Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng nghe một câu hỏi: "Bạn có đau lòng nếu thấy người yêu cũ đi cùng người yêu mới?"

***

Cửa hàng đồ chơi dành cho trẻ em sao? Bọn họ...

Ánh mắt cô trở nên nhàn nhạt, hạnh phúc vậy sao? Đình Ngụy Phi, tại sao một chút áy náy khi hắn đối diện với cô cũng không có?

"Đau lòng sao?"

Ngô Thế Huân đột nhiên lên tiếng làm cô giật mình, nhếch mép một cái, cô im lặng, không nói gì cả. 

Nói không đau lòng là nói dối. Tuy nhiên, nếu hắn đã phản bội cô, thì cô vì sao phải một mình chịu đựng. Vì thế mà cô quyết tâm gạt bỏ hắn ta ra khỏi cuộc đời của mình, sẽ khó khăn, nhưng cô sẽ dứt khoát mà đem hắn đá ra khỏi thế giới của cô. Còn nữa, hận này tất nhiên sẽ phải trả rồi mới đá ra được. 

Ngô Thế Huân nhìn thấu suy nghĩ của cô, khuôn mặt chợt thoáng qua tia vui vẻ.

Chiếc lamborghini dừng lại trước một khu nhà trọ nhỏ. Lâm Duẫn Nhi vội vàng thoát ra khỏi móng vuốt của hắn, nhảy nhanh xuống xe quay đầu lại nói

"Tôi không biết anh có ý gì với tôi hay không, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống an ổn"

Trong lòng hắn nổi lên nộ khí đã cuồn cuộn, lời này của cô là có ý gì? Cô đừng hòng thoát ra khỏi hắn, một khi hắn đã xác định thứ mà hắn muốn, không gì là không thể. Được thôi, cô càng tránh hắn thì hắn càng kéo cô lại.

Trên mặt hắn hiện ra một nét gian tàn, khóe miệng nhếch cao một bên vô cùng lưu manh, buông lại một câu 

"Tôi là Ngô Thế Huân, nhớ cho kĩ" 

Cô nhún vai một cái, chờ chiếc xe chạy đi. Cô làm một mặt quỷ le lưỡi. Không nhớ! Tại sao phải nhớ? Sẽ không gặp lại làm sao phải nhớ cơ chứ! Hắn không tránh cô thì cô sẽ tránh. 

Lâm Duẫn Nhi tung tăng chạy vào nhà, cuộc sống bình thường thân yêu của cô đã trở lại. Cô sẽ có một bắt đầu mới tốt đẹp!

Ngô Thế Huân nhìn qua kính chiếu hậu, khẽ mỉm cười. Bộ dạng của cô thật đáng yêu, có điều cô suy nghĩ gì anh đều nhìn thấu.

Muốn né anh? Nếu cô đủ dũng cảm...

Lâm Duẫn Nhi vào tới phòng liền vất đồ qua một bên mà leo lên giường nằm. 

Mệt chết đi được! Cô ai oán nằm trên giường. Dạo gần đây rất nhiều chuyện xảy ra làm cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô nhắm khẽ đôi mắt. Bất chợt điện thoại vang lên, Lâm Duẫn Nhi lười biếng đứng lên cầm lấy điện thoại.

"Nhi Nhi, sao cậu có thể vô tâm như vậy? Cùng trai đẹp rời đi mà không đợi tớ". Bên trong điện thoại vang lên tiếng ai oán của Tô Đan Đan. 

Môi của Lâm Duẫn Nhi giật giật mấy cái

"Trai đẹp?"

"Chính là người tớ hẹn gặp cậu đấy!"

"Tớ không về cùng anh ta"

"Sao? Cậu.."

"Đan Đan, tớ vừa mới chia tay. Hơn nữa cậu đừng làm như vậy, tớ cảm thấy tớ rất ổn. Cậu đừng lo lắng!" 

"Nhưng.."

"Tô Đan Đan!"

"Được rồi, tớ sẽ không như vậy nữa!"

Lâm Duẫn Nhi biết Tô Đan Đan sợ cô đau lòng nên mới để cô gặp một người đàn ông khác để cô nhanh chóng quên đi Đình Ngụy Phi. 

Nhưng cô thật sự cảm thấy ổn, cô vốn mạnh mẽ, cô đã nghĩ thông suốt, hắn không đáng để làm tổn thương tâm trạng của cô. 

Đã có lần cô nghĩ, có thể hắn vì một lí do bất đắc dĩ mà phải làm như vậy, nhưng hiện thực đều phản bội giả thuyết của cô, hắn... vô tâm đến đáng sợ, càng nghĩ làm cô thêm chán ghét hắn.

"Được rồi, có người gọi tới, tớ cúp máy đây!"

Lâm Duẫn Nhi bấm nút xanh một cái, tiếp tục áp lên tai. Một giọng nữ thanh thót vang lên trong điện thoại

"Xin chào, cô có phải là Lâm Duẫn Nhi?"

"Đúng rồi!"

"A, tôi là người của bộ phận nhân sự của công ty W, tôi muốn thông báo cho cô ngày mai tới công ty để thu dọn đồ đạc nghỉ việc"

Lâm Duẫn Nhi thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cái gì đây? Cô bình thường đi làm rất nghiêm túc, cũng không có phạm vào quy định gì, như thế nào bị đuổi việc? Có phải gọi nhầm rồi hay không a. Cô lo lắng hỏi lại

"Xin hỏi, tại sao tôi phải nghỉ việc? Có phải gọi nhầm người hay không?"

"Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của cấp trên, còn có, chúng tôi sẽ bồi thường hợp đồng cùng cô. Thật sự xin lỗi". Đầu dây bên kia vang lên giọng đầy áy náy. Thật sự cô ta cũng chẳng biết tại sao cấp trên lại đưa ra ý kiến sa thải nhân viên mà không nói rõ lí do. 

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ tới"

Cúp điện thoại, Lâm Duẫn Nhi ai oán. Công ty cô làm không nhỏ, làm sao lại có thể làm việc không có quy tắc muốn đuổi người là đuổi như vậy chứ. 

Nhưng mà nghĩ lại, thật ra cô cũng muốn xin nghỉ việc ở công ty này lâu rồi. Mặc dù tiền lương cũng không tệ, nhưng sức ép công việc quá nặng. Trước đây là vì muốn phấn đấu để xứng đôi cùng Đình Ngụy Phi, nhưng hiện tại không cần nữa. Cô muốn kiếm một công việc nhàn nhã một chút, tiền ít cũng không sao, một mình cô sống thong dong không cần nhiều tiền. Hơn nữa, công ty có đền tiền bồi thường hợp đồng, vậy càng tốt!

Lâm Duẫn Nhi nhún vai một cái, xách thân đi tắm sau đó đánh một giấc ngon lành.

Cô không biết, chuyện cô bị nghỉ việc tại công ty W là một sắp xếp của một ai đó vô cùng lưu manh.

***

Nắng sáng chiếu trên khu vực trước cửa công ty W. Một cô gái dáng vẻ thuần khiết trong trẻo một tay ôm thùng giấy một tay ôm phòng bì, là tiền bồi thường, thật nhiều a. Khuôn mặt tinh nghịch le lói nụ cười cùng núm đồng tiền xinh xắn.

Lâm Duẫn Nhi ghé vào một quán cà phê, gọi một cốc latte. Đem máy tính để lên bàn, nhanh chóng nộp hồ sơ vào các công ty. Thật ra, năng lực của cô không đến nỗi tồi, có thể làm trong các công ty lớn. Cô tin tưởng mình có thể nhanh chóng kiếm được công việc mới, vì thế mà cô không lo lắng khi bị sa thải bởi công ty W. 

***

Một tuần sau...

Từ Ngôn Hy nằm trên giường, bực tức đem cái gối ném xuống đất một cái. 

Một tuần rồi a, một tuần rồi cô vẫn chưa kiếm được công việc mới. Cô đã nộp hồ sơ vào các công ty lớn nhỏ, rất nhiều rất nhiều, thế mà vẫn chưa một lời hồi đáp. 

Có một vài công ty gọi điện tới bảo cô tới phỏng vấn, thế mà chưa đầy hai tiếng sau lại gọi nói báo nhầm người. Thế này thì cũng quá là không bình thường rồi đi.

Chỉ còn có hai công ty cô chưa nộp hồ sơ, một là công ty của Đình Ngụy Phi, hai là công ty Song Y. 

Vì sao không nộp? 

Quá rõ ràng, công ty Đình Ngụy Phi, công ty người yêu cũ có thể nộp vào sao? Nếu nhỡ được nhận đi làm không cẩn thận đụng trúng hắn cô sẽ không kiềm được mà đánh cho cái tên phản bội đó nhừ tử mất. 

Còn Song Y, là công ty đứng đầu nước, công ty nổi tiếng trên thế giới, mặc dù cô có năng lực khá, nhưng mà cũng không giỏi đến mức sẽ được nhận vào đó! Nhân viên công ty Song Y tuyệt đối toàn nhân tài, cà lơ phất phơ như cô khẳng định sẽ không bon chen ở nơi đó được.

Nhưng mà, lí do như vậy, nhưng cô vẫn phải thử vận may của mình. Số tiền bồi thường kia cũng không cứu được cô cả đời, cô cần có công việc ổn định. 

Thế là cô quyết định nộp hồ sơ xin việc vào Song Y. Cô thầm tự nhủ, Song Y chịu áp lực còn hơn vào công ty của tên khốn nạn kia, cô sẽ không nhịn được mà kết liễu cuộc đời hắn

Cô thầm cầu nguyện ông trời hãy thương cô một lần đi. Cô thất tình, vào bệnh viện, còn có bị nói là gái có chồng đã quá đau khổ rồi a. 

Quả nhiên ông trời không trêu người cô nhiều lắm, thương tình cô một lần. 

Nửa ngày sau, một cú điện thoại tới nói cô đã được nhận vào công ty Song Y, ngày mai có thể tới công ty làm thủ tục kí hợp đồng, sau đó có thể đi làm. 

Cô mừng suýt khóc mà lăn lộn trên giường, nhưng vẫn hỏi không cần phỏng vấn sao, bình thường vẫn là nộp hồ sơ, sau đó người ta hồi âm, sau đó phỏng vấn, và mới chính thức nhận việc chứ?

Nhưng mà quý công ty chỉ trả lời không cần. Người ta đã trả lời vậy cô cũng không cần tò mò lí do. Chỉ cần cô được nhận vào là tốt rồi. Thế là cả hai ba tiếng nằm lăn qua lăn lại cười ngây ngốc sau đó đánh một giấc mộng đẹp.

***

Sau khi đứng trước gương quần tới quần lui, thay đổi vô số bộ cuối cùng cô mặc một chiếc áo somi trắng cổ trụ, bên ngoài mặc cái váy đen lịch sự lại vô cùng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo jeans xanh. Có thể làm cho cô năng động hơn một chút.

Công ty Song Y...

Lâm Duẫn Nhi đứng ở đại sảnh hít sâu một cái. Công ty hàng đầu quả là có khác, đại sảnh thôi mà cũng hoành tráng như vậy. Người người tấp nập đi vào, ai cũng có vẻ rất bận rộn nha.

Ở giữa đại sảnh là một tượng đài phun nước, nghe nói tượng đài này rất đắt. Ở trên tượng đài có bốn thiên thần nhỏ. Mắt của mỗi thiên thần là một hạt kim cương đỏ. Thoạt nhìn thật đáng yêu, nhưng nếu nhìn kĩ như ác quỷ bé nhỏ vậy. Công ty lớn, đến vật trang trí cũng có tầm ảnh hưởng đáng sợ.

Không ngẩn người nữa, cô bước nhanh về quầy tiếp tân, lễ phép hỏi

"Xin hỏi, phòng nhân sự ở đâu?"

"Cô lên tầng hai, đi thẳng sau đó rẽ phải, căn phòng thứ ba"

Buông một câu "cám ơn" sau đó cô rời đi.

Lâm Duẫn Nhi đi theo chỉ dẫn tới phòng nhân sự, làm thủ tục một lát, cuối cùng chính là làm thư kí. 

Cô có chút nhăn mặt. Như thế nào lại làm thư kí? Nhưng mà, có còn hơn không, hơn nữa lương rất cao, vậy cũng tạm ổn.

Sau đó, người ta bảo cô bắt đầu hôm nay làm việc luôn. Gấp gáp như vậy không biết làm cái gì a. Còn có phải trình diện tổng giám đốc. 

Hơi lắm chuyện rồi đó!

Lâm Duẫn Nhi vừa rời đi, trong phòng liền tụm lại. Bọn họ mới nghe được tin tổng giám đốc Song Y tuyển thư kí, thế là rất nhiều người tới nộp hồ sơ, đa phần đều là nữ. 

Vì sao ư? Tất nhiên là vì say mê vẻ đẹp làm điên đảo quần chúng của tổng giám đốc công ty họ rồi. 

Nhưng mà đáng tiếc ai cũng không được nhận, cuối cùng lại một cô gái không biết ở đâu ra, không cần phỏng vấn mà vẫn lọt vào, còn có nghe nói do cấp trên chỉ định cô ta. 

Thật đáng ghét, sau này bọn họ sẽ chỉnh cô thật tốt. 

Lâm Duẫn Nhi đứng trước của phòng tổng tài, có chút hồi hộp. Không biết cấp trên của mình như thế nào, chỉ hy vọng dễ tính một chút a

*Cốc cốc cốc...*

Ngô Thế Huân ngồi bên trong nhếch mép, nhanh như vậy sao? 

Hắn đã rất vất vả mới đem cô đến đây được

Công ty W mà cô làm, lí do cô nghỉ việc? Chính là hắn đã ra lệnh cho giám đốc công ty hủy hợp đồng cùng cô, sau đó thông báo cho các công ty lớn nhỏ không được nhận cô. 

Tất nhiên các công ty đều run sợ mà nghe theo. Ai dám nhận cô chính là đối đầu với công ty Song Y. Vì thế mà, Lâm Duẫn Nhi không nhận được phản hồi của các công ty mình nộp đơn.

Đuôi mắt hiện lên ý cười, một khi hắn đã muốn không gì là không thể. Hắn thực hiện kế hoạch này, chính là muốn để cô gần hắn mà mau yêu hắn đi a.

Hắn trầm trầm lãnh đạm lên tiếng

"Vào đi!"

Lâm Duẫn Nhi vừa mới bước vào, nhìn hắn một cái, khuôn mặt liền biến đổi.

Ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc!

Hắn...hắn sao lại ở đây? 

Cô liếc mắt về phía bàn làm việc. Hai chữ tổng giám đốc "Ngô Thế Huân" to đùng đập vào mắt cô. 

Trùng hợp như vậy sao? Đây được gọi là gì? Nghiệt duyên sao? 

Sao hắn ở đâu cũng xuất hiện, cô cứ tưởng sau một tuần hắn đã biến mất khỏi cuộc đời xinh đẹp của cô rồi chứ! 

Bây giờ cô không nhận công việc này có được hay không? Chắc chắn là không rồi, khuôn mặt cô đau khổ. 

Khi nãy lúc kí hợp đồng cô có một đoạn "nếu bên nào vi phạm, hoặc hủy hợp đồng sẽ bồi thường" mà số tiền đó, không hề nhỏ nha.

Bất chợt cô hiểu ra, lí do mình bị nghỉ việc ở công ty W!

Ngô Thế Huân nhíu mày một cái. Sẽ không phải bị dọa rồi chứ? Hắn nhìn cô ngây ngốc một hồi, cuối cùng lên tiếng

"Còn định ngây ngốc đến khi nào?"

Lâm Duẫn Nhi giật mình, kéo hồn trở lại. Khuôn mặt có chút nhăn nhó một cái. 

Đến mức này rồi, cô không thể không nhận công việc này. Đành tự nhủ sẽ cố gắng coi như không quen biết anh ta, coi như đây là lần đầu gặp nhau vậy. 

Thế là hít sâu một cái, cô cúi người gật đầu một cái, sau đó nhanh nhẹn mở miệng

"Xin chào, tôi là thư kí mới, tôi đến để trình diện cùng Ngô tổng"

Mặt hắn đen lại, ngữ điệu này chính là xác định phân rõ ranh giới cùng hắn sao? 

Xem ra hắn sẽ phải dạy dỗ cô thật tốt mới được, dám cư nhiên đem hắn ra phân rõ ranh giới.

Thấy hắn không nói gì, cô nhún vai một cái

"Nếu.. không có việc gì, tôi đi trước!"

Nói rồi cô quay người mở cửa, nhưng tay mới sờ đến núm vặn cửa liền nghe giọng lãnh đạm của hắn

"Em đi đâu đấy?"

Lâm Duẫn Nhi quay lại, mặt khó hiểu. Cô có thể đi đâu, tất nhiên là đi làm việc rồi. Không lẽ cô tới đây chơi sao?

"Tôi quay về bắt đầu công việc của mình"

"Em sẽ làm việc ở kia!" Ngô Thế Huân đưa tay chỉ cái bàn ở góc phòng gần cửa sổ.

Cô nhíu mày, suýt ngã ngửa. 

Công ty lớn như thế này mà đến thư kí cũng không có phòng riêng sao? Nếu không có phòng riêng thì cũng có thể đặt bàn ở cửa ra vào phòng tổng giám đốc mà, không phải các công ty khác đều như vậy sao? 

Như thế nào thư kí lại chung phòng với tổng tài?

Nghĩ thì nghĩ, nhưng mà cô phải ngoan ngoãn đem đồ tới góc phòng mà bắt đầu công việc của mình.

Thật ra cô không biết, đã có ai đó ra lệnh mang bàn thư kí vào trong phòng của tổng giám đốc. Người đó là ai, khỏi bàn cũng biết, chính là cái người hiện tại đang một dạng đắc ý ngồi ngay bàn tổng giám đốc kia - Ngô Thế Huân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro