CHƯƠNG 38: CHỨNG KIẾN NGÔ THẾ HUÂN GIỞ TRÒ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dĩ nhiên chiếc xe máy sẽ không đụng vào Lâm Duẫn Nhi, vì cô đã được Ngô Thế Huân trực tiếp bế bổng lên.
Chính xác là vậy! Bế theo kiểu công chúa!
Chuyện này vượt ngoài sức tưởng tượng.
Từ lúc trưởng thành đến giờ, Lâm Duẫn Nhi chưa từng có bất cứ tiếp xúc thân mật nào với người khác phái, đến khi làm pháp y, bên cạnh cô toàn là đồng nghiệp, không thì chỉ có thi thể. Nói trắng ra, cơ hội tiếp xúc với người khác giới không nhiều. Quen với Tô Tử Khiêm nhưng chỉ duy trì ở mức xã giao.
Vậy mà bây giờ …
Đến khi cô ý thức mình và Ngô Thế Huân quá thân mật, hai người sát đến mức không có một kẽ hở nhỏ, chưa kịp thẹn thùng hay lúng túng, thanh âm Ngô Thế Huân đã vang lên: “Lâm Duẫn Nhi! Cô là kẻ ngốc sao, cô ngốc sao, ngốc sao!”. Tốc độ nhanh gấp đôi ngày thường.
Hai người gần đến mức tai cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phun trên tai mình, nóng hôi hổi. Lâm Duẫn Nhi sờ sờ lỗ tai, không nhịn được chậm rãi nói: “Ngô Thế Huân! Anh là con vẹt sao?”, lặp đi lặp lại.
Ngô Thế Huân mím mím môi, nhận ra mình vừa rồi có hơi thất lễ: “… Xin lỗi! Tôi không nên nói với cô như vậy!”
“Ối! …”, câu trả lời lịch thiệp này khiến Lâm Duẫn Nhi chột dạ. Dù thế nào chăng nữa cũng nhờ có anh, nếu không chắc giờ cô đã đo đường rồi.
“Tôi không nên nói cô ngu ngốc!”, Ngô Thế Huân trịnh trọng giải thích cho cô một cách nghiêm túc: “Chỉ do thần kinh cô phản ứng quá chậm chạp, sức chứa bộ não khá ít, tay chân kém kinh hoạt, cách ngu ngốc một khoảng cách nhỏ nữa thôi”
Lâm Duẫn Nhi nghiến răng nghiến lợi: “… Ngô Thế Huân! Cám_ơn_anh!”
Lần đầu tiên được bế bổng lại ở trong tình huống thế này khiến tim Lâm Duẫn Nhi đập liên hồi.
Khi còn đi học cô đọc không ít mấy quyển ngôn tình kiểu thanh xuân vườn trường. Trong truyện miêu tả kiểu ôm công chúa rất lãng mạn, rất đẹp, quả thật khiến nữ sinh ngày đêm mơ mộng; nhưng hôm nay cô hiểu rồi, khi giấc mơ thành hiện thực, khi lãng mạn gặp phải Ngô Thế Huân … hết thảy đều là phù vân, đều vô nghĩa.
Ngô Thế Huân chính là sát thủ của lãng mạn.
Lúng túng? Thẹn thùng? … quăng lên chín tầng mây.
Lâm Duẫn Nhi giãy giãy khỏi tay Ngô Thế Huân, nhảy xuống.
Aaaaaa! Chân vừa chạm đất, một cơn đau nói từ mắt cá chân truyền đến.
Ui cha … pà nó. Lâm Duẫn Nhi rủa thầm trong bụng. Mắt cá chân vừa rồi chịu lực mạnh đã bị tổn thương nay lại đụng phải hành động này nên dễ dẫn đến trật khớp.
“Đừng nhúc nhích!”
Ngô Thế Huân trầm giọng ra lệnh, cánh tay giương ra, đem Lâm Duẫn Nhi vừa chạm đất chưa được năm giây bế bổng đi về phía chiếc ghế, đặt cô xuống. Anh ngồi xổm nhanh tay cởi giày cô ra.
“Không cần!”
Lâm Duẫn Nhi ngẩn người, phản xạ rụt chân lại. Đối với cô bàn chân là vị trí ‘tư mật’, không nên để người khác chạm vào. Đặc biệt theo tính chất công việc của cô, vốn dĩ càng quan tâm đến cơ thể, đặc biệt là bàn chân, nơi được coi là quả tim thứ hai của con người móng tay có sạch sẽ hay không? Bàn chân thô ráp hay nhẵn nhụi, móng chân có sạch sẽ hay không đều có thể nói lên được cuộc sống sinh hoạt của một người.
Bây giờ nơi tư mật nhất đang nằm trong tay anh. Nếu anh là tên dê xồm thì chắc cô đã cho một cước rồi; nhưng không phải, anh là một chính nhân quân tử, quân tử đến mức Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ nếu cô rụt chân về cô mới là kẻ tiểu nhân, dám khinh thường hành động của ‘Thần thánh’.
Ánh nắng soi chiếu nửa bên mặt anh, bàn tay trắng nõn đang nắm mắt cá chân cô, các khớp ngón tay rõ ràng. Trong lòng bàn tay anh, bàn chân cô đi một chiếc vớ mỏng, các ngón chân cắt tỉa gọn gàng, mắt cá chân thì chẳng chút phối hợp sưng tấy. Ngô Thế Huân cúi đầu, tỉ mỉ kiểm tra mắt cá chân của cô.
Một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh, Lâm Duẫn Nhi không khỏi rùng mình, giật giật đầu ngón chân, bàn chân hơi rụt lại liền bị anh dùng sức nắm lại.
“Đừng nhúc nhích”, ngón tay Ngô Thế Huân nhẹ nhàng xoa phần mắt cá chân sưng đỏ: “Có đau không?”
“Không …”
Thật sự là không còn đau một chút nào, cảm giác toàn bộ dây thần kinh tê dại như được tiêm ma túy.
“Chắc không tổn thương đến xương”, lông mày Ngô Thế Huân khẽ nhếch: “Tình huống này cô là người rõ hơn ai hết!”
“À!”, Lâm Duẫn Nhi chậm rãi trả lời: “Trước đây đã từng bị tổn thương nên rất dễ bị bong gân, không có gì đáng lo …”
“Không có gì đáng lo?!?”, nghe giọng điệu giải thích hời hợt của cô Ngô Thế Huân hơi tức giận, “Vậy thì cô nghĩ chuyện gì mới đáng lo, đợi cho mắt cá của cô bị hoại tử, không thể đi lại, phải thay khớp, phải phẫu thuật mới coi là nghiêm trọng sao?”
Lâm Duẫn Nhi bị anh la một tràng, sững người: “Không nghiêm trọng như thế chứ!”, chân của cô, cô là người hiểu rõ hơn ai hết. Những năm vừa qua cô cũng đều rất cẩn thận không để xảy ra tình trạng như vậy.
Ngô Thế Huân không biết có phải bàn chân của mọi phụ nữ đều … dễ nhìn như nhau không! Anh chỉ biết bàn chân trước mắt anh đây rất hợp nhãn, to nhỏ vừa phải, khuôn bàn chân cũng rất hợp mắt, đầu ngón chân đang co co lại kia nhìn cũng rất thích.
“Aaaa … Ngô Thế Huân, sau này tôi sẽ chú ý!”, Lâm Duẫn Nhi nhìn hàng lông mày nhíu chặt của anh còn nghĩ anh đang lo lắng cho vết thương trên chân cô.
Vừa dứt lời, bàn chân truyền đến cảm giác khó tả khiến cô run bật lên một cái: “Á! Ngô Thế Huân … anh làm gì vậy?”, Lâm Duẫn Nhi la thất thanh, mắt trợn tròn, đột nhiên rút chân về, không tin được, thật sự không thể tin được!
Anh vừa làm gì vậy?
Là ngắt một cái à? Phải không vậy???
Một loạt động tác của Lâm Duẫn Nhi khiến Ngô Thế Huân bừng tỉnh, ý thức được mình đang làm gì, gương mặt trắng nõn chuyển sang hồng: “Tôi …”, thanh âm của anh mất tự nhiên, giống như đứa trẻ tinh nghịch bị người lớn phát hiện.
“Sao anh nắm chân tôi lung tung vậy.”
Mặt Lâm Duẫn Nhi cũng đỏ, cô nhanh chân mang giày vào. Dây thần kinh bàn chân vốn đã mẫn cảm, anh đụng vào đã tê tê, không ngờ lại còn ngắt còn nhéo … bây giờ cô cảm giác bàn chân không phải là của mình mà như bị ma ám, xung quanh chỉ phảng phất một cảm xúc tê dại.
Cô vô thức cạ cạ mu bàn chân này lên bàn chân kia, chỉ muốn đánh bay hết cảm giác bất thường vừa nảy sinh. Động tác này lọt vào mắt Ngô Thế Huân, anh lại giải thích theo ý khác …
Là ghét bỏ!
Ngô Thế Huân hơi buồn một chút … Hừm! Chỉ nhéo có một cái thôi mà, rõ ràng tối qua cô cũng sờ anh một cái đó thôi, anh cũng đâu tính toán chi li với cô, vậy mà đến cô thì cô lại ghét bỏ. Mà anh có quá đáng gì đâu cơ chứ, rõ ràng là có khống chế sức lực cả rồi!
Giáo sư Ngô chẳng còn vui vẻ, anh mím môi, đỏ mặt, hùng hổ giải thích hành vi của mình: “Có qua có lại!”
Hả???
Có qua có lại?
Lâm Duẫn Nhi nhìn gương mặt ửng hồng, một lúc lâu sau mới hiểu ý anh nói ‘Có qua có lại là gì’: “Anh … anh … Lưu manh!”
Có chuyện thế này nữa sao? Cô ‘mò’ tay anh là cô vô tình thôi … còn anh, rõ ràng là cố ý.
Nếu như Ngô Thế Huân đọc được suy nghĩ của Lâm Duẫn Nhi lúc này, chắc chắn anh nhất định sẽ chỉnh lại: Tôi cũng vô tình, được chưa?
“Tôi chỉ đòi công bằng thôi!”, Ngô Thế Huân không thừa nhận ‘danh hiệu’ này, cực liệt phản đối: “Nếu nói là lưu manh tôi đã tính cả vốn lẫn lời rồi.” Nói như thế nghĩa là không chỉ nắm có một chút thôi đâu.
Vô liêm sỉ!
Lâm Duẫn Nhi nhìn anh khăng khăng giải thích cho hành động của mình, càng không tìm ra cách nào bật lại anh … “Ngô Thế Huân! Tôi không nói chuyện với anh nữa!”
Lâm Duẫn Nhi tức muốn chết!
Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa mới đáng sợ, đáng sợ hơn là Ngô Thế Huân lại giở trò lưu manh … Đã lưu manh mà còn lời lẽ hùng hồn như thế nữa chứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro