Chương 2: Khổ vì tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan sở, Lâm Duẫn Nhi mệt phờ cả người, vì nói nhiều mà bây giờ cơ miệng của cô như ngừng hoạt động, cổ họng cũng kháp kháp nói không ra hơi, chân vì đi nhiều cũng đau âm ỉ, đầu cũng ong ong lên.

Cô lê cái thân xác mệt mỏi xuống tầng hầm lấy xe.

Vừa bước xuống tầng hầm, Lâm Duẫn Nhi liền được chứng kiến một cảnh tượng hết sức thú vị.

Phía dưới tầng hầm, Ngô Thế Huân cùng một mỹ nhân đang kéo kéo đẫy đẫy, mỹ nhân thì ra sức bám dính vào người anh ta như kẹo cao su, 2 tay ôm anh thật chặt, còn anh cũng ra sức gỡ cái vòi bạch tuột của cô ra khỏi người.

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Ngô Thế Huân dời tầm mắt ra khỏi mỹ nhân bạch tuột, ánh mắt quét khắp nơi, đến một góc gần đó trong tầng hầm, anh phát hiện Lâm Duẫn Nhi đang nhìn mình, ánh mắt cô lạnh như băng.

'Thôi nguy, chuyện với cô ấy còn chưa có tiến triễn nay lại xuất hiện 1 vật cản to tướng, nhìn ánh mắt của cô ấy, không hiễu lầm mới là lạ.' Anh nghĩ.

Anh cố sức gỡ 2 cánh tay của mỹ nhân bạch tuột đang ôm chặt thắt lưng anh ra, vì anh dùng sức hơi nhiều nên mỹ nhân đau đớn đến nhăn mặt, mấy cái vòi kia cuối cùng cũng buông ra.

Anh hướng về phía Lâm Duẫn Nhi đi đến, ý định muốn giải thích. Lâm Duẫn Nhi nhếch môi, tặng anh nụ cười khinh thường rồi nhanh chóng ngồi vào trong xe, nhấn ga, chiếc xe lao vút ra khỏi tầng hầm.

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh và mỹ nhân kia là quan hệ gì, nghĩ tới đây 1 cỗ chua xót cùng tức giận len lỏi vào tim cô. Lâm Duẫn Nhi ra sức lắc đầu, ý muốn đem những hình ảnh của anh tống khứ ra khỏi đầu.

Cô cười chua chát khi phát hiện ra bản thân cô đến giờ vẫn còn quan tâm đến anh.

Về đến nhà, cô thả người trên sô pha, hình ảnh của anh cùng mỹ nhân kia vẫn cứ lảng vãng trong đầu cô. Cô cười nhạo chính bản thân mình đến giờ vẫn còn nghĩ đến anh. Hồi lâu sau, cô uể oải đi vào phòng tắm.

...

Sau khi Lâm Duẫn Nhi rời đi, Ngô Thế Huân hung hăng trừng mỹ nhân bạch tuột, nả cô ta một tràng dài. Đại khái là anh và cô đã chia tay rồi, không thể trở lại như xưa, rằng anh từ trước đến nay chưa từng có 1 chút tình cảm với cô, bảo cô trở về Mỹ.

Sau khi bỏ lại mỹ nhân bạch tuột đang khóc như mưa trong tầng hầm, anh nhanh chóng lái xe đuổi theo Lâm Duẫn Nhi, nhưng ra khỏi hầm xe mà chẳng thấy cô đâu, anh đành ngậm ngùi trở về nhà.

...

Cả đêm hôm qua Lâm Duẫn Nhi cứ trằn trọc không ngũ yên, sáng sớm đứng trước gương, cô phát hiện chính mình với gấu Mèo cũng chẳng khác nhau là mấy.

May mắn hôm nay là ngày nghĩ, không cần phải đi làm, miễn cho việc làm mất hình tượng trước đồng nghiệp.

Một hồi chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng, nhìn dãy số quen thuộc, Lâm Duẫn Nhi lười biếng, nhấc máy.

"Tiểu Nhi, có muốn đi mua sắm với tớ không?" Một giọng nói thanh thúy vang lên.

"Hửm? Hôm nay đâu phải là lịch mua sắm của cậu, sao vậy, phát tài à?" Lâm Duẫn Nhi giọng nói khàn khàn như vịt đực, cùng với thanh âm trong trẻo dễ nghe kia là một trời một vực, ai bảo hôm qua cô nói nhiều quá làm chi, làm hại cổ họng đến bây giờ vẫn đau âm ỉ.

"Anh trai tớ về, phải đi mua sắm ít vật dụng cá nhân cho anh ấy."

"Ừm, cũng được, sẵn tiện xã tress luôn, 30 phút nữa tớ sang đón cậu."

Nói xong Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng thay quần áo, chưa tới 30 phút đã có mặt tại nhà Hà Khả Khả.

Nhìn thấy cặp mắt thâm quầng như gấu mèo của bạn, Khả Khả không khỏi đau lòng, hỏi:

"Công việc nhiều lắm sao? Bộ dạng cậu trông thật là thảm."

Lâm Duẫn Nhi biết bạn lo lắng, cười cười rồi nói:

"Không có, chẳng qua là tối qua ngũ không ngon thôi."

"Ừm, nhưng cũng đừng lao lực quá, chú ý bản thân một chút!"

Lâm Duẫn Nhi đối với bản tính dông dài của bạn mình đã đích thân trãi nghiệm nhiều lần, tuy nhiên cô không hề chán ghét tý nào, Hà Khả Khả là lo lắng thật lòng nên mới càm ràm mãi, tính cô ấy rất rõ ràng, thích là thích, không thích là không, vì thích Lâm Duẫn Nhi nên mới lải nhải như mấy bà thím. Lần này cũng không ngoại lệ, Lâm Duẫn Nhi liền đánh trống lảng hỏi:

"Cậu đã ăn sáng chưa?"

"Ai nha, cậu nhắc tớ mới nhớ bản thân vẫn chưa ăn gì, đi chúng ta đi ăn thứ gì trước đã." Hà Khả Khả nói, tay lôi kéo bạn lên xe.

Hai cô gái mua sắm thật vui vẽ, không biết rằng ở nơi nào đó có hai chàng trai đang ra sức mưu tính muốn bắt hai cô đem về nhà làm của riêng, người ta nói, bình yên trước giông bão chính là áp dụng cho hai bạn gái của chúng ta đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro