1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi,đang yên vị nằm trên giường ngủ. Nhưng đâu ai biết, cô đang sốt cao,nhưng vẫn giữ vẻ điềm đạm,không bộc lộ ra ngoài.

Cửa phòng mở ra, Ngô Thế Huân bước vào,trên tay cầm li nước ấm và thuốc hạ sốt trên tay. Đi đến đỡ Lâm Duẫn Nhi ngồi dậy.

“Em sốt sao không nói tôi?” - Ngô Thế Huân nói. Đỡ Lâm Duẫn Nhi ngồi dậy,đưa li nước ấm vào tay cô.

“Không cần anh quan tâm”- Lâm Duẫn Nhi buông câu lạnh lùng.

Ngô Thế Huân chỉ biết thở dài,quay sang lấy thuốc rồi đưa thuốc cho cô.

Uống thuốc xong,anh đỡ cô nằm xuống. Mặc dù muốn cự tuyệt với anh,nhưng động tác nhẹ nhàng chăm sóc của Ngô Thế Huân với cô,làm cô không thể cự tuyệt được.

Đắp mền ngay ngắn,anh chỉnh điều hòa trong phòng vừa phải. Xong bước ra ngoài,đóng nhẹ cửa lại.

Ngô Thế Huân vừa bước ra ngoài,cô đã mở mắt và miệng lẩm bẩm:

“Giả tạo, giả nhân giả nghĩa anh cũng chỉ vì công ty thôi “

* *

Ngô Thế Huân quay về thư phòng làm việc,vì đây là nơi yên tĩnh nên anh rất thích. Không ồn ào,không ai làm phiền mình.

Ngồi nhìn vào latop,anh nhớ đến Lâm Duẫn Nhi,cô đang sốt cao vậy mà lại không nói cho ai biết. Kể cả anh,chồng hợp pháp của cô! Nhưng cũng chỉ là công ty.

Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân lấy nhau đến giờ là do ông nội của cả hai đã lập sẵn hôn ước. Mục đích là cho hai nhà thêm thân,thêm nữa là về công ty của hai nhà.

Lâm Duẫn Nhi là người không quan tâm,cưới nhau đã năm tháng mà cô và anh rất ít nói chuyện.

Anh là giám đốc,cô là thư kí,nên cả hai luôn đi bên nhau. Nhưng cô luôn lạnh lùng,bên anh trừ khi nói về công việc mới mở miệng.

Còn không thì không hé một lời. Như hôm nay,cô bị sốt mà không nói một tiếng gì cho anh biết,trong khi đó anh và cô là vợ chồng.

Nghĩ đến Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân vội đứng dậy về phòng xem cô ra sao. Cô là người ít nói,có chết cũng không cầu xin ai. Điều này anh đã nhận ra khi ở cùng.

Cô trở nên như vậy là do cuộc hôn nhân này,đáng ra cô lúc này vui chơi,vì cô thích thế. Nhưng lại bị ông nội ép kết hôn,cô là người có suy nghĩ,biết rõ về công ty nên đồng ý,dù sao làm ông vui là được.

Từ khi cưới, Lâm Duẫn Nhi về ở cùng Ngô Thế Huân,cô đã có tính trước. Không biết anh ngủ ở đâu,nhưng mỗi người một phòng.

Cô thoải mái quậy phá. Dù cô chỉ mới 20 tuổi,còn anh đã 24 tuổi rồi. Anh là người luôn công việc,còn cô lại là người có tâm hồn như con nít.

Muốn được vui chơi hơn công việc,nhưng khi cô tập trung vào công việc,lại nổi trội hơn ai hết. Kể cả anh cũng phải nể nang mấy phần.

Về phòng,anh lấy chiếc khăn bông đã nhúng nước ấm được anh vắt khô,xếp lại gọn gàng rồi đặt lên trán cô. Lâm Duẫn Nhi này,sốt cao như vậy vẫn không hé một lời nói với anh,chán ghét anh vậy sao?

Cảm nhận Ngô Thế Huân bên cạnh, Lâm Duẫn Nhi mở mắt ra,ngồi dậy. Thấy vậy Ngô Thế Huân vội giúp cô,nhưng lại bị cô đẩy tay ra.

“Đừng đụng vào tôi”- Lâm Duẫn Nhi nói,đồng thời quăng chiếc khăn bông của anh đắp cho xuống sàn.

“Em đang sốt đấy”- Ngô Thế Huân lên tiếng.

“Mặc kệ tôi,không liên quan gì đến anh”- Lâm Duẫn Nhi quay sang nói,do đang sốt.

Hai má của cô ửng hồng,lời nói lại không chắc chắn.

“Chán ghét tôi vậy sao? Đến nỗi tôi chăm sóc cho em cũng không được sao?”

Lâm Duẫn Nhi quay sang chỗ khác,trả lời:

“Phải,tôi rất chán ghét anh,phiền anh đi ra khỏi phòng”

Ngô Thế Huân thở dài,mình bị ghét rồi. Đứng dậy,anh bước ra ngoài,trước khi đi anh nói:

“Anh sẽ kêu quản gia lên chăm sóc em”- Xong bước đi.

Cô dần mệt,nằm xuống nhắm mắt lại. Nước mắt bỗng rơi xuống,cô đưa tay bụp miệng lại để không phát ra tiếng.

Ngô Thế Huân,anh biết mỗi lần tôi nhìn anh,tôi đều muốn giết chết anh không?

Tại sao chứ?

Tại sao anh lại giống anh ấy chứ.

Tại sao?

Anh là tên khốn!!??

Tôi đã cố quên rồi mà?

Ngô Thế Huân anh khốn nạn lắm,tại sao tôi lại kết hôn với anh?

Lâm Duẫn Nhi tôi quá ngốc mà,lại đi kết hôn với anh.

Người có gương mặt giống...

Lâm Quân Nguyệt chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro