Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về phòng, Duẫn Nhi không tránh được bị hai đứa bạn cùng phòng “tra khảo”. Dáng vẻ rấp rút muốn về trường hồi nãy của cô cộng thêm việc gọi điện thoại cho nhiều nam sinh trong lớp như vậy, không có chuyện mới là lạ đó!

“A? Sao cậu trở lại nhanh vậy? Không gặp được Ngô Thế Huân à?” Duẫn Nhi về sớm như vậy nên Phạm Di Đình có thể đoán ra một chút. Căn cứ suy đoán trước đó của cô, đại thần Thế Huân  hẳn nên nhân lúc lửa con nóng mà rèn mới phải.

Thực ra Duẫn Nhi chưa ăn đồ nhẹ gì cả, giờ đã đói sắp xỉu, buông túi xách xuống bắt đầu lục lọi đồ ăn trong tủ. “Gặp rồi, nhưng hôm nay muộn rồi nên không thảo luận…”

Con mắt của Phạm Di Đình lồi ra: “Vậy anh ấy thực sự đợi cậu trong thư viện một mình à?”

Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

“… Không phải, anh ấy lên lầu 5 tự học, đúng lúc gặp nhau trên đường thôi.” Duẫn Nhi ngồi xuống quay lưng về phía Phạm Di Đình, miệng nhai bánh kêu răng rắc.

Nghe cô nói thế, Phạm Di Đình mới yên, hô to không ý nghĩa!

Duẫn Nhi : “Đừng nói nhảm nữa! Vấn đề gì chứ, anh ấy chỉ nhiệt tình mà thôi. Cậu không thấy anh ấy trả lời bao nhiêu câu hỏi trên diễn đàn à.”

Về chuyện này thì Phạm Di Đình không phản bác. Cô từng thấy nam thần trả lời, hơn nữa mỗi lần trả lời đều rất nghiêm túc!

Được rồi được rồi, có lẽ người ta thực sự chỉ nhiệt tình. Coi như cô suy nghĩ nhiều vậy. “Ai —-” Phạm Di Đình thở dài một tiếng, suy nghĩ của nam thần quả nhiên bọn phạm phu tục tử như cô không đoán được.

Bên kia, Duẫn Nhi mặc kệ bạn mình hô to gọi nhỏ mà tiếp tục ăn bánh kiền. Thế nhưng đang ăn sung sướng thì điện thoại reo lên.

Nhìn xem, có hai tin nhắn!

Duẫn Nhi cảm thấy quái lạ, điện thoại đã bị downline rồi mà, sao có thể nhận được tin nhắn nhỉ? Cô đưa ngón tay đầy dầu mỡ của mình chọt chọt lên màn hình (-.- cảm ứng luôn), trên inbox hiện lên một dãy số xa lạ mà số còn lại là của tổng dài 10086 lạ hoắc.

Click mở, nội dung bức thư chỉ có hai chữ ngắn gọn: Thế Huân.

Duẫn Nhi kinh ngạc. Đây là… số điện thoại của nam thần sao? Vừa rồi cô còn hối hận không lấy được số của Thế Huân, không ngờ anh lại gửi tới cho cô.

Lập tức lưu lại.

Lưu số xong, Duẫn Nhi nhìn tin nhắn của tổng đài ở bên dưới: User tôn kính, ngài vừa nạp 100 nguyên(*).

*(nguyên/khối): là một đơn vị tiền tệ chung được dùng cho hai loại tiền là Nhân dân tệ (Trung Quốc hay còn gọi là Đại Lục, viết tắt RMB) cùng Tân Đài Tệ (tiền Đài Loan, viết tắt TWD). Theo tỉ giá hiện nay thì 1 RMB =3400 VNĐ, 1 TWD = 700 VNĐ… còn đô Hồng Kông ít gặp trong truyện nên bỏ qua không nhắc nhé! Một chuyện khác mà tớ thấy thắc mắc… có lẽ cước dịch vụ ở bên họ chắc khác bên mình nên khi hết tiền chắc khóa số luôn.

???!!!

Duẫn Nhi còn chưa kịp đi mua thẻ cơ mà sao lại có ghi chép nạp tiền được nhỉ? Rất hiển nhiên, 100 nguyên đó chẳng phải của cô. Vậy chẳng lẽ là của… nam thần? ?

Thế nhưng, tại sao mà…

Duẫn Nhi hoàn toàn không tin vào mắt mình, càng không tin được suy nghĩ của bản thân. Gọi 10086 thiệt nhiều lần để nghe số dư trong tài khoản, lúc này mới xác định có người nạp tiền cho cô rồi! Đáng nói đó là tin nhắn của Thế Huân chỉ cách thông báo của hệ thống vài phút.

Duẫn Nhi  nhắn tin cho Thế Huân ngay: đã nhận được số, cám ơn. Mà… tiền… là anh nạp cho em à?

Tin vừa được gửi thì Duẫn Nhi rơi ngay vào trạng thái chờ đợi. Mà cũng thiệt kỳ lạ, vừa nãy rõ ràng rất đói nhưng tại sao hiện tại lại chẳng thấy đói chút nào nhỉ.

Cũng may Thế Huân không khiến Duẫn Nhi phải đợi quá lâu. Âm báo tin nhắn quen thuộc reo lên, Duẫn Nhi lập tức luống cuống chân tay cầm điện thoại và không cẩn thận làm đổ chén trà trên bàn, thế là xảy ra phản ứng dây chuyền, làm đổ hộp đựng bút… vân vân và vân vân… ở gần đó kêu vang ầm ầm ình ình.

“Duẫn Nhi, cậu muốn đập phòng à?!” Phạm Di Đình ngồi trong nhà cầu gào lớn.

囧 cô kích động hơi quá lố thì phải…

Thế nhưng khi Duẫn Nhi đọc được tin nhắn thì chẳng những không gở được nghi vấn trong lòng mà còn cảm thấy mù mịt khó hiểu: đừng cảm ơn, ngủ sớm đi.

Hình như nam thần luôn thích nói chuyện mập mờ nước đôi như thế này nhỉ. Hoặc do cô quá ngốc nên không theo kịp tư duy của Thế Huân? Câu “đừng cảm ơn” là muốn ám chỉ: gửi số cho em rồi đó, đừng cảm ơn; hay: đã giúp em nạp tiền điện thoại rồi, đừng cảm ơn?

Tuy rằng Thế Huân không thừa nhận rằng anh đã nạp tiền điện thoại nhưng sau khi Duẫn Nhi bình tĩnh phân tích thì vẫn cảm thấy anh có “hiềm nghi” lớn nhất. Từ nhỏ cha mẹ đã giáo dục cô không thể nhận không tiền của người khác, lại nói ngày hôm đó cô là người đi trễ nên về tình về lý đều đáng bị phê bình.

Nghĩ tới nghĩ lui, qua hôm sau Duẫn Nhi cũng chạy đi mua một tấm card điện thoại 1000 nguyên nạp trả cho nam thần.

Thế Huân nhanh chóng gửi tới một dấu chấm hỏi.

Lần này, Duẫn Nhi đã luyện được Thái Cực quyền, gửi tới một biểu tượng mỉm cười trả lễ.

**

Vào thứ bảy hai ngày sau, tối đó Duẫn Nhi cùng Phạm Di Đình không ra ngoài mà bật nhạc rồi tán gẫu với nhau trong phòng. Lúc đó Châu Châu vừa về tới, khi mở cửa thấy cả hai đều có mặt thì ngay lập tức hơi kích động chạy vào: “Em vừa ngóng được một tin, các chị có muốn biết hay không?”

Buổi tối cuối tuần, khó lắm mới có dịp cả ba đều có mặt nên mọi người chẳng có tâm trạng học hành, quả là thời gian tốt để bàn chuyện ruồi bu!

“Nói nhảm.” Phạm Di Đình quăng gối: “Mau nói.”

“Là về hoa hậu của trường đó.” Châu Châu lại còn cố ý thừa nước đục thả câu, không muốn người khác vui vẻ.

Nghe được hai chữ giáo hoa (hoa hậu học đường), không biết vì điều gì mà trong đầu Duẫn Nhi chợt xuất hiện ngay một cái tên – Du Hiểu Hạm.

“Chẳng lẽ là Du Hiểu Hạm khoa nhân văn của tụi em?”

“Ha ha, thông minh, đúng vậy đó!” — Quả nhiên.

Phạm Di Đình thấy quá ngứa mắt cái vẻ bà đây có tin động rời nhưng chẳng nói đâu nhé: “Tốt nhất nên giựt gân một chút, nếu khiến chị đây thất vọng thì coi chị xử đẹp em thế nào!”

“Tuyệt đối giựt gân.” Châu Châu như đã lường được trước: “Có liên quan tới hot boy, đủ giựt gân chứ?”

“Oa!”

“Nghe người trong khoa bọn em nói Du Hiểu Hạm vì muốn làm chim liền cánh với Thế Huân nên đã xung đột với trợ giảng!”

Thực ra chuyện là như thế này —

Khoa nhân văn hiện tại đang tới mùa đề cử sinh viên tới công ty thực tập. Đại học F là đại học đứng đầu thành phố A nên có rất nhiều công ty hợp tác. Thế nhưng năm nay các sinh viên lại rất ưu ái một công ty nhỏ. Bởi vì nhiều người tranh giành nên có người vui cũng có kẻ buồn. Khi kết quả được công bố thì không hiểu vì sao mà hoa hậu giảng đường Du Hiểu Hạm lại không nhận được tư cách đến công ty đó thực tập, vì vậy chuyện bùng nổ.

Nghe nói, vì không hài lòng chuyện này mà Du Hiểu Hạm đã vận dụng tới bối cảnh trong nhà, lại còn chạy tới tìm chủ nhiệm khoa cáo trạng trợ giảng! Nói danh sách đề cử không hợp lý, trở giảng lấy việc công trả thù tư… vân vân và vân vân… bởi vì cô làm náo động nên phía trường học gánh không ít áp lực, vì vậy không khỏi cân nhắc danh sách đề cử sinh viên, thậm chí sắp xếp lại toàn bộ danh sách trước đó. Mà hành động đó cũng dấy ngay lên làn sóng kháng nghị của những sinh viên khác.

Đáng nói đó là với thực lực của Du Hiểu Hạm tại sao cô không tới các công ty nhà nước hay công ty nước ngoài mà hết lần này đến lần khác lại muốn đến cái công ty nhỏ đó? Nguyên nhân đó là — công ty kỹ thuật vừa thành lập chưa đầy ba năm này có ngàn mối vạn mối quan hệ với Thế Huân.

Ba năm trước, khi Thế Huân vừa vào đại học F thì một vị sư huynh khoa Vật lý tên Hoắc Chính rất có mắt nhìn người đã chiêu thu anh dưới trướng. Lúc đó, Hoắc Chính đang làm chủ một công ty kỹ thuật vừa khởi bước, tất cả đều bắt đầu bằng con số 0 nên đừng nói tới việc kiếm tiền, không lỗ vốn đã là an ủi người trẻ tuổi rồi.

Thế nhưng Thế Huân ngày đó dường như không quan tâm tới việc kiếm nhiều hay ít mà chỉ cảm thấy hứng thú lại ăn nhịp với mấy vị sư huynh. Trên đầu có hào quang huy chương vàng Olympic nhưng Thế Huân đã cự tuyệt rất nhiều lời mời của các công ty lớn, dứt khoát dấn thân vào công ty kỹ thuật này. Theo cách nói của anh thì là: nếu như tương lai công ty lên sàng thì anh sẽ là một trong những nhân vật cấp bậc nguyên lão!

Thế Huân làm ở công ty Kỳ Thuật của sư huynh một mạch đến suốt ba năm liền, đã vượt thời kỳ sóng gió lăn tăn bấp bênh không yên, số truy cập các website do bọn họ phát triển cũng bắt đầu ổn định nên hấp dẫn không ít lời mời quảng cáo, thu nhập cũng trở nên vững chắc. Công ty từ quy mô nhỏ bắt đầu mở rộng, là công ty thành lập bởi sinh viên đại học F nên họ cũng rất biết đạo lý uống nước nhớ nguồn, mỗi năm đều đến trường thu nhận sinh viên năm tư đến thực tập.

Người đến thực tập một mặt là muốn tìm kiếm không gian phát triển; mặt khác là được trở thành đồng nghiệp của nam thần! Chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện như thế nên thành thử các nữ sinh năm tư ùa vào như vịt.

Bây giờ xem ra ngay cả hoa hậu giảng đường cũng không ngoại lệ.

Vì chuyện này mà Duẫn Nhi đã lâu không onl diễn đàn của đại học F lại truy cập vào. Quả nhiên, khu vực bát quái luôn cập nhật tin tức rất nhanh nhạy. Bài viết có liên quan tới “kiếp trước kiếp nầy” của Du Hiểu Hạm cùng Thế Huân lừ cả ra, thậm chí chuyện xưa như đít nồi là Du MM năm đó tặng quà giáng sinh cho Thế Huân cũng bị đào mộ.

Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát. Nhìn bài viết về hoa hậu giảng đường VS hot boy lừ nhóc, sóng trước như Duẫn Nhi  đây gần như chết hẳn.

Chẳng qua nghĩ lại cũng hay. Thế này có lẽ lời đồn sẽ sụp đổ thôi.

Thế nhưng —

Lầu 72: vì thế nhà ở bên cạnh mới nói bạn gái thực sự của Ngô Thế Huân là Du Hiểu Hạm à?

73: hình như bọn họ học chung trường cấp 3, mà hình như Du đã thích Ngô GG* từ thời cấp 3 rồi, bài viết trước đó chỉ là nhảm nhí mà thôi.

74: con đàn bà này hả? Giả tạo muốn chết, trước mặt mọi người thì giống như nữ thần nhưng có lần làm luận án chung, thấy cô ả hung dữ với bạn chung phòng muốn chết luôn !! Chỉ một chữ giả! Vẫn là Lâm MM tốt hơn.

75 trả lời 74: Thúi hoắc! Du Hiểu Hạm đây gọi là gương mặt thiên thần bo đì ma quỷ! Mày không biết chiêm ngưỡng thì đừng nói bậy!

76 trả lời 75: người ta nói Du giả tạo chứ có nói không xinh đẹp đâu, muốn thả khí thúi vào mặt người ta thì cũng nên đọc kỹ nội dung một chút đi. Ban đầu tôi rất thích Du Hiểu Hạm ấy nhưng bị thẳng đần óc heo như bạn làm phát ngán rồi!

77 trả lời 75: người anh em, chẳng lẽ cậu là Osama bin lađen!

Nhìn một loạt dài lời bình luận của mọi người, nữ sinh ngành kỹ thuật Duẫn Nhi luôn đặt vấn đề logic lên hàng đầu đã tổng kết ra hai tư tưởng trung tâm:

Thành thử, Thế Huân với Du Hiểu Hạm là bạn học thời cấp ba…

Thành thử, Du Hiểu Hạm mới là bạn gái chính thức của Ngô Thế Huân…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro