Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duẫn Nhi vừa xoay đầu lại thì đã thấy Thế Huân ở đằng sau từ từ tới gần.

Ánh đèn huỳnh quang ở căn tin rọi lên gương mặt của anh, chiếu sáng của người Thế Huân. Vóc người rõ nét, ngũ quan anh tuấn, cộng thêm chiều cao 1 mét 83, quả thực — hoàn mĩ. Duẫn Nhi luôn nghĩ rằng hot boy đại nhân chẳng những thông minh mà vóc người cũng rất đẹp nhưng thực không ngờ lại đẹp trai tới mức này!

Mà lúc đó, sinh viên xung quanh đã có người nhận ra Thế Huân, bắt đầu chỉ trỏ.

Trong khoa luôn lưu truyền câu nói: có ba ngọn núi mà toàn thể nam sinh khoa Vật lý trong trường đại học F khó vượt qua nổi: toán cao cấp, vật lý cao cấp, còn có…Ngô Thế Huân

Tuy nam sinh khoa điện tử chiếm đại đa số trong phòng ăn này nhưng Thế Huân nổi tiếng như thế, ai mà không biết anh chứ. Trong số họ có một số coi anh là kẻ thù nhưng phần lớn mọi người vẫn xem anh là đối tượng để… thắp nhan cúng bái. Thế Huân trong truyền thuyết xuất hiện sao mà không dấy lên dư luận được chứ.

Chú ý tới cặp mắt tò mò của những người xung quanh, Duẫn Nhi rất lúng túng buông đũa xuống. Mà nam thần vẫn nhìn cô, chẳng lẽ có chuyện tìm cô hay sao?

Thế Huân đi tới bàn của hai người họ, dường như chẳng để ý tới lời nghị luận xung quanh, chắc hẳn đã sớm quen rồi. Chỉ thấy anh lễ độ cười, sau đó mở miệng ngay: “Gần đây bận nhiều việc lắm hả, không có thời gian thảo luận bài tập?”

Duẫn Nhi không dám nhìn nam thần mà nhìn chằm chằm vào cái đùi gà trong mâm cõm của Phạm Di Đình: “Không… không bận là mấy…”

“Đã hiểu đề bài lần trước chưa? Sao không liên lạc anh?”

Liên…liên lạc? Chẳng lẽ nam thần đợi cô gọi sao? Thế nhưng — “Em không có cách liên lạc với anh.”

“Gửi tin, anh thêm bạn em rồi mà.” Thế Huân nhanh chóng nói tiếp: “Hơn nữa, hệ thống hiển thị em đã chấp nhận rồi.”

“Em không nghĩ ra.” Cuối cùng cô thành thật trả lời.

Quả thực Duẫn Nhi không nghĩ ra, sao cô dám nghĩ Thế Huân đang chờ cô chủ động liên lạc với anh chứ?! Sao có thể nhỉ, cô không nằm mõ chứ!

Nghe câu đó, Thế Huân nở nụ cười: “Vậy tối thứ sáu em có rãnh không?”

“Có.”

“Vậy tạm thời chọn đêm đó vậy.”

“Ừm.”

“Bọn em ăn từ từ nhé, anh đi trước.”

“Dạ.”

Duẫn Nhi nói “dạ” xong thì Thế Huân đã đi mất rồi. Chỉ để lại bàn này hai ánh mắt đờ đẫn cùng cái đùi gà gặm hết phân nửa…

Cuối cùng, Phạm Di Đình chứng kiến toàn bộ quá trình bình phục lại: “Duẫn Nhi, tớ thấy, có vấn đề…”

Lúc này Duẫn Nhi cũng tỉnh lại: “Mình biết có vấn đề, hơn nữa vấn đề rất to!”

“Cậu cũng cho rằng như thế đúng không? Đúng không?!” Phạm Di Đình bỗng dýng kích động tóm lấy tay của Duẫn Nhi, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn cô.

“Phải!” Duẫn Nhi rất chắc chắn: “Gần đầy đầu óc của tớ hay gián đoạn, có nên mua thuốc bổ não không nhỉ?” Vừa rồi cô như mộng du vậy, hồ hồ đồ đồ đáp ứng anh ta. Cô còn chưa nhận ra mình đang làm gì thì đã nói: “Ðược”. Tuyệt đối cần bổ não! Óc heo tốt hay thuốc trợ não bạch kim tốt đây ta?

Phạm Di Đình nhìn cô nửa giây, sau đó giọng điệu như quả bóng xì hõi, vô cùng lớn tiếng: “STOP—-”. Có lầm không vậy, cô không nói chuyện đó mà.

Phạm Di Đình cảm thấy vấn đề đó là: hình như nam thần có ý với Duẫn Nhi thì phải…?

Cuộc sống hai ngày kế tiếp có hỗn độn. Giống như cả tuẫn lễ chỉ có ngày thứ sáu này là thực còn những ngày khác đều là ảo giác của mọi người.

Thứ sáu mỗi tuần là thời gian chi bộ đoàn hoạt ðộng. Phạm Di Ðình là bí thý chi bộ trong lớp nên mỗi lần hoạt động nên mỗi lần hoạt động thì việc điều động sinh viên tham gia là một thử thách lớn thành thử Duẫn Nhi nhất định phải đi ủng hộ, gần như trừ cô ra thì còn lại đều là người bắt buộc phải tham dự.

Tuần này trợ giảng của bọn họ đã liên hệ trong thành phố tham gia biểu diễn văn nghệ cho các ông cụ bà cụ trong viện dưỡng lão. So với những hoạt động trước đây thì lần sinh hoạt này rất có ý nghĩa, vì thế Phạm Di Đình cùng Duẫn Nhi rất dụng tâm.

Khi còn bé Duẫn Nhi từng học qua vài điệu múa dân tộc, coi như có chút nội tình. Năm trước tham gia cuộc thi nghi lễ, cô đã múa ở phần thi tài năng. Tuy lâu lắm rồi chưa làm nóng nên có hơi cứng nhưng bản lĩnh vẫn còn đó, luyện tập thêm một chút thì vẫn ra hình ra dáng. Thêm vài tiết mục ca hát cùng vài tiết mục biểu diễn ảo thuật nữa thì đủ để trình diễn rồi.

Sau đó, buổi diễn hôm đó rất thành công, các cụ ông cụ bà trong viện dưỡng lão rất vui vẻ, trợ giảng hài lòng, tất cả mọi người tham gia buổi biểu diễn vui mừng.

Khi trở về thì có hơi muộn, hơn nữa trường học nằm ở ngoại thành nên khi mọi người ngồi xe buýt về trường thì lúc đi được nửa đường trời đã sạm đen.

Duẫn Nhi hẹn Thế Huân bảy giờ ở thư viện nhưng xe buýt vừa chạy vừa ngừng, đã tới bảy giờ nhưng chẳng những không thấy bóng dáng trường học đâu cả mà bụng đói meo muôn dính liền với phần lưng luôn.

Không có cách liên lạc với Thế Huân nên Duẫn Nhi nghĩ ngay tới Mập trước. Bọn họ ở cùng phòng, muốn Mập chuyển lời với Thế Huân nói cô không đi được, bảo anh ấy đừng đợi.

Thế nhưng trời không cho con người toại nguyện, tối hôm đó, điện thoại của Mập lại gọi không thông.

Không tìm thấy Mập, Duẫn Nhi hơi sốt ruột, dứt khoát gọi lần lượt hết số các nam sinh có lưu trong danh bạ. Gọi xong một vòng mà vẫn chưa liên lạc được với Mập, lại hỏi Phạm Di Đình số của những người khác gọi tiếp. Bên ký túc xá của nam sinh cũng thấy kỳ lạ, ngày thường Duẫn Nhi như một tòa núi băng vậy, rất khó gần, sao đêm nay lại ân cần gọi hỏi thăm từng đám bọn họ vậy nhỉ.

“Xin chào, tôi là Lâm Duẫn Nhi, xin hỏi bạn có thấy Bàn tử ở đâu không?”

“Bạn Lâm, tôi đang ở cùng với Trương Dịch Dương, Trương Hiểu. Bạn đừng gọi nữa được không, chúng tôi không cùng dãy với Bàn tử.”

Lần này Duẫn Nhi quýnh quá nên không dám gọi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì ngày mai nam sinh cả khoa đều biết số điện thoại của cô rồi.

Thế nhưng, Thế Huân có đợi cô không… nếu như đợi không thấy cô, anh có tức giận không?

Sau khi về tới trường học thì Duẫn Nhi không về phòng ngủ mà trực tiếp chạy tới thư viện. Cô hẹn gặp Thế Huân ở phòng tự học trên lầu hai thư viện — là nơi mà lần đầu bọn họ chạm mặt nhau. Thế nhưng khi Duẫn Nhi thở hồng hộc chạy tới thì chẳng thấy bóng dáng của Thế Huân đâu cả.

Nhìn đồng hồ trên tay một thoáng, thấy lúc này đã 8 giờ 5 phút rồi. Cô đến muộn 1 tiếng*, Thế Huân cũng không phải là người rãnh rỗi không có chuyện làm nên sao có thể ở lại đợi cô được chứ.

*nguyên văn là một canh giờ, nghĩa là 2 tiếng nhưng Thế Huân hẹn 7 giờ nên đổi lại là 1 tiếng.

Duẫn Nhi áy náy tìm khắp trong phòng tự học một lượt. Xác định nam thần không còn ở đây thì mới hậm hực rời khỏi thư viện.

Trời ạ, cô thực chẳng ra gì. Trên đường về Duẫn Nhi không ngừng tự trách: học cái gì không tốt mà đi học cho người ta leo cây. Cô nên sớm nghĩ tới đã đi hoạt động tình nguyện thì sẽ về muộn, sao không báo trước cho anh ấy một tiếng chứ. Bây giờ hay rồi, không biết Thế Huân đợi cô bao lâu nhỉ, với hiệu suất của bá vương học tập thì chắc có lẽ sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian cho việc này đâu nhỉ!

Trên con đường mòn yên ắng trong sân trường, Duẫn Nhi càng nghĩ càng hối hận, ủ rũ cúi đầu, toàn thân phờ phạc.

“Đi đâu vậy?” — Chợt, bên tai vang lên một giọng nói. Là giọng nói lành lạnh dễ nghe trong trí nhớ đó.

Ngước đầu, Thế Huân đang đi ngược chiều với cô đứng thẳng lại.

Tim Duẫn Nhi đập rộn.

“Sao em lại ở đây?” Thế Huân nói xong thì tới gần Duẫn Nhi. Nhìn thấy nàng ngơ ngác không phản ứng thì Thế Huân lại lắc lắc bàn tay cầm lon coca: “Anh vừa đi ra sạp mua nước giải khát.”

“Em… vừa rồi em tới thư viện tìm anh.” Duẫn Nhi trừ việc thấy có lỗi ra thì là rất có lỗi: “Xin lỗi! Hồi trưa em đi sinh hoạt nên về muộn, cũng không liên lạc được với Mập nên không có cách nào báo cho anh biết cả, thật xin lỗi!”

Thế Huân sững sờ nhìn nét mặt áy náy của cô một lát, mãi đến lúc Duẫn Nhi  nói 25 lượt “thật xin lỗi!” thì anh mới mở miệng: “Anh có nhờ bạn học nhắn lời giúp anh, bọn họ không nói à?”

Duẫn Nhi khó hiểu nhìn anh: “Nhắn lời? Không có…”

Thế Huân khó chịu thở dài một tiếng. Lũ nhóc đó, quả nhiên không đáng tin!

“Khi anh đến thư viện thì thấy chỗ đó không thích hợp để thảo luận nên đã đến phòng tự học ở lầu 5, sau đó nhờ bạn của anh đang ở lầu 2 nhắn lại cho em. Em không gặp người đó sao?”

Vừa rồi Duẫn Nhi chỉ lo tìm Thế Huân  nên không có tâm tình để ý tới người khác. Hình như có một nam sinh gọi cô nhưng cô chẳng thèm nhìn người ta mà lượn đi mất. Người đó… chẳng lẽ là bạn của anh?

“Hình như em không có ấn tượng gì cả… Thế nhưng, tại sao chỗ đó lại không thích hợp để thảo luận?” Phòng tự học ở lầu 2 rõ ràng để các học sinh chuyên ngành cùng thảo luận với nhau mà.

“Quá nhiều người.” Nam thần rất tự nhiên nói.

Thế nhưng câu trả lời hời hợt này lại dọa sợ Duẫn Nhi. Thư viện vốn rất nhiều người nhưng bọn họ chỉ thảo luận bài tập thôi mà, có nhiều người hay không thì liên quan gì. Chẳng lẽ…

Ặc, không thể nghĩ ngợi lung tung được, STOP!

Duẫn Nhi lập tức nghĩ tới một vấn đề khác: “Lúc này còn tới mua nước uống… chắc không phải còn ở lầu năm chờ em chứ?” Lời vừa ra miệng thì cô lập tức hối hận. Dựa vào gì mà Thế Huân phải chờ cô hơn một tiếng chứ!

Không ngờ Thế Huân lại nói: “Đang làm bài tập, thuận tiện chờ em.”

Tuy chỉ là thuận tiện thôi nhưng Duẫn Nhi nghe xong vẫn thấy chút chút vui: “Vậy… bây giờ chúng ta lên lầu năm đi.” Thế nhưng cô vừa bước đi thì đã bị Thế Huân ngăn lại: “Giờ muộn quá rồi, hẹn hôm khác đi. Em ăn cơm chưa?”

“Hồi nãy có ăn qua chút đồ ăn nhẹ, hôm nay thực sự xin lỗi, sau này em cam đoan sẽ không đến muộn nữa!”

Thế Huân nhếch miệng cười, nụ cười đó trong bóng đêm càng tỏa sáng hơn, nhẹ nhàng trả lời: “Được.”

Đưa Duẫn Nhi về ký túc xá an toàn, trước khi đi, Thế Huân móc điện thoại trong túi của mình ra: “Lưu số đi, miễn cho sau này lại gặp tình huống này nữa.”

Nam nhân cân nhắc vấn đề rất chu toàn, Duẫn Nhi rất khâm phục, lập tức nhấn dãy số của cô vào điện thoại của anh. Thế nhưng khi cô gọi qua máy mình để lấy số điện thoại của Thế Huân thì đợi mãi mà điện thoại của cô chẳng reo. Chỉ nghe thấy lỗ phone truyền đến từng tiếng từng tiếng: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã khóa. SORRY…”

Duẫn Nhi nhìn nét mặt không hiểu của Thế Huân, có hơi ngập ngừng giải thích: “Hôm nay gọi hơi nhiều nhưng quên thêm tiền.” Còn phần tại sao phải gọi nhiều cuộc như thế thì Duẫn Nhi quyết định không nói cho nam thần biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro