CHƯƠNG 64: THẤT TÌNH VÀ MẤT MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Thế Huân: “Lâm Duẫn Nhi! Cô uống nhiều quá rồi!”
Lâm Duẫn Nhi phản ứng chậm vài giây, sau đó mới từ từ lên tiếng: “Người thất tình … chỉ … chỉ muốn uống rượu … Mượn rượu giải sầu ...”
“Ai nói thất tình là phải uống rượu? Thất tình và uống rượu là hai chuyện khác nhau hoàn toàn”, ngừng một chút, Ngô Thế Huân nghiêm mặt nói: “Còn nữa … Lâm Duẫn Nhi! Như cô không phải gọi là thất tình … nhiều lắm … chỉ là mất mặt thôi!”
Chỉ vì người ta đẹp mà thích, như vậy là hành vi mang quá nhiều tính thị giác, là quá cảm tính, thiếu lý trí.
Ngô Thế Huân bất giác bĩu môi, đầu óc anh cũng nhanh chóng vận hành . . .
Cái tên Tô Tử Khiêm có gì là tốt? Đẹp trai cao ráo ư?
Nếu luận tướng mạo, anh đâu có kém. Không, không phải không kém, mà anh tự tin với dáng vẻ của mình hơn nhiều. Hơn nữa, IQ của tên Tô Tử Khiêm chắc chắn không thể bằng anh …
Cứ thế cứ thế … so sánh, so sánh … cuối cùng anh có kết luận:
Không sai! Anh là tốt nhất, thông minh nhất!
Hả???
Chờ chút …
Vẻ mặt tự tin và kiêu ngạo vừa xuất hiện trên gương mặt anh tuấn của anh liền bất giác ngưng trệ. Hai hàng lông mày cau lại, bắt đầu phân tích hành vi vừa rồi của anh _ _ _
Anh đang làm gì vậy?
Tại sao lại đi so sánh anh với Tô Tử Khiêm?
Cử chỉ này thật giống với giống đực so tài cao thấp, biểu diễn tài năng của mình để hấp dẫn giống cái. Tựa như con Khổng Tước cố gắng xòe đuôi rực rỡ của mình thu hút con cái.
Nếu Khổng Tước đực là anh … vậy Khổng Tước cái là …
… Lâm Duẫn Nhi???
Trong đầu Ngô Thế Huân lúc này tính toán tán loạn, hàng mi của anh cau chặt hơn, ánh mắt cũng bắt đầu di chuyển lên người ‘con Khổng Tước cái’ đánh giá:
Mắt, mũi, miệng, đầy đủ hết … Nếu nghiêm khắc đánh giá, ngũ quan cô cũng không được gọi là hoàn mỹ, còn cách hai từ ‘Hoàn mỹ’ rất rất xa … nhưng …
Ừm! Đây cũng là chuyện bình thường. Giống như động vật thôi, con đực luôn có tướng mạo và màu lông đẹp hơn hẳn so với con cái … Anh đẹp hơn cô cũng là chuyện bình thường.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà trong đầu Ngô Thế Huân đã viễn ra đủ mọi loại chuyện, còn Lâm Duẫn Nhi … vẫn đang cố gắng tiêu hóa hai từ kia của anh.
“Mất … mất mặt???”, Lâm Duẫn Nhi cân nhắc cả nửa buổi trời: “Mặt … mặt thì sao. Tôi chỉ thích trai đẹp. Tôi theo chủ nghĩa nhan khống. Người bình thường đừng mong lọt vào mắt tôi … tôi đâu phải người tùy tiện.”
Lâm Duẫn Nhi nói xong, đôi mắt liền nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân: “Coi anh đi … Khuôn mặt rất đẹp, tôi thích. Nhưng ngặt nỗi lại thiếu chút nhân tính …”, vừa nói vừa chạm tay vào mặt Ngô Thế Huân: “Này … sao lại như vậy … cười một cái, cười một cái coi!”
Dứt lời lại còn bẹo má anh thêm hai cái. Gương mặt trắng hồng của Ngô Thế Huân chẳng mấy chốc dính đầy dầu mỡ.
“Haizza, không ngờ khuôn mặt này lại mềm mịn như vậy, sờ đã thật!”
Ngô Thế Huân đương nhiên biết anh rất tuyệt, vô cùng tuyệt, không cần cô đánh giá, đây chính là điều không thể nghi ngờ.
Ngô Thế Huân: “…”
Ma men đây ư?
Lại còn đưa tay dính dầu mỡ chạm vào anh.
Ngô Thế Huân lấy khăn tay từ trong túi, ra sức chùi chùi má.
“Ngô Thế Huân … tôi … tôi hỏi anh!”, Lâm Duẫn Nhi đã uống hết chai thứ ba, đang mở chai thứ tư, tiếp tục uống: “Anh … có phải anh cũng cho rằng Chu Tây rất đẹp không?”
Cô cảm thấy cô bé ấy nhìn rất khá. Tóc dài đến eo, dịu dàng, nữ tính. Không như cô, từ bé thì giống con trai, lớn lên thì tối ngày quanh quẩn với tử thi.
“… Tôi không biết!”
Đối với người không liên quan, anh chẳng hơi đâu đi phí công sức bỏ thêm vào đại não. Với Ngô Thế Huân, bộ não con người giống như chiếc máy tính vậy. Đều là một ổ chứa dữ liệu, chứa quá nhiều thứ vô dụng, chỉ làm tốn diện tích, khiến tốc độ phản ứng càng ngày càng chậm.
“Không biết!”, Lâm Duẫn Nhi gật gù: “À … à, anh … anh đã nói sẽ không hơi đâu đi nhớ mấy người không liên quan.” Lý luận về bộ não Lâm Duẫn Nhi đã từng nghe anh nói qua, lúc đó chỉ cảm thấy anh giống như thần, bộ não quả thực rất đỉnh … nhưng bây giờ cô biết … Nếu như cô cũng như anh, có khả năng phân loại các chức năng trong bộ não của mình; giống như máy vi tính, không thích thì XÓA, vậy thì tốt biết bao nhiều, sẽ không buồn như thế này.
“Đường … Ngô Thế Huân … Anh … anh cho tôi mượn bộ não của anh đi!”, Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm vào đầu của Ngô Thế Huân.
Ngô Thế Huân: “Cô không dùng được!”
“Tại sao tôi không dùng được!”, Lâm Duẫn Nhi chỉ chỉ đầu của mình: “Tôi cũng rất thông minh đó!”
Ngô Thế Huân từ chối cùng một con ma men thảo luận vấn đề ai là người thông minh hơn.
Lâm Duẫn Nhi khó chịu khi thấy anh im lặng, nhất định anh phải đưa ra câu giải thích: “Ngô Thế Huân! .. nếu … nếu hôm nay anh không đưa ra được lý do”, Lâm Duẫn Nhi quơ quơ, “Dựa vào cái gì mà tôi không dùng được … Nực cười … anh … anh cho rằng dung mạo anh đẹp thì mới có quyền sử dụng sao?”
“Đừng nói đổi đầu là có thể áp dụng được hay không, cho dù có áp dụng được!”, Ngô Thế Huân : “Loại hệ điều hành năm 95 như cô, dù cho có thay đổi lại một vỏ bọc mới thì cũng không thể vận hành được, còn có khả năng vì phần cứng không thích hợp nên sẽ khiến cho hệ thống bị hỏng nữa.”
“Cái … cái gì?”, Lâm Duẫn Nhi cau mày, không hiểu tại sao anh lại nói qua hệ điều hành của máy vi tính: “Đường … Ngô Thế Huân … anh đừng động đậy … di chuyển là tôi chóng mặt lắm!”
Anh vốn dĩ đâu có nhúc nhích … người nhúc nhích là cô.
Ngô Thế Huân nhìn cô loạng choạng đứng dậy: “Lâm Duẫn Nhi .. cô …”, hai chữ cẩn thận còn chưa kịp nói, cả người Lâm Duẫn Nhi đã muốn đổ nghiêng sang một bên. Anh vội nhảy đến, đỡ cô: “Không có tửu lượng thì đừng uống nhiều như vậy.”
Lâm Duẫn Nhi ở trong ngực Ngô Thế Huân, loay hoay tìm điểm để nâng người dậy, nhưng đứng cũng không vững, trọng tâm cứ nghiêng về phía người anh: “Không … không nhiều … mới có hai … ba … ba … Bốn …”, Lâm Duẫn Nhi xòe tay đêm mấy lần mới duỗi ra ba ngón tay: “Tôi mới chỉ uống có bốn chai …”
Nói xong, đầu gật gật: “Không sai! Là bốn chai!” … bước chân liêu xiêu. Kết quả hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa lại đổ về phía trước.
Ngô Thế Huân phản xạ nhanh đưa tay chụp eo cô _ _ _
Cả người mềm nhũn của Lâm Duẫn Nhi nằm gọn trong ngực anh của anh.
Thân thể con gái, mềm như bọt biển, trong nháy mắt được anh ôm trọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro