CHƯƠNG 39: TIỂU QUÁI VẬT NGUY HIỂM MÊ NGƯỜI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giờ nghỉ giải lao, Lâm Duẫn Nhi chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra lại mắt cá chân của mình, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng mang giày cao gót đứng giảng bài, mắt cá chân phải chịu áp lực khiến nó sưng hơn so với sáng nay.
‘Không được rồi lát nữa phải ngồi giảng bài thôi’, Lâm Duẫn Nhi vừa đi vừa suy nghĩ, bước khỏi cửa gặp phải hai người đàn ông mặc âu phục đen, họ lễ phép nói với cô: “Lâm Duẫn Nhi! Xin mời đi theo chúng tôi!”
Phòng vệ sinh ở tầng này cách khá xa giảng đường, không biết có phải do ý trời hay không mà lúc này quanh đây cũng chẳng thấy bóng dáng đứa sinh viên nào.
“Cô Lâm đừng hiểu lầm, chỉ là ông chủ của chúng tôi muốn gặp mặt cô mà thôi!”
Lâm Duẫn Nhi cảm nhận đối phương không có ác ý, trái lại, trong câu nói của bọn họ còn mang theo sự tôn trọng. Không còn cách nào khác: “Vậy xin dẫn đường!”
“Mời Cô Lâm đi lối này!”
Hai người đàn ông, một trước một sau dẫn Lâm Duẫn Nhi đi hướng ngược lại với giảng đường.
Đều là người luyện võ.
Từ tiếng bước chân của bọn họ, Lâm Duẫn Nhi suy đoán. Bước chân trầm ổn, yên tĩnh, nghe qua là biết đã được huấn luyện, nhìn tư thế bước đi của bọn họ cũng nói lên được điều đó. Hai người này tuyệt đối không phải là vệ sĩ bình thường.
Thêm vào đó cách dẫn đường của bọn họ cũng rất có kỹ xảo, một trước một sau, khoảng cách nhất định, dành cho một khoảng trống để cô không cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không để cô có cơ hội thoát thân.
Lâm Duẫn Nhi cân nhắc, từ lúc đến thành phố Giang cô cũng chẳng gây ra chuyện gì. Đối phương không thể là nhà họ Hàn, vệ sĩ nhà họ Hàn cô đã từng gặp qua, không lễ phép với người ngoài như thế này.
Vậy là ai đây?
Đến cửa thoát hiểm phía cuối hành lang: “Cô Lâm, xin mời!”
Ra khỏi cầu thang là một balcon nhỏ hình vòng cung. Lúc này có một người đứng đó, xoay lưng về Lâm Duẫn Nhi, chỉ là bóng lưng nhưng cũng tạo nên một áp lực vô hình.
Trong không khí phảng phất một mùi hương … hình như là mùi đàn hương.
Không gian yên tĩnh, Lâm Duẫn Nhi không nói gì, đối phương chậm rãi cất lời: “Chào Cô Lâm!”
Anh xoay người chào cô một tiếng, lịch sự nhưng xa cách.
“Chào anh!”
Lâm Duẫn Nhi không hề giấu giếm, quét mắt nhìn anh ta một lượt.
Người đàn ông khá trẻ, cao hơn một mét tám, ăn mặc không theo kiểu hiện đại mà chọn kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, lộ ra dáng người cao ráo. Trên y phục những cúc áo được kết thủ công, khá tinh xảo. Quần tây dài màu đen tôn lên đôi chân thẳng tắp. Trên túi áo trước ngực có một chiếc bút máy màu bạc, ngoài ra trên người anh ta không còn trang sức nào khác.
Lịch thiệp và cao quý.
Người đàn ông này rất thích hợp mặc kiểu Tôn Trung Sơn, giống như Ngô Thế Huân hợp với áo khoác vậy.
Mái tóc đen dày được chải rất tỉ mỉ, lộ ra vầng trán cao, hàng lông mày gọn gàng, ngũ quan kiên định, lại không mất đi vẻ tao nhã, đôi mắt màu nâu đậm, sóng mũi cao … nhìn quen quen.
Nhưng mà những người đàn ông đặc biệt như thế này cô gặp một lần sẽ không quên.
“Mạo muội mời Cô Lâm đến đây, mong cô bỏ qua!”
Giọng anh ta rất chân thành, không khó nghe, lại còn rất êm tai, du dương như tiếng đàn violon.
Câu chữ của anh ắt hẳn là muốn xin lỗi … nhưng sao Lâm Duẫn Nhi cảm giác không hề có ý này, trái lại mang hàm nghĩa Tôi đây chịu gặp mặt cô, chính là vinh hạnh cho cô!
“Tôi còn phải lên lớp, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra!”, Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng muốn dây dưa.
Ngón tay anh ta phiết nhẹ trên lan can, bây giờ Lâm Duẫn Nhi mới chú ý trên đó có một chiếc khăn tay trắng.
“Vậy chúng ta nói về người ở cùng phòng với cô!”
Ngô Thế Huân?
Lâm Duẫn Nhi ngẩn người, hơi căng thẳng, nhìn người đàn ông đầy cảnh giác.
“À! Cô đừng hiểu lầm!”, anh ta nhận ra cô đang đề phòng, anh ta nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi chỉ muốn quan tâm nó dạo này thế nào thôi!”
“Anh ấy rất khỏe!”
Lâm Duẫn Nhi không tin câu giải thích này của anh ta cho lắm, nếu như quan tâm cứ trực tiếp tìm Ngô Thế Huân là xong, cần gì phải đi vòng vèo thế này làm gì.
“Cô Lâm đừng coi tôi như kẻ thù như vậy!”, giọng điệu như thế nghĩa là anh ta cũng nhìn ra được thái độ phòng bị coi anh như kẻ thù của Lâm Duẫn Nhi: “Tất cả mọi chuyện chỉ xuất phát từ tình yêu thôi!”
Đáp án ngoài ý muốn.
Lâm Duẫn Nhi trợn tròn mắt: “Yêu?”
Chữ ‘Yêu’ thốt ra từ miệng người đàn ông trước mắt cô mang theo chút ảo diệu, cũng nhận thấy chữ ‘yêu’ mang áp lên người Ngô Thế Huân lại càng vi diệu hơn. Nhưng ngữ khí của người đàn ông đầy chân thành, rất tự nhiên khiến tim cô nhất thời đập mạnh.
“Đúng thế! Tất cả chỉ bởi vì yêu!”, anh ta khẽ cười, nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Xem ra Cô Lâm không biết người ở cùng phòng cô là người như thế nào đâu nhỉ?”
Ngô Thế Huân là hạng người thế nào? Thông minh, kiêu căng, quan hệ xã giao kém, thích ăn cá, chán ghét mèo …
Người đàn ông cười cười: “Là một con quái vật nguy hiểm mà mê hoặc.”
“Ngô Thế Huân không phải là quái vật!”, Lâm Duẫn Nhi dù muốn hay không cũng phải giải thích cho Ngô Thế Huân: “Anh đừng nói về anh ấy như thế!”
Câu bào chữa này của Lâm Duẫn Nhi khiến cặp mắt nâu đen của người đàn ông ánh lên tia do dự: “Đó là do cô không hiểu nó!”
Lâm Duẫn Nhi nhướn mi, không biết do khẩu khí của anh ta quá tự nhiên hoặc do cách anh ta nói chuyện như hiểu rõ Ngô Thế Huân trong lòng bàn tay hay không mà khiến cô thấy khó chịu, âm lượng lớn hơn nhiều: “Nói như anh hiểu anh ấy lắm vậy!”
“Dĩ nhiên, cả thế giới này không thể tìm được người thứ hai hiểu nó hơn tôi!”
Giọng điệu quá mức phách lối!
“Có đúng không?”, Lâm Duẫn Nhi nhếch miệng: “Cái thế giới của anh hơi bé rồi đó!”
Cách thức nói chuyện này của Lâm Duẫn Nhi không khiến người đàn ông cảm thấy khó chịu, ngược lại, gương mặt anh ta tràn đầy ý cười: “Cô Lâm, chẳng hay cô với nó có quan hệ thế nào?”
Lâm Duẫn Nhi: “Làm gì? Cái này gọi là hỏi thăm hay chất vấn đây.”
“À … tôi thắc mắc thôi”, anh ta bày ra bộ mặt đăm chiêu: “Theo tôi được biết Ngô nhị không phải là người bạn cùng phòng tốt!”
“Đó là do anh ta chưa hiểu rõ về anh ấy”, Lâm Duẫn Nhi muốn nhại theo dáng vẻ của đối phương nhưng được nửa chừng ngẫm lại mình cũng chưa đạt đến trình độ đó nên thôi.
“Vì lẽ đó…”, anh ta nói tiếp, “… cũng chỉ là người bạn cùng phòng bình thường thôi sao?”
Giọng điệu nói chuyện của anh ta thật khiến người nghe nổi điên.
Lâm Duẫn Nhi: “Ngoài ra, chúng tôi còn là bạn bè.”
“Bạn bè?”, người đàn ông nở nụ cười chế giễu: “Cô sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro