Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi từng nghe một câu hỏi: "Bị tiểu tam chỉnh thì phải làm sao?"

***

Thật ra cô không biết, đã có ai đó ra lệnh mang bàn thư kí vào trong phòng của tổng giám đốc. Người đó là ai, khỏi bàn cũng biết, chính là cái người hiện tại đang một dạng đắc ý ngồi ngay bàn tổng giám đốc kia - Ngô Thế Huân! 

Lâm Duẫn Nhi ngồi làm việc được tầm hai ba tiếng, liền bị sai bảo đi pha cà phê, tất nhiên là cho cái tên tổng giám đốc cao quý kia!

Mới hai ba tiếng mà đã nào là

"Tôi chưa ăn sáng, rất đói" Thế là cô xách thân đi mua đồ ăn sáng cho hắn

"Kí tên nhiều tay thật mỏi" Cô cố tình ngồi im, cuối cùng cũng bị bắt massage tay cho hắn

"Thật nóng, cô mau mở máy lạnh." Báo hại cô tìm cái điều khiển máy lạnh muốn đổ mồ hôi máu, cuối cùng thấy nó nằm ngay trong ngăn bàn làm việc của hắn, hắn lại không nhắc cô một tiếng, khoảng khắc cô nhìn thấy cái điều khiển, cô chỉ muốn bóp nát nó luôn..

Thật muốn.... đem hắn đá văng ra ngoài! Tên đáng ghét!

Người nào đó sau khi hành hạ được người khác thì trong lòng vô cùng vui vẻ, cảm giác trêu chọc cô thật tốt!

***

Lâm Duẫn Nhi cầm cái ly trắng sứ đặt lên bàn, một tay xé cái bịch cà phê, bỏ vào trong ly. Sau đó đưa qua vòi nước nóng, cẩn thận rót nước vào, đem muỗng khuấy đều. 

Cô quay người định rời đi thì bắt gặp một cô gái mặc một bộ công sở vô cùng vô cùng gợi cảm bước tới. Chiếc áo somi cổ V lộ ra bộ ngực đầy đặn ẩn hiện, chiếc váy bó sát đôi chân thon dài của cô ta. Tóc xoăn nước màu nâu đỏ thả dài hai bên ngực che che đậy đậy, lại vô tình làm nó gợi cảm hơn. 

Bộ dáng này, Lâm Duẫn Nhi tặc lưỡi một cái, không làm người mẫu thì quá đáng tiếc rồi! 

Tần Diệp Ly lắc lư đi tới trước mặt Lâm Duẫn Nhi, đem ánh mắt ganh ghét đặt trên người Lâm Duẫn Nhi. 

Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, cô làm gì sao? Sao lại nhìn cô với cái ánh mắt đó nhỉ?

Đang nghĩ có nên chào hỏi một tiếng hay không, dù gì cũng là đồng nghiệp. Nhưng Lâm Duẫn Nhi lại tặc lưỡi, người ta đã ghét mình thì vạ gì dây vào, chỉ tổ thêm rắc rối mà thôi. 

Cô cầm ly cà phê xoay người bước đi

Trước đây công việc pha cà phê này chính là của Tần Diệp Ly. Bây giờ lại bị một tiểu nha đầu giành đi, sao cô còn có thể ngày ngày gặp được không mặt của tổng giám đốc đây. Càng nghĩ càng tức giận. Cô phải chỉnh nha đầu này thì mới hả dạ.

Tần Diệp Ly đung đưa chân dài, cố tình đưa chân phải ra. Lâm Duẫn Nhi bị vấp phải, không phòng bị ngã nhào về phía trước. 

Chưa kịp định thần, một trận đau rát từ cánh tay truyền đến. Toàn bộ cà phê đổ lên người Lâm Duẫn Nhi, nước vừa mới sôi, làm vùng bị bỏng nổi rộp sưng đỏ lên.

"Ôi, cô không sao chứ? Sao lại đi đứng bất cẩn như vậy?"

Trên đỉnh đầu vang lên câu nói giễu cợt cùng đắc ý của Tần Diệp Ly

Lâm Duẫn Nhi nhíu chặt đôi lông mày mềm mại, đây là cố ý chỉnh cô sao? Cô mới làm việc được hai ba tiếng thôi, xui xẻo sao lại đến nhanh như vậy chứ.

Cô cắn răng chịu đau, thầm tự nhủ: "Không sao không sao, mày phải cố lên Lâm Duẫn Nhi, nếu một vết bỏng thế này mà mày còn không chịu được thì sau này sao có thể lăn lộn ở Song Y chứ!"

Cô nhíu chặt mày, gồng mình từ từ đứng dậy, trên miệng gượng cười yếu ớt

"Tôi không sao!"

Tần Diệp Ly nhếch khóe miệng. Mạnh mẽ cái gì chứ, xem ta từ từ chỉnh ngươi để ngươi phải rời khỏi công ty này thì ta mới hả dạ. 

Tần Diệp Ly giương cánh môi đỏ chót của cô ta, mở miệng ngon ngọt

"Người cô bẩn rồi, cô mau vào WC rửa đi. Cà phê của tổng giám đốc để tôi lo cho"

"Được!"

Lâm Duẫn Nhi quay lưng rời đi. Thì ra là vì muốn pha cà phê cho tổng giám đốc sao? 

Muốn pha thì cũng có thể nói cô một tiếng, cô sẽ toàn tâm nguyện ý nhường nó cho Tần Diệp Ly, bởi vì, chính cô cũng không có muốn làm công việc đó.

***

Tần Diệp Ly được pha cà phê cho Ngô Thế Huân thì khóe miệng kéo lên thật cao. Trước khi bước vào, còn cố ý chỉnh lại cổ áo sơ mi lệch ra, kéo chân váy lên làm nó ngắn củn cợt. 

Cô ta nắm lấy tay vặn đẩy vào, trên miệng lộ ra nụ cười quyến rũ

"Tổng giám đốc, em đem cà phê cho anh..."

Tần Diệp Ly bỏ cà phê lên bàn, cố ý cúi thật sâu lộ ra cảnh xuân quang đẫy đà.

Ngô Thế Huân đang thắc mắc Lâm Duẫn Nhi tại sao lâu như vậy vẫn chưa trở về. Định đi xem thế nào thì Tần Diệp Ly bước vào, tay cầm ly cà phê. 

Cà phê ở đây, thế thì cô ấy ở đâu?

Lại nói Tần Diệp Ly này, ba lần bảy lượt quyến rũ hắn, đã không ít lần bị hắn ném ra ngoài. Không những Tần Diệp Ly, còn nhiều nhân viên nữ cũng muốn leo lên cái ghế Ngô phu nhân. Mặc dù đã vô số lần làm hắn phải đuổi việc, ném ra ngoài, sử dụng mọi biện pháp, thì hiện tượng đáng sợ này mới thuyên giảm. Nhưng danh vọng quá cao để người ta phải liều lĩnh mà leo lên.

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn Tần Diệp Ly, lạnh lùng hỏi

"Lâm Duẫn Nhi đâu? Sao cô lại bưng cà phê vào?"

Tần Diệp Ly ở trong lòng tức giận, tổng giám đốc sao lại quan tâm nha đầu kia chứ!

Cô ta đem nộ khí ẩn sâu trong người, lắc lư đi tới bên cạnh Ngô Thế Huân, cố ý đem cặp đùi thon dài trắng trẻo lộ ra, uyển chuyển trả lời

"Cô ấy nói bận chút chuyện nên xin phép ra về, người ta mới tốt bụng đem cà phê qua cho anh"

Ngô Thế Huân thấy Tần Diệp Ly sắp sửa lộn xộn, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng, trầm giọng

"Ra ngoài!"

Tần Diệp Ly mặc dù muốn quyến rũ Ngô Thế Huân, nhưng thấy hắn như vậy thì liền thức thời trở ra ngoài. 

Còn nhiều cơ hội, cô có tài năng, là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong công ty này. Một nha đầu sao có thể làm khó được cô cơ chứ! Chờ xem, tôi nhất định sẽ quyến rũ được anh!

Tần Diệp Ly ra ngoài rồi. Ngô Thế Huân dựa người vào ghế, đưa mắt nhìn qua chỗ của Lâm Duẫn Nhi. Giỏ xách, điện thoại, đồ đạc vẫn còn kia. Đi về sao lại không mang theo? 

Là Tần Diệp Ly nói dối sao? Xem ra cô ta càng ngày lá gan càng lớn! Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi chứ? Rốt cuộc trốn đi đâu rồi không biết.

Ngô Thế Huân nhấn điện thoại trên bàn, giọng trầm trầm lạnh lùng

"Mau xem Lâm Duẫn Nhi hiện tại đang ở đâu!"

Lâm Duẫn Nhi ở trong nhà vệ sinh cầm khăn giấy ướt đắp lên vùng bị bỏng ở cánh tay.

Thật đau a! Cô không có nghỉ nó lại sưng đỏ lên như vậy, xem ra càng ngày nó càng đỏ dữ dội. Chửi thầm trong lòng một tiếng: "Con bà nó, nhất định sau này cô sẽ tìm cơ hội trả cả vốn lẫn lời cho cô ả" 

Cô nhìn vào trong gương. Tóc tai có chút chật vật, áo sơ mi trắng bị cà phê làm bẩn hiện lên vào vệt nâu vàng. Cánh tay sưng đỏ đập ngay vào mắt người ta. Ôi! thê thảm quá. Mới ngày đầu a! 

Lâm Duẫn Nhi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đứng trên hành lang băn khoăn một lúc. 

Làm sao bây giờ, hôm nay cô mặc áo sơ mi tay ngắn, không cách nào che đi được vết bỏng nổi bật này. Nếu cô để bộ dạng như vậy gặp tổng giám đốc, khẳng định sẽ bị giáo huấn một phen đi, cái tên đó vốn ưa sạch sẽ!

Đang chật vật một phen, bắt gặp một người đàn ông đi tới, là Doãn Thiên Phách. Cô đã từng gặp anh ta, chính là lúc ở nhà hàng kia!

Xác định người quen, cô liền chạy tới

"A, chào anh!" Doãn Thiên Phách đang nhức đầu không biết Lâm Duẫn Nhi này chui ở chỗ nào, lại gặp ngay cô dâng tới cửa, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, mở miệng

"Này baby girl, Ngô Thế Huân đang tìm cô đấy!"

"Sao? Anh ta đang tìm tôi sao?"

"Đúng vậy, còn có vẻ hơi tức giận!" Doãn Thiên Phách nhớ lại cái giọng lạnh như băng ban nãy liền khẽ cười.

Lâm Duẫn Nhi thầm run trong lòng một cái! Xong rồi, phải mau tìm cách che cái chiến tích hùng hồn của Tần Diệp Ly lại mới được.

Cô đảo mắt, bắt gặp cái áo khoác trên người Doãn Thiên Phách, khóe miệng liền giương cao. Vẻ mặt không thể lưu manh hơn nhìn chằm chằm vào áo người ta.

Doãn Thiên Phách bắt gặp ánh mắt này, cả người liền run nhẹ một cái!

Con bà nó, baby girl, cái nhìn của em thật nguy hiểm a! 

"Này, anh có thể cho tôi mượn chiếc áo khoác của anh một ngày được không?"

Doãn Thiên Phách khó hiểu nhìn cô một cái, đến khi ánh mắt dừng lại trên vết bỏng chói mắt kia. Chợt hiểu ra mục đích cô mượn áo. 

Anh khẽ nhếch môi, Ngô Thế Huân mà nhìn thấy cái vết bỏng này, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây. Anh thật mong chờ.

"Được thôi, nhưng cô phải giặt thật sạch, sau đó ngâm nước xả hiệu W, đừng để lại mùi hương của cô trên áo, người phụ nữ của tôi sẽ ghen a!"

Anh liền đau lòng giao áo cho cô. Trước khi Lâm Duẫn Nhi đi còn dặn lại "nhớ phải hiệu W". Cô cảm thấy anh ta thật phiền phức, chỉ một cái áo khoác thôi mà lắm điều thế không biết.

***

Đứng trước phòng tổng giám đốc, Lâm Duẫn Nhi đem áo khoác mặc vào, cố gắng che kín cánh tay cùng những vệt cà phê, tất nhiên sẽ có một số chỗ không che được, nhưng chắc hắn cũng không quá để ý kĩ đâu.

Trong lúc Ngô Thế Huân sắp mất hết kiên nhẫn thì Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa bước vào. 

Ngô Thế Huân đem ánh mắt quét qua người cô một lượt khiến cho cả người cô không chịu được run lên một cái.

Ánh mắt hắn sa sầm, chiếc áo khoác kia không phải của Doãn Thiên Phách sao? Cô cư nhiên dám mặc áo của người đàn ông khác, xem ra phải đem cái tên trăng hoa kia ra trừng phạt, còn có phải giáo huấn cô một phen, để cô không tùy tiện đem quần áo của người khác mặc lên người mới được

"Tới đây!" Ngô Thế Huân lạnh lùng ra lệnh.

Lâm Duẫn Nhi thầm sợ hãi, phát hiện ra rồi sao? Cô đã che rất kĩ rồi a.

Thấy cô còn do dự ngây ngốc đứng đó, hắn liền lạnh giọng khẽ quát lên một tiếng

"Mau tới đây!"

Cô sợ hãi bước nhanh lên bên cạnh Ngô Thế Huân, không dám nhìn thẳng vào hắn mà cúi đầu nhìn những ô gạch sáng bóng trên nền nhà.

Hắn vươn tay kéo cô một cái, Lâm Duẫn Nhi bất ngờ không lường trước được ngã nhào vào lòng hắn, lúc té ngã vào ngực hắn không cẩn thận để cánh tay chạm trúng cạnh bàn, cô nhăn mặt khẽ la lên

"A, đau quá!"

Ngô Thế Huân nhíu mày, đem cánh tay của cô lên xem thì cô liền giật tay lại, đem giấu ra đằng sau. 

Hắn đen mặt lại, cô giấu diếm hắn cái gì, liền mạnh tay kéo cánh tay lại, vạch ống tay áo lên.

Quả nhiên, sắc mặt Ngô Thế Huân trở nên lạnh lùng như tảng băng Nam Cực, toàn thân tỏa ra đầy nộ khí nhìn chằm chằm vào vết bỏng.

Lâm Duẫn Nhi thấy hắn như vậy liền sợ hãi

"Tổng.. tổng giám đốc, tôi.. xin lỗi, tôi..không cẩn thận làm đổ cà phê mới bẩn như vậy! Sau này tôi sẽ thật sạch sẽ"

Ngô Thế Huân nhíu mày nhìn cô khó hiểu, tay ấn điện thoại, giọng hết sức lạnh lùng, có thể thấy hắn rất kiềm chế cơn giận của mình

"Đem hòm thuốc qua đây!"

Tốc độ rất nhanh, Doãn Thiên Phách đã đem hòm thuốc tới trước mặt Ngô Thế Huân. Đùa sao? Được xem cái tên lạnh lùng kia phát nổ sao có thể chậm trễ. Lúc rời đi còn quay qua nhìn Lâm Duẫn Nhi bằng ánh mắt đáng thương, xem ra cô ấy không giấu được, hắn nín cười chạy ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi liền hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.

Ngô Thế Huân nhíu mày, đem thuốc mỡ bôi lên vùng bị bỏng. Chỉ mới chạm vào thôi cô đã nhảy dựng lên

"Này, đau quá!"

Hắn đau lòng nhìn cô, hết sức cẩn thận bôi thuốc mỡ lên. 

Cuối cùng cũng xử lí xong vết bỏng, khuôn mặt cô không thể nào nhăn nhó hơn được nữa. Thiệt đau chết cô!

Sau khi tỉnh táo, cô phát hiện mình lại ngồi trong lồng ngực Ngô Thế Huân, đây là lần thứ hai rồi đó!

Cô định nhảy xuống thì bị Ngô Thế Huân ôm chặt lại, tất nhiên là do hắn đã có kinh nghiệm lần trước rồi!

Ngô Thế Huân nhìn người trong ngực, giọng lạnh lùng vang trên đỉnh đầu cô

"Tại sao lại ra như vậy?"

Hắn đang hỏi tại sao cô bẩn như vậy sao? Không lẽ hắn định phạt cô sao?

"Là cà phê đổ lên nên mới bẩn như vậy, sau này tôi sẽ sạch sẽ hơn"

"Tôi hỏi em vết bỏng kia"

"Ách.. không phải anh giận dữ vì người tôi bẩn sao?"

Ngô Thế Huân thật hết cách với cô, cô chính là nghĩ hắn giận dữ vì thấy cô không sạch sẽ trở về sao?

Hắn chính là đang đau lòng cho vết bỏng kia của cô đó!

Lâm Duẫn Nhi thấy hắn hỏi đến vết thương, liền hùng hùng hổ hổ trách tội ai đó, quên đi thân phận mình cao giọng

"Còn nói nữa, chính là tại anh bắt tôi đi pha cà phê nên mới gặp cái người chết tiệt kia!"

"Tần Diệp Ly?"

"Chính cô ta chứ còn ai nữa, cô ta chính là cố tình để tôi vấp phải chân cô ta mà té! Hại tôi đau muốn chết!"

Khuôn mặt tượng tạc của Ngô Thế Huân trở nên lạnh lùng bội phần. 

Quả nhiên, cô ta còn dám nói dối hắn, còn hại cả bé con của hắn trở nên như vậy.

Tần Diệp Ly, lá gan của cô thật to!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro