Chương 9: Ăn cũng không yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Buông tay

cô hất đôi tay của kẻ đáng ghét đang ôm eo mình ra, đứng phắt dậy:

-Rốt cục anh muốn cái gì đây, hợp đồng kết thúc rồi sao anh còn đến đây, anh muốn hành hạ tôi đén khi nào? thời gian sống chung anh chưa hành hạ đủ sao??

Anh nhẹ nhàng đứng dậy, ôm lấy cô, anh ôm nhẹ nhàng, chứa đựng những yêu thương và sự cưng chiều, anh chưa bao giờ có ý nghĩ hành hạ cô, nhưng tại cô không nghe lời mới vậy, có lần anh cũng không phải cố ý không muốn cho cô ăn cơm mà tại cô dám bảo anh là đồ không có mông, tức quá anh mới bắt co nhịn bữa tôi để xám hối, nhưng vì thương cô lên anh cũng không phạt cô lâu, 9 giờ toi hôm ấy anh có sai người mang cơm cho cô ăn và bảo anh đã tha lỗi cho cô rồi nhưng cô cứ cứng đầu không chịu ăn nen buộc lòng anh phải sang ép cô ăn thôi. Tựa đầu cô vào vai anh, anh khẽ nói:

-Anh như vậy làm em buồn hả??Anh xin lỗi nhé, anh về Việt Nam tìm em cũng chỉ vì anh đã lỡ yêu em mất rồi, Mình lấy nhau nhé

Cô đẩy mạnh anh ra, rồi nhìn vào đôi mắt cafe ấy, như tìm kiếm sự bông đùa nhưng cô đã nhầm anh rất thành thật, ánh mắt của anh rất thành thật không có sự giả dối, ánh mắt rất thành khẩn. Cô tự nhiên cảm thấy hoảng hốt, nếu ánh mát ấy không nói dối thì anh yêu cô thật sao??Nhưng anh yêu cô sao lại cứ thích bắt nạt cô vậy??Cứ yêu là phải bắt nạt mới chịu được sao??Cô chạy và chỉ chạy, cô không thể xác định phương hướng lúc này, cho đến khi đôi chân bé nhỏ đã chạy lên tới sân thượng, gió lúc này đang thổi rất mạnh, hất tung đôi mái tóc đen huyền đang thả tự do kia, gió thổi vào chiếc áo phông cô dang mặc làm nó căng lên. Cô ngồi xuống cái ghế gần đó, hương thơm của dàn hoa làm cô cảm thấy dễ chịu. Trong không gian ấy, có 2 con người đang suy nghĩ về đối phương, họ có lên bất chấp để yêu một làn không??

Thời gian cứ thế chầm chậm trôi, ánh chiều tà đỏ rực đã tắt hẳn, chỉ còn bầu trời đêm bát ngát bao la, đầy những vì sao tinh tú sáng lấp lánh, đẹp động lòng người

Cô đang trong tư thế một người ngủ gật, chợt có cơn gió lạnh thôi vào làm cô tỉnh giấc, anh cũng ở dưới nhà đi lên, thấy cô anh nói đầy oan trách nhưng cũng đầy yêu thương:

-Em tính cho chồng em chết đói hả? sao giờ vẫn còn ngồi đấy?

-.......

-Ngồi ở đây rất lạnh, theo anh xuống

-Không, anh đi đi, tôi muốn ngồi như vậy, anh xuống đi

Anh nhìn cô, sao cô cứ phải như vậy, cứ ương bướng cãi lời anh, bộ nghe anh một lần thì chết chắc

- Anh bế xuống nhá

-Một chút thôi, mọt chút thôi, anh hãy để tôi yên

Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin nah không lỡ làm cô thất vọng nên ngồi xuống ngay cạnh cô

-Anh ngồi cùng em nhé, vợ yêu

-Cũng được, muốn thì anh cứ làm

Trên bầu trời đem, bỗng một vì sao băng bay qua, ánh mắt cô có phần sáng lên, môi khẽ cười, chắp hai tay của cô lại cầu nguyện. Anh nhìn cô, một người con gái đơn thuần hơn anh tưởng nhưng có khi lại khó cót thể biết cô đang nghĩ gì

-Anh...anh..nhìn gì tôi

Giật mình, anh không biết mình chăm chú nhìn cô từ lúc nào

-Bộ anh nhìn vợ mình không được hả??

Anh cười nói như thật như không

-Này tôi không phải vợ anh

-Sao lại không nhỉ? anh nói rồi, chúng mình đi đăng kí là được rồi, anh và em đều yêu nhau làm gì có rằng buộc. Em đừng dối lòng nữa, theo anh về, ba em ở TQ đang lo cho em lắm đó

-.....

-Duẫn Nhi theo anh về đi

-......

-.....

-Tôi còn muốn nghỉ ngơi nữa, tôi chưa muốn về

-Vậy anh sẽ nghỉ ngơi cùng em, sẽ đợi tới khi nào em muốn trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ở đây xây dựng những kỉ niệm đẹp

Cô nhìn anh, ánh mắt có phần như mong chờ, Anh chân thành như vậy phải chăng cô nên chấp nhận

Trên trái đất này, tại nơi đây, có một tình yêu được nảy sinh, liệu họ có cùng nhau đi hết đợn đường này hay không?  hay là trong bóng mưa chiều có hai hình bóng cô đơn rẽ lối. Hay dù có đi chung nhưng lại không chung hướng, anh và cô sẽ tiếp tục hay dừng lại, liệu tình yêu của họ có đủ lớn để vượt qua những chông gai trên đường đời hay không??

Vote&cmt cho Au


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro