CHƯƠNG 63: HẠNH PHÚC NGU NGỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tử Khiêm nhìn tin nhắn trong tay, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.
“Anh Tử Khiêm, chị Lâm không thích em nên mới bỏ về …”, Chu Tây cắn cắn môi, bày ra bộ dạng lo lắng: “Biết thế em không đòi đi công viên giải trí … sẽ không khiến chị ấy khó chịu.”
Tô Tử Khiêm vừa gọi điện thoại cho Lâm Duẫn Nhi, vừa mở miệng an ủi cô ta: “Em đừng suy nghĩ lung tung, Duẫn Nhi không như vậy đâu … Chắc là chị ấy có việc gấp …”
Xin chào! Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.
Tô Tử Khiêm gọi lại thêm mấy lần nữa, vẫn là thanh âm đó lặp đi lặp lại.
“Anh Tử Khiêm … Nếu không chúng ta đi tìm chị Lâm Duẫn Nhi đi!”, Chu Tây cầm vé trò chơi bánh xe đu quay trên tay: “Sau này chơi sau!”
Tô Tử Khiêm bỏ điện thoại xuống, nhìn bộ dáng lưu luyến của cô bé, đành lựa lời nói: “Đã đến rồi phải chơi chứ!”
Chu Tây hai mắt sáng rỡ: “Thật không?” … nhưng ngay lập tức lại trùng xuống: “Còn chị Lâm Duẫn Nhi …”
Tô Tử Khiêm: “Không sao đâu … tối nay anh gọi lại cho chị ấy là được. Đi thôi!”
Tô Tử Khiêm xoa xoa đầu cô ta.
“Dạ!”, Chu Tây sung sướng kéo cánh tay của Tô Tử Khiêm: “Anh Tử Khiêm thật tốt!”
Chu Tây đưa mắt nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh mình …
Tô Tử Khiêm là của cô ta … không ai được phép cướp mất.
***
Rời khỏi công viên giải trí, nhắn tin xong xuôi, Lâm Duẫn Nhi liền nhanh chóng chuyển thành chế độ im lặng, vứt vào trong túi xách, sau đó quay sang Ngô Thế Huân nở nụ cười: “Này! Đi thôi …”
Ngô Thế Huân liếc cô một cái: “Ở trước mặt tôi cô không cần phải đóng kịch.”
Lâm Duẫn Nhi sững người, nụ cười gượng trên môi cô tắt ngấm, ỉu xìu nói: “Nói vậy … Ngô Thế Huân anh cũng cảm thấy tôi rất ngốc đúng không …???”
“Ừm!”, Ngô Thế Huân không khách khí, gật đầu xác nhận: “Là ngu ngốc!”
Lâm Duẫn Nhi: “Này này … Tại sao anh lại như vậy … bây giờ tôi đã khổ tâm lắm rồi, không an ủi tôi thì thôi còn … còn … chó cắn áo rách.”
Lâm Duẫn Nhi lườm anh một cái! Đúng là quá đáng!
Ngô Thế Huân nhìn viền mắt ửng đỏ của cô, câu sắp sửa bật ra khỏi cửa miệng đành nuốt xuống, đặt tay lên bả vai cô vỗ vỗ, giọng an ủi: “Không sao! Ngu ngốc cũng rất tốt. Cô coi … cả thế giới còn đặc biệt dành hẳn một ngày kỷ niệm đó!”
Lâm Duẫn Nhi: “?”
Ngô Thế Huân: “Ngày cá tháng tư!”
Mịa nó! An ủi kiểu quỷ gì vậy?!?
Câu này của anh khiến Lâm Duẫn Nhi vốn dĩ đang rất đau lòng cũng giảm đi không ít, vẻ mặt dở khóc dở cười. Cũng may có anh, cô mới không còn cảm giác buồn nhiều nữa.
Hai người đi một hồi, tự dưng đi đến phía bờ sông. Công viên bờ sông hôm nay cũng náo nhiệt khác hẳn ngày thường. Ngang qua gian hàng bán đồ nướng, ngửi mùi thơm thoang thoảng, Lâm Duẫn Nhi không nhịn được nuốt nước miếng cái ực, sờ sờ bụng lép. Vừa rồi trong nhà hàng, ăn không nhiều, lại còn đi bộ quãng đường dài như thế, sớm đã tiêu hóa hết.
Bây giờ nhìn một dàn hồ lô nóng hổi … Thèm!
“Lâm Duẫn Nhi! Đồ nướng …”
“Ngừng!”, Lâm Duẫn Nhi đưa tay chặn họng anh không cho nói tiếp, “Ngô Thế Huân! Hôm nay là lễ Giáng Sinh, hôm nay tôi thất tình … OK??? Thất tình là lớn nhất. Tôi muốn ăn món kia … muốn ăn, muốn ăn … TÔI_MUỐN_ĂN.” Vừa la vừa chạy vọt đến hàng đồ nướng.
Ngô Thế Huân không thích ăn món nướng, lai còn là quán ven đường, anh có thể nói ra được hơn mười ngàn tác hại từ nó. Thế nhưng Lâm Duẫn Nhi cũng đã đến đó rồi … đành phải đi theo cô thôi.
Lâm Duẫn Nhi cầm chiếc rổ nhỏ, chọn mấy món mình thích, trông thấy rau hẹ, còn nhiệt tình chọn riêng cho Ngô Thế Huân: “Này … món này cho anh!” Rau hẹ … tráng dương đó!
Gương mặt tuấn tú của Ngô Thế Huân bất giác tối sầm … anh không muốn ăn món đó.
“Ông chủ, mấy món này … thật cay nhé! Ông chủ mau mau giúp cháu … cháu đói quá!”, Lâm Duẫn Nhi đưa một rổ đầy tràn vào tay ông chủ.
“Ok!!!”, ông ta nhận chiếc rổ nặng trịch: “Cô gái xinh đẹp! Uống gì không?”
Lâm Duẫn Nhi: “Có! Bia đi!” … ăn với đồ nướng … quá hợp.
Ông chủ mang bia lên rất nhanh. Lâm Duẫn Nhi khui hai chai, giương mắt nhìn Ngô Thế Huân: “Ngô Thế Huân! Bạn của tôi, hôm nay hãy uống chung với tôi, đừng nói gì hết!”
Ngô Thế Huân nhìn chai bia trước mắt, miễn cưỡng nhận lấy.
Lâm Duẫn Nhi ngửa đầu hớp một ngụm. Trời lạnh, bia lạnh vào bụng khiến cô rùng mình một cái.. May là ông chủ quán nhanh nhẹn, mang một dĩa đồ nướng nóng hổi, thơm phức. Bia lạnh, thịt nướng … chẳng mấy chốc cạn sạch một chai.
Ợ!!!
Ngô Thế Huân nhìn hành động của Lâm Duẫn Nhi, nhíu nhíu mày: “Thích anh ta như vậy sao không nói … tại sao lâm trận bỏ chạy?” Ở nước ngoài chuyện con gái theo đuổi đàn ông, anh thấy hà rầm.
Lâm Duẫn Nhi uống khá nhiều, gương mặt hồng hồng, cô ngước đầu nhìn Ngô Thế Huân, cười ha hả: “Nói nói nói. Nói xong thì sao … Tử Khiêm là người có tính trách nhiệm cao, anh ta biết … đối với Chu Tây, anh ta phải chịu trách nhiệm … chịu trách nhiệm cả đời. Cả đời! Anh biết dài thế nào không? Dài lắm … rất dài …”, giọng Lâm Duẫn Nhi đứt quãng, “So với tình cảm thanh mai trúc mã của chúng tôi … còn dài hơn rất nhiều. Tôi nói ra rồi … nếu anh ta không thích tôi, vậy chẳng phải hai người sẽ lúng túng ư; còn nếu anh ta thích tôi … vậy càng tệ hơn, điều này … khiến anh ta lâm vào tình huống khó xử.”
“Anh biết tôi và anh ta quen biết nhau bao lâu không?”
“Hai … hai mươi mấy năm …”
Lâm Duẫn Nhi duỗi hai ngón tay quơ quơ trước mặt Ngô Thế Huân: “Hôm anh hỏi tôi … Tại sao tôi thích anh ta? Thật ra … bản thân tôi … cũng không biết. Chỉ biết anh ta rất đẹp … đặc biệt rất đẹp. Tôi thích người đẹp trai. Đã đẹp lại còn biết chăm sóc tôi, là bạch mã hoàng tử trong lòng của không biết bao nhiêu cô gái … vì vậy tôi thích. Thích … thích … thích … nhiều năm trôi qua như vậy, càng ngày càng thấy hợp … vì vậy cứ như thế thôi …”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro