Chương 8: Anh....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Này, anh cầm lấy//

Cô ném túi quần áo vừa mua được lên giường, nhìn anh hằn học, Cái đồ chết bầm kia hại cô sống không được chết cũng không xong với cô bán hàng

-Chị đi mua quần áo cho chồng à??

-Vâng, em đi....đi ...mua cho chồng

Cô ngại nên mặt đã hơi phiếm hồng

-Chị à??

-Sao thưa cô??

-Chị lấy em cả đồ...đồ..lót...nữa nhé

-Ok

Chị bán hàng cười tươi nhìn cô, chị nghĩ chắc là vợ chồng mới cưới đấy mà

Anh thất cô như vậy thì thầm đoán được lý do, nhưng chỉ cười không nói gì, mà cầm quần ái đi thay

Cô điên tiết chỉ muốn giết cái kẻ điên nào đó nhưng lại thôi vì đó là con của người mà co yêu thương mà một phần vì cô không lỡ vì giết anh cô ở với ai??Thôi cô đành chấp nhận vậy, chắc vào tuần nữa công ti hắn có việc, hắn sẽ trở về ngay thôi, lúc đó cô sẽ thoát. Thôi cúng trưa rồi đi nấu cơm thôi, tức mãi sẽ không tốt, di nấu cơm thôi

Anh tắm xong liền đi xuống lầu, khi gần đến nơi thì nghe thấy tiếng chặt thức ăn, và còn có ai đó đang nghe tiếng cô chửi thầm anh, Anh ôm đầu chán nản, cười thầm, cô gái này quả là thú vị, thật khiến anh không thể không yêu được. Bước chân dài đều, tốc độ càng nhanh đi về phía cô, thoáng cái đã ở sau lưng cô, trong khi cô vẫn cứ mắng chửi vô tư:

-Em thích chửi sau lưng người khác như vật sao, hử??

-Anh....

Cái tên này làm cô giật cả mình, muốn cô bệnh tim sớm chắc, đùng là tên đáng ghét

-Anh sao hả? vợ yêu

-Mong anh ăn noi cẩn thận, tôi không phải vợ anh, cũng không được nhà nước công nhận.......

-Vậy thì đi đăng kí, anh lấy em ngay lúc này cũng được

cô chưa nói hết câu anh đã chen vào

-.....

-Hừ

Nhìn cô đang giận muốn hộc máu, tay đang băm vào miếng thịt nát tươm, không thành ra hình thù gì luôn, anh thở dài rồi vòng tay qua ôm eo cô rồi áp sát vào mình dành lấy con dao

cứ như vậy với cái tư thế tình cảm đó thì bao giờ mới hoàn thành bữa trưa??

-Em đi đâu đó?

-Lên lầu

-Không ăn chắc??

-Tôi không nuốt trôi anh cứ ăn đi

-Đứng lại. Tôi kêu em đứng lại em có nghe không hả?nếu không dừng lại, tôi thề tôi sẽ bắt em quỳ 2 ngày cho em không đứng dậy nữa thì thôi ,không tin đi thử

Anh nói đày sự đe dọa, hại cô không thể không dừng bước

-Anh muốn cái gì hả?

Cô quát to thật là quá mức chịu đựng của cô mà

-Xuống ăn

-Tôi không muốn ăn

-Tự xuống hay tôi bế xuống

-Tôi không xuống cũng không muốn ăn, sao anh cứ phải bắt ép tôi thế nhở??

Cô giận, nói cũng có phần uất ức, nước mắt đã sắp rơi xuống thì anh đã đến bên cạnh. Anh bế cô lên đi xuống dưới bàn ăn, nhìn cô khóc, anh cũng không lỡ ép cô nữa, nhưng quả thật cô rất gầy, bế không có cảm giác

-Em khóc cái gì??

Hức...tiếng khóc càng ngày càng to càng rõ ràng, như nước đổ ào ào

Anh ôm chặt cô ôm thật chặt

-Tôi có làm gì em đâu mà em phải khóc, em nín ngay cho tôi

Cô vẫn cứ khóc như thách thức anh, bực mình , cô gái trong lòng đúng là không biết điều, anh buông lỏng cô ra, nhìn vào đôi mắt đẫm nước đó, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu, anh chính là yêu cái sự đáng yêu ấy

vote&cmt nhá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro