Chương 4: ở nhà chồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ở đây cũng rất thoải mái, thời gian trôi qua nhanh nên cuối cùng cô cũng ra trường. Hàng ngày cô đều ở nhà với bà Ngô, mọi người giờ đều biết tên thật của cô là Lâm Duẫn Nhi, bà Ngô hay gọi cô là Nhi Nhi, cô thường tâm sự với bà. Bà rất hài hòa và dễ tính không như tưởng tượng của cô khi mới về nhà chồng

Trong công viên, tại một cái bàn đã được kê sẵn ở đây:

-Con gái

-Dạ??

-Mẹ muốn nhờ con  một việc

Bà Ngô nắm lấy tay cô và nhìn cô với ánh mắt thành khẩn, ánh mắt này dù có bảo người ta đi ăn cắp người ta cũng làm theo

-Mẹ cứ nói đi ạ

-Ta không còn sống được bao lâu nữa, con ở với Thế Huân lâu như vậy chắc cũng hiểu tính nó, đừng làm nó giận nếu không ta cũng không giúp được con

-Tại sao mẹ lại nói vậy??

-Có rất nhiều người nhằm vào nhà họ Ngô, tính Thế Huân nóng nảy, chỉ cần con không cẩn thận phạm một sai lầm thì ta không biết nó sẽ làm gì nữa, con là người dễ lừa nhất lên họ sẽ nhắm vào con, con phải cẩn thận

-Mẹ à, con biết rồi mẹ yên tâm

Cô đặt tay lên tay bà nắm chặt

-Con phải nhớ dù thế nào cũng phải sinh người nối dõi cho ta, con hứa đi

-Con.....hứa

Hai người cùng nha thề bồi, 'Mẹ à, con xin lỗi mẹ đừng giận con nhé, con không thể làm khác được'

Tối:

-Thế Huân, ngòi xuống đi con

-Có chuyện gì vậy mẹ??

-Hai con liệu bao giờ mới có cháu cho ta đây??

-Duẫn Nhi còn rất trẻ

-Nó đã hứa với ta rồi

-........

Anh nhìn cô rồi lại tiếp túc ăn

Ăn xong anh và cô về phòng:

-Sao cô lại đồng ý điều kiện đó??Sớm biết là không làm được  thì đừng có nhận lời

-Tôi không thể làm khác

Cô quay lại nhìn anh:

-Vậy cô muốn sinh con cho nhà họ Ngô thật hả??

-Không phải

Cô trầm mặc, anh đăm chiêu. Hai người mệnh ai lấy làm việc, hai người họ như hai chân trời mãi không thể với tới

Trong phòng bà Ngô:

-Bác hãy đưa phần tài sản này chuyển sang cho Duẫn Nhi, sau này tôi mất chắc con bé sẽ chịu nhiều thiệt thòi, nếu một ngày Thê Huân giác ngộ bác hãy nói cho nó biết để nó giữ lấy hạnh phúc cả đời

Bà Ngô chăn trối, sau đó cũng nhắm mắt. Người quản gia ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng. Không ngờ bà sớm đã biết nhưng lại rất yêu thương cô, nhưng kiệu cô có biết mà đền đáp không? Người mẹ chồng này còn tốt hơn bồ tát tái sinh. Lú đó cô đang ở trong phòng, lòng thấy không yên liền sang phòng mẹ xem sao. Mẹ là người duy nhất cho cô tình thương mà bao nhiêu năm nay cô không có, cô chỉ có tình thương của cha nuôi mà chưa hề có tình yêu của một người mẹ, mà nay người mẹ chồng này đã cho cô cảm giác có mẹ thật là hạnh phúc. Bước chân nhanh hơn, sang đến nơi là hình ảnh đau buồn, bi ai nhất:

-Mẹ.......mẹ à......mẹ

Cô hoảng hốt lay lay người bà nhưng không co động tĩnh gì hết

-Gọi....thiếu....gia...sang đây ..........nhanh

Vài giây sau đã nhìn thấy anh, anh lao vào ôm bà, lay bà như muốn bà tỉnh lại, nhưng không thể vì bà đã ra đi

Bây giờ trong phòng chỉ còn tiếng gào khóc tiếng thét. Không gian chết chóc bao chùm làm người ta muốn ngạt thở, cô đau buồn đến vô hạn, cô vẫn chưa thể tin là bà đã chết, chỉ khi người ta bắt đầu chôn cỗ quan tài cô mới hoảng hốt

-Đừng mà....mẹ ơi,,,,,,,

Cô gào lên nước mắt dàn dụa, cô thực sự coi bà là người mẹ ruột mà không phải là mẹ chồng. Cô ôm chặt chiếc quan tài, dường như không muốn xa bà, chỉ đến khi anh đỡ cô dậy và ôm cô vào lòng thật chặt

-.............

-...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro