tạm biệt". Và Potter cũng nối bước theo sau. Không có lời tạm biệt nào được gửi gắm từ bất kỳ ai trong gia đình Dursley.

~~~~~~~~~

"Chuyện đó là gì vậy?" Harry chất vấn ngay khi họ ra khỏi nhà. Cậu lườm Snape.

"Đây không phải là cuộc trò chuyện ta muốn thực hiện ngay trước cửa nhà họ hàng của cậu," Snape nói cụt lủn. "Chúng ta sẽ trở lại lâu đài, và ta sẽ giải thích mọi thứ ở đó."

"Thầy biết điều gì đó," Harry buộc tội.

"Ta biết rất nhiều điều," Snape châm biếm. "Bám lấy tay ta, và chúng ta sẽ Độn thổ đến ranh giới phòng vệ của lâu đài." Harry làm theo hướng dẫn, nhưng không hề chuẩn bị sẵn sàng cho cảm giác buồn nôn khó chịu khi Độn thổ. Ngay khi vừa trở về lành lặn, Harry khuỵu xuống hai tay hai gối và nôn ra chút dịch mật còn sót lại trong dạ dày của mình.

"Cảm giác khó chịu sẽ qua ngay thôi," Snape nói. "Những lần đầu Độn thổ, những phản ứng như thế này không phải là hiếm." Harry nôn khan một lần nữa, rồi quệt mu bàn tay qua miệng. Cậu gật đầu và cẩn thận đứng dậy, trông vô cùng yếu ớt.

"Đỡ hơn rồi," Harry nói. Cậu ngạc nhiên vì Snape không đưa ra bất kỳ lời bình luận châm biếm nào về việc cậu bị ốm. Gần đây, thầy ấy hay làm thế lắm.

"Đi thôi," Snape nói, và Harry ngoan ngoãn chạy bước nhỏ bên cạnh. Họ đi bộ đến lâu đài trong im lặng, Snape duy trì tốc độ khá nhanh. Đến khi bước vào trong, Harry thở hổn hển vì gắng sức theo kịp. Snape tò mò nhìn cậu, thấy Harry dựa người vào tường để lấy hơi. Thầy không nói gì. Snape chỉ đứng đó chờ một lát trong khi Harry lấy lại nhịp thở.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Harry thở dốc khi cậu đẩy mình ra khỏi bức tường, cảm thấy mình đã làm Snape đợi đủ lâu.

"Phòng của ta," Snape trả lời, và quai hàm của Harry gần như chạm đất.

"Tôi vẫn chưa bị phạt cấm túc mà, phải không?"

"Không hẳn thế," Snape nói. "Như đã nói, ta sẽ giải thích mọi thứ một khi chúng ta ổn định." Harry bối rối trước việc tại sao Snape lại cư xử tử tế như vậy. Có chút lạnh lùng, có lẽ vậy, bí ẩn, thì đúng rồi, nhưng không hoàn toàn đến mức hiểm độc. Harry nhận thấy Snape đã chậm bước một chút, cho cậu một nhịp độ thoải mái hơn để theo kịp. Sau một đoạn đường ngắn, Snape lẩm bẩm mật khẩu để vào phòng của thầy. Thầy hé mở cửa và ra hiệu cho Harry đi qua. Harry nhìn xung quanh lối vào tối tăm. Sách và nguyên liệu độc dược ở khắp nơi. Giấy da nằm rải rác với những ghi chú ngắn gọn được viết trên đó. Trong sự kinh ngạc của mình, Harry gần như quên mất sự hiện diện của Snape.

"Potter," Snape bắt đầu, "Ta cố gắng trở thành một người thẳng thắn và hầu hết đều trung thực. Ta nghĩ bất kỳ cuộc trò chuyện nào chúng ta sẽ có nên được thực hiện ngay bây giờ." Harry gật đầu. "Dạo này cậu bị bệnh?"

"Thưa vâng, thưa thầy," Harry nói, nhìn Snape đầy nghi ngờ, tìm kiếm một cái bẫy nào đó. "Em thấy kiệt sức, nôn mửa, và đau đớn nhiều lắm. Em chưa bao giờ có ý định trở thành một vấn đề đến mức thầy phải đến -"

"Ta không hề biết về tình trạng sức khỏe của cậu," Snape cắt ngang. "Việc đó không liên quan gì đến quyết định đón cậu từ chỗ họ hàng, dù ta dám nói rằng cậu sẽ khá hơn khi tránh xa bất cứ ai có kiểu phản ứng đó đối với một căn bệnh chính đáng."

"Nhưng họ nghĩ em bịa chuyện mà," Harry bào chữa. "Không biết tại sao thầy cũng không nghĩ vậy."

"Kiềm chế giọng điệu của cậu," Snape cảnh báo. Harry chỉ nheo mắt. "Ta biết tại sao cậu cảm thấy khó chịu đến vậy."

"Thầy biết à?" Harry lặp lại, mắt mở to. "Em bị gì ạ?"

"Cậu không sao cả," Snape giải thích. "Cậu biết bao nhiêu về phép thuật cổ xưa?"

"Tuyệt đối không biết gì ạ," Harry thừa nhận, có lẽ hơi quá tự hào.

"Vậy thì để ta mở mang đầu óc của cậu," Snape tiếp tục. "Có một phép thuật, cổ xưa hơn cả lịch sử, liên kết các cá nhân trong những tình huống nhất định, theo nhiều kiểu liên kết khác nhau."

"Như kết hôn hả thầy?" Harry ngắt lời.

"Đúng là có một phép thuật kết hôn cổ xưa," Snape thừa nhận. "Khi các điều kiện phù hợp được đáp ứng, những cuộc hôn nhân như vậy tồn tại vĩnh viễn, ngay cả khi đã qua đời."

"Kiểu điều kiện đó là gì ạ?" Harry háo hức hỏi.

"Không liên quan đến cuộc thảo luận này," Snape né tránh. "Cũng có những liên kết với mục đích ít tốt đẹp hơn. Có vẻ như cậu và ta đã vướng vào một trong số đó. Ta đã biết về mối liên kết ngay khi nó bắt đầu hình thành, nhưng đã cố gắng phớt lờ nó. Điều đó dường như không tốt cho cả hai chúng ta, đó là lý do tại sao ta đến đón cậu, vì ta liên tục bị phân tâm trong vài ngày qua do khả năng chịu đựng của chính mình. Potter, giờ đây, về mặt pháp lý và phép thuật, cậu là nô lệ của ta." Mặt Harry méo mó thành một nụ cười bối rối. Cậu cười khẽ.

"Em là... gì của thầy cơ?" cậu hỏi, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

"Nô lệ," Snape nhắc lại. "Ý ta là, ta là chủ nhân, còn cậu là nô lệ của ta. Ta chắc là cậu đã quen với khái niệm này?"

"Nhưng... nhưng... chẳng phải điều đó là bất hợp pháp hay gì sao ạ?" Harry vẫn thỉnh thoảng cười khúc khích đầy căng thẳng, nhưng cái nhìn chằm chằm của Snape khiến cậu lo ngại.

"Phép thuật cổ xưa không thể bị kiểm soát," Snape giải thích. "Nó chỉ xảy ra khi một món nợ mạng sống hình thành giữa hai người, và người được cứu đủ căm ghét người kia. Ta đã cứu mạng cậu ở căn Chòi Lét, và phép thuật cổ xưa đã nhận định sự căm ghét của cậu với ta đủ lớn để hình thành mối liên kết này."

"Vậy..." Harry nói, cau mày, vẫn chưa hiểu lắm. "Giờ thì em là tài sản của thầy rồi ạ?"

"Chính xác," Snape đồng ý.

"Em không tin," Harry đáp.

"Cậu có tin vào sự thật rằng cậu bị ốm không? Đó là mối liên kết đang cố gắng trừng phạt cậu vì không phục vụ ta. Tương tự, mối liên kết cũng đang quấy rầy ta, cố khiến ta ngừng phớt lờ cậu. Nhưng với cậu, nó đã phản ứng bạo lực hơn, thực sự vắt kiệt sức lực và khiến cậu ốm yếu. Ta nghĩ là nếu để tình trạng đó tiếp diễn cả mùa hè, thì sinh lực của cậu có lẽ đã bị rút cạn."

"Ý thầy là em không bị ung thư dạ dày?" Harry hổn hển.

"Cậu nghĩ mình bị ung thư?" Snape đáp lại.

"Em sợ lắm, sợ mình sẽ chết..." Giọng nói của Harry nhỏ dần. "Thầy nói em sẽ không chết?" Giọng cậu đầy hy vọng.

"Đó mới là ý định," Snape nói chậm rãi. Harry thở phào nhẹ nhõm. Cậu bé đã sống trong nỗi sợ hãi đến mức lo rằng mình sẽ không thức dậy vào sáng hôm sau, thế nên rất trân trọng niềm vui tạm thời này. "Nếu cậu nghĩ mình bị ung thư, sao cậu không đi khám, để rồi bác sĩ bảo là cậu không bị ung thư?"

"Thầy nghĩ rằng em sẽ nói với họ hàng của em rằng em nghĩ mình sắp chết à?" Harry phản bác. "Họ sẽ ăn mừng đấy! Hallelujah và ngợi ca Chúa trời vì cái thằng dị hợm sắp biến mất vĩnh viễn! Thầy đã thấy chuyện gì xảy ra chiều nay," cậu tiếp tục. "Thầy có thể hiểu rằng họ ghét em biết chừng nào. Rằng em không bịa chuyện. Em sẽ không cho họ cái sự hài lòng khi biết rằng cuối cùng họ cũng có thể giết được em." Snape im lặng, cau mày nhìn xuống sàn, hai tay khoanh lại.

"Potter, ta muốn cậu biết rằng nếu ta có thể giải tán mối liên kết này, ta sẽ làm ngay," Snape bắt đầu. "Ta không muốn một nô lệ, và ta chắc chắn không muốn cậu. Tuy nhiên, ta không thể giải tán mối liên kết, thậm chí cũng không thể thay đổi bản chất của nó. Ta có những lựa chọn cần phải thực hiện, và ta sẽ tôn trọng mong muốn của cậu trong vấn đề này."

"Kiểu lựa chọn nào vậy ạ?" Harry hỏi một cách hoài nghi, mọi cảm giác nhẹ nhõm đều tan biến khi cậu nhớ đến mối liên kết nô lệ. Cậu biết Snape không nói dối.

"Mối liên kết đòi hỏi kiểu chào hỏi mà ta đã bảo cậu dành cho ta ở nhà họ hàng," Snape giải thích. "Vì vậy, khi cậu không nhận ra ta trong phòng, nó tạo ra cơn đau đầu cho đến khi cậu làm theo. Điều đó sẽ được yêu cầu mỗi khi một người chúng ta rời khỏi sự hiện diện của người kia và sau đó quay lại."

"Cái gì?" Harry kinh hãi thốt lên. Cậu không thể tưởng tượng được việc phải quỳ trước Snape giữa lớp học! Điều đó thật sự ô nhục. Cậu ước gì, trong một khoảnh khắc, mình bị ung thư dạ dày.

"Có một lựa chọn khác, và ta sẽ để cậu lựa chọn," Snape tiếp tục. "Mục đích của việc chào hỏi là thể hiện quyền sở hữu của ta đối với cậu. Nếu ta thực hiện quyền sở hữu đó bằng một cách khác, nó sẽ giải phóng cậu khỏi nghĩa vụ kia."

"Thầy đề nghị cách nào khác?" Harry chậm rãi hỏi.

"Cậu sẽ không thích đâu," Snape bắt đầu, "nhưng ta nghi ngờ cậu thích tình hình hiện tại. Xin hãy nhớ rằng ta không chọn những điều luật này, và vì thế, ta không thể hủy bỏ chúng."

"Em sẽ phải làm gì?" Harry nhẹ nhàng chất vấn.

"Cậu sẽ phải chấp nhận một dấu ấn và một chiếc vòng cổ," Snape nói, quan sát Harry cẩn thận. Cậu bé im lặng.

"Còn lựa chọn nào khác không ạ?"

"Không," Snape nói. "Hoặc là những gì cậu đã trải nghiệm, hoặc là dấu ấn và vòng cổ, hoặc là một cơn đau đầu cực độ theo đúng nghĩa đen, cơn đau sẽ không bao giờ biến mất. Ta cực kỳ không đồng ý lựa chọn cuối cùng."

"Làm thế nào mà thầy biết đó là những lựa chọn duy nhất?" Harry hoài nghi hỏi.

"Ta có một số kinh nghiệm với phép thuật liên kết cổ xưa," Snape né tránh khéo léo. "Nếu cậu muốn một gợi ý, thì vòng cổ và dấu ấn trông ít lộ liễu hơn quỳ gối."

"Dấu ấn sẽ ở đâu ạ?" Harry hỏi.

"Bất cứ nơi nào cậu muốn," Snape trả lời. "Vai bên phải là thông lệ."

"Còn vòng cổ?" Harry nuốt khan. "Nó sẽ như thế nào ạ? Em có phải đeo nó mọi lúc không?"

"Phải," Snape nói. Ông với tay vào túi và rút ra một dải da màu nâu, sờn cũ. Nó có một vòng sắt duy nhất ở trên vị trí cổ họng, quá hoàn hảo cho một sợi dây xích hoặc để một người chủ nhân tức giận túm lấy. Snape đưa nó cho Harry, cậu bé cầm lấy và xoay nó trong tay. Cậu cảm thấy tuyệt vọng trào dâng khi nhận thức được rõ ràng hiện thực những gì Snape đang nói. Harry quay người đi nhanh chóng, cố che giấu sự chớp mắt lia lịa khỏi người đàn ông. Khóc trước mặt ông ta sẽ không giải quyết được gì. Cậu nghe thấy tiếng Snape bước lại gần.

"Ta rất tiếc, Potter," ông nhẹ nhàng nói, và Harry quay đầu lại một cách miễn cưỡng. Cậu thở gấp, và Snape đặt một tay lên vai Harry.

"Không có cách nào khác sao?" Harry thút thít.

"Không có," Snape thì thầm, tay vẫn đặt trên vai cậu bé. "Cái nào ít ghê tởm hơn đối với cậu."

"Ôi Chúa ơi," Harry thở dài. "Em không muốn cả hai."

"Ta biết. Nhưng mối liên kết đòi hỏi một điều gì đó, và ta muốn biết cậu thích cái gì hơn."

"Tại sao thầy không ác độc?" Harry hỏi, nhắm mắt lại. "Tại sao thầy không cố gắng làm nhục em và vùi dập em?"

"Mối liên kết sẽ cung cấp toàn bộ sự sỉ nhục cần thiết," Snape lập luận. "Ta không cần phải thêm vào nó. Ta tưởng tượng ý nghĩ làm một nô lệ là thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận, và chuyện này không nên khó khăn hơn những gì nó đã gây ra cho cậu." Harry cân nhắc chiếc vòng cổ trong tay. "Cậu có thể giấu nó dưới áo cổ lọ hoặc áo sơ mi."

"Mối liên kết có hài lòng với điều đó không ạ?"

"Có," Snape nói.

"Làm sao thầy biết? Nó có đủ làm nhục em không ạ?"

"Cậu sẽ có một dấu ấn vĩnh viễn trên cơ thể mình, và lựa chọn quần áo của cậu sẽ bị hạn chế nếu cậu muốn che giấu vòng cổ. Nó sẽ phá vỡ cuộc sống của cậu đủ để thỏa mãn mối liên kết."

"Được rồi," Harry cuối cùng nói. "Vòng cổ và dấu ấn." Snape chậm rãi lấy chiếc vòng cổ từ giữa các ngón tay của Harry và đặt nó trước cổ họng cậu. Harry nâng cằm lên, để Snape thoải mái tiếp cận. Nhẹ nhàng, Severus cài chặt chiếc vòng cổ. Khi Harry cảm thấy tiếng kim loại lạnh lùng sập vào da thịt mình, cậu không thể kìm được tiếng nức nở. Cậu không thể ngăn mình cảm thấy rằng âm thanh nghẹn ngào đó đã đóng sầm cánh cửa, chặn đứng cuộc sống như cậu đã biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro