Chương 7: Hữu duyên thiên lý năng tương lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô sau khi thức dậy, theo thói quen ăn sáng sau đó đi dạo nhưng giờ chỉ có một mình , không như ngày trước có bà Ngô bên cạnh nữa. Cô chợi nghĩ đến bà mà lòng nghẹn lại, sống mũi cay cay , bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống, rồi những giọt nước mắt khác thi nhau rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp như làn mưa đêm lạnh trong cõi lòng. Ngồi xuống cái xích đu gần đó, nó rất giống với cái xích đu mà cô và bà Ngô đã ngồi mỗi buổi sáng sớm. 

Đang chìm trong những suy nghĩ của quá khứ ấy, ở bên đường có một chàng trai nhìn cô say đắm. Anh đã thực sự yêu cô rồi, yêu cô đến say đắm, một cảm giác hạnh phúc khi nhìn thấy cô cười và cũng đau đớn khi nhìn thấy cô khóc. yêu là thế bây giờ anh mới hiểu cảm giác

Nhìn cô như vậy cho đến khi bóng cô khuất sau rặng cây đang thì thầm với gió

Cô đang xem TV trong phòng khách thì có người nhấn chuông, liền vứt gói bim bim trên tay xuống, chạy ra mở cửa. Hình ảnh đầu tiên đạp vào mắt cô, khiến cô sững sờ , là Anh.......

-Tôi nghĩ là hợp đồng đã kết thúc rồi chứ??Sao anh lại đén tìm tôi hả??

Anh thản nhiên đi vào nhà mặc cho cô đang sôi máu

-Ngôi nhà này sao lại nhỏ như vậy??

-Xin lỗi nhôi nhà nhỏ bé này sao giám so sánh với biệt thự của Ngô gia

- Vậy sao không ở lại đi??

-Tôi không có lý do gì để ở lại, hợp đồng đã kết thúc

-Ai nói bản hợp đồng kết thúc thì cô phải rời đi, em có thể ở lại mà??

-Nhưng tôi không muốn sống chung một mái nhà với anh

-Nhưng tôi lại muốn chung nhà thậm chí là chung giường với em đó

-Anh quá đáng vừa vừa thôi chứ??

Cô phẫn lộ, con người này thật sự quá đểu cáng, đê tiện

-Tôi sẽ sống ở đay cho đến khi em tình nguyện cùng tôi trở và Trung Quốc

-Tôi sẽ không về đâu, nên anh hãy dập tắt cái ý nghĩ đó đi

-Nếu em không về, tôi không ngại ở đay với em cả đời

-Tôi không cho anh ở đây

Cô nhìn em thách thức:

-Không lẽ em lỡ báo đáp người thương yêu em hơn con ruột  bằng cách đuổi con trai người đó đi sao??

-Anh......

Cô câm lặng, quả thực dù có ghét anh vì anh mỗi ngày đều hành hạ cô đủ kiểu , nhưng cô quả thực không thể báo đáp mẹ Ngô bằng cách như vậy được, mẹ ở trên trời sẽ buồn vì cô mất,  thôi cứ để anh ta ở đay vài ngày rồi anh ta cũng chán thôi ( ^^ chị nhầm rồi anh ấy mặt dày lắm.^^)

-Phòng tôi ở đâu??

-Tùy anh chọn

Cô khẽ đáp vì ở đây có khá nhiều phòng mà cô không dùng đến

-Được, em ra ngoài mua đồ cho tôi đi

-Anh sao không tự đi mua??

-Tôi không dành đường

-Tôi cũng vậy

-Em có mua không, nếu không mua tôi có cách trị em đấy

ánh mắt sắc lạnh, có chút đùa giỡn đang nhìn cô không rời

ôi trời ơi, cô muốn hét lên, anh ta bị làm sao thế này, lạnh hết cả sống lưng, cuộc sống của cô sau này sẽ khó khăn đay mong trời phù hộ

Vote&cmt cho Au nhá, sắp có H nhá


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro