2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau.

Ngô Thế Huân cả đêm ở bên phòng làm việc. Không nghỉ ngơi hay ngủ vì lo cho cô. Cả đêm anh nhẹ nhàng vào phòng xem cô như thế nào.

Sợ cô sốt cao hay gì đó,vì cô bị gì cũng không hé nửa lời nên anh phải thập thò lén lút sợ cô tỉnh giấc lại tức giận nữa.

Buổi sáng, Ngô Thế Huân mệt mỏi,nhưng vẫn đi qua phòng xem cô thế nào. Mở cửa phòng ra,thấy Lâm Duẫn Nhi còn ngủ yên trên giường.

Ngô Thế Huân bỗng mỉm cười,đi lại kéo mền lên đắp cho cô. Dù sao cô đang bệnh,thôi thì cho cô nghỉ ngơi vậy.

Quay người, Ngô Thế Huân bước ra ngoài. Đóng nhẹ cửa lại rồi về phòng mình thay đồ rồi chuẩn bị đi làm.

Cửa vừa đóng, Lâm Duẫn Nhi mở mắt ra,thật ra cô dậy từ lâu rồi. Nhưng do đầu hơi đau nên cô nằm nghỉ,cái nghe tiếng mở cửa nên vội nhắm mắt lại.

Xem Ngô Thế Huân có đánh thức cô không. Ai ngờ anh lại vào đắp mền cho cô,rồi lại ra ngoài. Đây là cách quan tâm từ chồng sao? Lấy gì để Lâm Duẫn Nhi cô tin đây.

Ngô Thế Huân không đánh thức cô dậy đi làm thì thôi vậy,cô cũng đang lười biếng. Thôi thì hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe vậy,dù sao cô cũng muốn thoải mái chút.

Ngô Thế Huân xuống nhà ăn sáng,nhìn bữa sáng lại nhớ đến Lâm Duẫn Nhi đang ngủ,sợ cô đói nên quay sang dặn dò giúp việc:

“Lúc nào Duẫn Nhi cô ấy dậy,chị mang sữa và đồ ăn thêm thuốc lên cho cô ấy”

Người giúp việc gật đầu,làm giúp việc từ lúc cả hai kết hôn. Giúp việc như cô đây thấy Lâm Duẫn Nhi rất lạnh lùng với Ngô Thế Huân.

Tuy rằng Ngô Thế Huân luôn quan tâm chăm sóc Lâm Duẫn Nhi nhưng Lâm Duẫn Nhi đều làm ngơ,coi như không khí. Giúp việc như cô không hiểu? Tại sao thiếu phu nhân có người chồng tốt vậy là đi lạnh nhạt,làm ngơ chứ?

Ăn xong, Ngô Thế Huân đứng dậy,đi làm. Hôm nay cho cô nghỉ ngơi thoải mái vậy,dù gì công việc cũng quá sức cô,một mình anh có thể làm được mà. Nên để cô nghỉ ngơi tốt hơn.

Ngô Thế Huân vừa đi, Lâm Duẫn Nhi bước xuống. Giúp việc bất ngờ khi thấy cô. Cô đang mặc bộ đồ ngủ màu hồng,có những chú gấu. Tuy đã 20 nhưng cô lại có sở thích mê mấy cái trẻ con này,nên ở nhà cô rất hồn nhiên,ra ngoài thì lại như hổ báo.

“Thiếu phu nhân,phu nhân muốn ăn sáng không ạ?” - Giúp việc cúi đầu hỏi.

“À..chị dọn ra đi,tôi ăn”- Lâm Duẫn Nhi trả lời. Đi lại bàn ăn khẽ cau mày,nhìn phần ăn chưa dọn kia.

Ngô Thế Huân ăn rất ít. Phần ăn của anh gần như còn nguyên,li sữa cũng không uống nhiều. Ngô Thế Huân bận đến mức không có thời gian ăn uống đầy đủ sao?

Ngồi xuống,giúp việc dọn đồ ăn ra,cô chậm rãi ăn. Nhưng trong đầu lại nghĩ đến Ngô Thế Huân bỏ bữa sáng,mày sao vậy Duẫn Nhi? Sao lại nghĩ đến anh ta?

Hôn nhân này mày nên nhớ không có tình yêu chỉ có tiền thôi. Mắc mớ gì mày phải quan tâm anh ta chứ? Không phải mày ghét anh ta lắm sao?

Ngồi suy nghĩ, ăn được chút thức ăn,xong lấy li sữa bên cạnh uống. Xong,quay sang nhìn giúp việc:

“Chị nấu bữa trưa đi,tôi mang đến cho Thế Huân “.- Cuối cùng cô lại không đánh bại được suy nghĩ và sự muốn quan tâm với Ngô Thế Huân mà.

Gần đến trưa,cô thay đồ. Trang điểm nhẹ một chút xong mang đồ ăn trưa đến công ty cho Ngô Thế Huân.

Vào phòng cô đặt bình giữ nhiệt xuống. Quay sang nhìn Ngô Thế Huân đang tập trung làm việc mà không hề biết sự có mặt của cô.

“Ăn trưa đi”- Lâm Duẫn Nhi nói lạnh lùng.

Giọng nói của Lâm Duẫn Nhi làm Ngô Thế Huân hoàn hồn,cô đến đây làm gì? Không phải đang nghỉ ngơi ở nhà sao?

Đưa mắt nhìn bình giữ nhiệt trên bàn,cô mang đến sao? Cuối cùng cô cũng quan tâm với anh rồi.

“ Duẫn Nhi,cảm ơn em”- Ngô Thế Huân đứng dậy đi đến mỉm cười nói. Sự quan tâm này làm anh thật thấy ấm áp nha.

“Đừng suy nghĩ gì,ăn đi,tôi về nhà đây”- Lâm Duẫn Nhi lạnh lùng nói,định rời khỏi lại bị Ngô Thế Huân lại:

“Ở lại ăn trưa cùng anh được không?”

Lâm Duẫn Nhi không nói gì,chịu ngồi xuống bên cạnh Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân vui thầm trong lòng,lần đầu cô chịu ngồi cùng hắn mà.

“Cuối cùng em cũng quan tâm anh được một chút”- Ngô Thế Huân nói.

“Đừng hiểu lầm,chỉ là tôi cảm ơn anh chăm sóc tôi đêm qua thôi”- Lâm Duẫn Nhi nói lạnh lùng không suy nghĩ,đêm qua cô biết rõ anh quan tâm cô cả đêm.

Đi qua đi lại coi cô có sốt không. Cô biết hết nhưng không cự tuyệt,im lặng cho anh chăm sóc.

Nghe cô nói,anh bật cười. Cô chỉ được cái miệng nhưng gương mặt lại không che giấu được mà. Rõ ràng quan tâm anh lại che giấu chứ. Hết nói luôn mà.

“Em đúng là...”- Ngô Thế Huân chỉ biết lắc đầu,người con gái này lúc nào mới hết lạnh với anh đây?

Lúc nào mới ấm áp như bao cô gái khác đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro