Chương 10: Bất chấp thử một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau:

Anh nhẹ mở cửa, bước vào phòng cô. Nhìn cô lúc ngủ trông rất dễ thương. Bây giờ đã là gần trưa, mà cô vẫn ngủ, chắc tại hôm qua 2 người thức khuya quá. Chần chừ một lúc anh liền lên tiếng gọi cô:

-Nhi nhi, vợ yêu dậy thôi

Anh khẽ lay người cô:

-ưm....cho em ngủ một chút.......một chút nữa

Vừa nói dứt lời, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Anh nhìn cô lắc đầu, rồi lại tiếp tục gọi cô như không mất sự kiên trì

-Bảo bối dậy đi, không anh nằm xuống ngủ cùng đó

-.......

Vẫn không nói gì, anh nằm xuống ôm cô ngủ, lâu lắm rồi, anh không được ôm cô ngủ như vậy. Cảm gác dễ chịu xen lẫn hạnh phúc len lõi trong tim anh. Cả hai như vậy, ấm áp cho đến chiều

*********************************************
****************************************************************************

-Này.....

Cô lay anh

-.........

-Dậy đi, mau

-Hôn anh cái đi rồi anh dậy

Cô nhìn anh đắn đo một chút rồi cũng cúi xuống, lúc sắp chạm tói mạt anh thì cô bị một lực kéo ngã úp xuống, sống mũi cô đập vào lồng ngực anh. Cô đau không thể tả được, thương cho cái mũi tội nghiệp bị anh hại. Đưa tay lên xoa nhẹ rồi lườm anh, anh biết cô đang lườm anh cháy mặt nhưng:

-Anh thích được ôm em thế này, anh ước chúng ta sẽ có một ngày hai ta sẽ mãi mãi không xa rời, nếu không em sinh cho anh một tiểu bảo bối đi

Cô đang tính mắng xối xả vào mặt anh, nhưng khi câu nói đó vang lên thì lập tức đã chạm tới đáy lòng cô, cô yên lặng hai tay không còn chống lên ngực anh nữa mà vòng qua ôm lấy anh

Chỉ là một hành động nhỏ thôi, cô không biết rằng, lúc đó mình đã ngầm đồng ý câu hỏi của anh, khiến nụ cười bán nguyện của ai đó xuất hiện đẹp như một ánh mặt trời, nếu ai ở ngoài mà thấy được chắc hẳn sẽ có chuyện

-Này vợ

-Ừ sao??

-Lấy anh đi, làm vợ anh nhé

-Nhẫn cưới đâu??

-Nhìn trên tay em đi

Cô nhìn xuống bàn tay mình, một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, cô nhớ trước khi đi cô đã tháo ra rồi mà, vậy sao bây giờ??

-Tôi nhớ tôi.....

-Lấy anh đi, anh không biết, không lấy anh là bây giờ em chết chắc đó

-Chết gì cơ??

-Vẫn không biết chết là gì?/

Anh cười ma mãnh nhìn cô, cô vợ nhỏ bé của anh không biết là giả ngốc hay ngốc thật nữa? có vậy mà cũng không hiểu, chắc sau này anh phải chỉ dạy cô nhiều, nhiều,,....

-Không biết

-Thế à, sau này khi em chính thức làm con dâu Ngô gia đi, thì anh sẽ nói

-.....

Có lẽ sau này lấy anh cô sẽ mệt đây, cuộc sống của 2 người chắc hẳn sẽ thêm nhiều màu sắc đây

-Kệ, đi ăn đã đói rồi

Cô leo ra khỏi người anh chạy xuống nhà cặm cụi làm thức ăn, anh không lâu sau đó cũng xuất hiện trong bếp. Ngồi trong bếp, hai tay chống cằm như một đứa trẻ, chăm chú nhìn cô, sao lúc nào anh cũng thấy cô đẹp và quyến rũ thế nhỉ?? thật là yêu chết đi được. Loanh quanh một lúc cô cũng nấu xong, cả hai cùng nhau ngồi ăn rồi

-Thay đồ đi, chiều này rất đẹp, chúng ta cùng nhau đi dạo nha

Cô cười, anh nhìn rồi cũng gập đầu:

-Coi như lâu lâu chiều vợ một chút

-Hứ...

Cô nghe từ vợ bề ngoài thì giả vờ cáu, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, nó nghe sao mà ngọt ngào thế, công nhận khi yêu con người ta lúc nào cũng ngọt ngào:

Trên vỉa hè của con phố cổ Hà Nội:

-Oa mát quá

Co vươn hai tay, nhắm chặt mắt lại, Cơ thể cảm thấy dễ chịu, Đang hưởng làn gió mát đó thì cô bỗng nghe thấy:

-Cô à, cô cho con xin ít tiền

Cô nhìn em bé ăn xin đó, chợt cô nhớ lại mình ngày xưa liền lấy rất nhiều tiền ra cho:

-Con hình như bị bệnh, cầm lấy mua thuốc rồi mua chút gì ăn đi

ánh mắt đầy thương cảm nhìn em bé đó mà đến rơi lệ, mọi hành động nhỏ của cô đều được anh thu vào mắt, 'cô ấy thật tốt bụng'. Một tiếng nói khẽ vang lên trong lòng, Đời này kiếp này chỉ có mình cô để anh yêu, ngoài ra không còn kẻ nào hết. Nhưng anh cũng rất sợ, nếu một ngày nào đó cô nói chia tay thì anh sống thế nào đây??Anh sẽ như thế nào khi không có cô?/Vậy lên anh phải nghĩ cách để cô là của riêng anh cành nhanh càng tốt, nếu mang thai thì càng tuyệt vời, vì khi có con rồi cô tuyệt nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện rời xa anh

Đang lơ mơ trong dòng duy nghĩ ngổn ngang, anh bị đánh thức bởi tiếng nói và một lực nhỏ đua tay kéo anh:

-Nào, nhanh lên, đừng để em kéo chứ, mệt lắm

-Vợ à, anh biết hồi còn nhỏ em phải sống ra sao nhưng quá khứ chỉ là quá khứ thôi, em không cần phải buồn vì bây giờ đã có anh ở đây, anh sẽ yêu em ,bảo vệ em

-Tin được không đây??

-Anh lấy thân thể mình ra đảm bảo, nếu anh thất hứa em muốn làm gì anh cũng dược

-...Không thèm thân thể anh đâu, Dù có lấy thì sau cùng vẫn là em thiệt, không cần, không cần đâu

Cô lắc đầu nguây nguẩy, rồi chạy, quay lại nhìn anh cười vu vơ, còn lè lưỡi trêu chọc như một đứa trẻ

-Đứng lại

-em không đứng, bắt đi đồ con rùa

Nói xong cô co giờ chạy:

-Lâm Duẫn Nhi em giỏi lắm, anh bắt được em, khác biết tay anh

Tình yêu là như thế đấy,Hãy yêu đi khi bạn gặp được nhân duyên của mình và hãy yêu khi không còn gì để hối tiếc

Vote&cmt




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro