Chương 5: Bi kịch, sự ra đi của cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mẹ chồng của cô ra đi dường như cô mất hết hồn phách, lúc nào tâm trạng cũng trôi lơ lửng, cô nhớ những ngày bà cùng cô uống trà, đi dạo trong vườn, nhớ những lần bà mắng anh vì cô, nếu giận quá sẽ bắt anh quỳ gối phạt một ngày để hối lỗi, cô nhớ những ngày bà ôm cô vào lòng và cô cảm thấy rất ấm áp, từng dòng kí ức yêu thương ùa về,......

-Thế Huân sao con lại bắt Nhi Nhi làm việc cả ngày như thế, con còn không cho vợ mình ăn uống gì là sao??

-Vì con muốn thế, vợ con, con có quyền quản

-Công tử.....con ra ngoài kia quỳ phạt cho đến khi muốn xin lỗi Nhi Nhi và hứa sẽ không đối sử như vậy với con bé nữ thì thôi

-Mẹ à, ai mới là con của mẹ??

-DuẫN Nhi...........

-Vậy còn con?/

- ra.......

Bà vì cô mà đối xử vói con tai mình nư vậy, làm cho cô thấy áy náy với anh, bà đúng là yêu thương cô hơn con đẻ của mình. Vậy mà cô cũng không thể giữ được lời hứa với bà, lới hứa duy nhất mà bà mong cô thực hiện, sinh con cho nhà họ Ngô, cô biết mình chỉ là người anh thuê cô làm vợ chứ anh không thực sự yêu cô, cô cũng không muốn gò bó anh vì cô phải lấy tư cách gì đây?

Cô nhìn mọi thứ xung quanh đây thay vì là hình bóng của anh mỗi ngày thì lại là hình bóng người mẹ hiền từ đi về phía phòng cô vào mỗi buổi sáng, cô nghẹn ngào nức nở:

-Mẹ ơi........

Cô òa khóc lên thật to, khóc như một đứa trẻ bị lạc mất mẹ

Rồi trong mơ cô thấy mẹ cô, người mẹ chồng như người mẹ đẻ

-" con gái nín đi đừng khóc"

-"mẹ..mẹ về rồi"

Cô ôm chặt bà như sợ bà sẽ biến mất

-" con phải nhớ lấy lời hứa mà mình đã nói với ta"

-"mẹ......."

Cô bỗng thất bà dần biến mất và không còn gì cả, cô hoảng sợ tỉnh giấc, mặt cô lấm tấm mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp vì khóc nhiều và không ăn uống gì khiến cô trở lên hợt nhạt

Cô ngồi dậy, nhìn lại không gian nơi đây lần cuối khi mai cô phải ra đi, cô nhẹ nhàng ra khỏi biệt thự, bắt đầu chuyến bay về việt nam yêu dấu của cô

*******************************************************************
**************************************************************************************8

Khi tối đến:

Anh lái xe vè nhà, khi anh vào nhà đã nhận thấy sự khác biệt, không giống như mọi hôm:

-Cô ấy đâu??

Anh lên tiếng hỏi đám người giúp việc, dĩ nhiên họ biết anh đang hỏi tới ai, liền:

-Tiểu thư đã đi rồi ạ

-Đi đâu??

-Cô ấy nói không về nhà bố mà về nơi bắt đầu

Nơi bắt đầu ư? anh nhấc máy:

-Điều tra lý lịch quá khứ của Phu Nhân cho tôi

- Dạ........

Rồi anh cúp máy đi lên phòng, sau khi tắm xong, theo thói quen mới là sẽ có người đưa khăn anh kau đi những giọt nước trên mặt nhưng giờ đây không có ai làm việc đó cả, anh ngồi lặng lẽ xuống giường, nhớ lại những lúc cô chưa ngủ ngồi đọc sách thấy anh làm việc liền mang cho an một tách cà phê, rồi mỗi sáng thức dậy, đều thấy cô tựa vào lồng ngực mình mà ngủ, khuôn mặt đáng yêu chết đi được anh bây giờ đang nhớ mọi thứ thuộc về cô và anh đang rất nhớ cô

Vote&cmt đi nản quá à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro