Chương 3: Khiêu vũ bằng ăn đậu hũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm nay, Lâm Duẫn Nhi vừa vào tới công ty, ghế ngồi còn chưa ấm liền bị vị tổng giám đốc kia triệu kiến.

Cô thoáng nhíu mày, ngay sau đó vài giây lại khôi phục thần thái ban đầu.

Lâm Duẫn Nhi tao nhã đẫy cửa, bước vào phòng, bộ dáng nhã nhặn tiến đến bàn làm việc, không nhìn anh lấy một lần, trực tiếp cúi đầu, bộ dáng như chờ đợi anh ra lệnh.

Đứng đợi gần nữa buổi vẫn chưa thấy anh nói lời nào, cô lo lắng nhìn anh, chỉ thấy anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng mà thâm trầm cứ dán chặt vào người cô, làm cô có chút run sợ, bất giác lui về sau 2 bước.

Hồi lâu sau anh mới thu hồi tầm mắt, lơ đãng hỏi:

"Lịch làm việc hôm nay là gì?"

Lâm Duẫn Nhi vốn là định ngồi một tý sẽ đến báo cáo lịch làm việc, nhưng là vị tân tổng này lại nhanh như vậy triệu kiến, làm cô còn tưởng anh có việc phân phó.

Sau khi nghe báo cáo một loạt công việc, Ngô Thế Huân mới chậm rãi nhả ra từng chữ:

"Bữa tiệc thành lập công ty của Đằng Lân tối nay cô đi cùng."

Lâm Duẫn Nhi hơi sửng người, nhưng ngẫm lại, lúc trước bác giám đốc nếu tham gia tiệc tùng từ các công ty đối tác đều mang cô theo, nên bây giờ cô có theo giúp cũng là việc bình thường. nghĩ vậy Lâm Duẫn Nhi liền nhanh chóng đồng ý rồi xin phép trở về phòng làm việc của mình. 'Cùng anh ở tại 1 chỗ, cảm giác thực ngột ngạt.' Cô nhanh chóng tẩu thoát, không kịp để ý đến anh đang nhìn cô cười gian trá.

Buổi chiều, Lâm Duẫn Nhi được cho phép về sớm đễ chuẩn bị bồi sếp đi dự tiệc.

Sau một hồi chiến đấu vật vã cùng đám quần áo và đồ trang điểm, cô hài lòng ngắm mình trong gương.

Nhìn đồng hồ trên tay, mới đó mà đã 7h, cô hối hả cầm lấy áo khoác vắc ngang tay, cùng chùm chìa khóa lao vội ra ngoài.

Trong lúc khóa cửa, cô nghe thấy tiếng xe đỗ ở gần đấy, xoay người lại thì thấy Ngô Thế Huân, một thân âu phục màu đen, từng đường may vừa vặn tôn lên thân hình cân đối quyến rũ của anh, bờ vai rộng vững chải, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú, mắt như ngàn ánh sao sáng đang nhìn cô không chớp mắt.

Lâm Duẫn Nhi hôm nay mặt bộ váy liền thân cổ cao màu lam bạc, phía sau lại hở lưng hình chữ V, mái tóc dài uốn lượn như sóng biễn, buông xõa , che đi phần lưng bị thiếu vãi đó. Bên vai còn cài một đóa hoa bằng voan màu đen, một vài chuỗi ngọc trai được đính vào bông hoa kia vắt lên cái cổ mãnh khảnh xinh đẹp của cô. Bộ váy ôm sát thân hình tuyệt mỹ làm từng đường cong của cơ thể hiện rõ nét. Cô trang điểm nhạt, nhưng rất tự nhiên, trọng điểm nhấn trên khuôn mặt là mắt, làm cho ánh mắt trong suốt như hồ nước mùa thu của cô càng thêm quyến rũ, mùi nước hoa nhàn nhạt ngọt ngào lan tỏa khắp người cô. Cô như được ánh sáng bảo bọc, rực rỡ kiêu sa như nữ thần tôn quý.

Ngô Thế Huân nhìn đến ngây người, thật lâu sau anh mới hoàn hồn, lại nói:

"Lên xe."

Lâm Duẫn Nhi cũng chẳng khá hơn anh là mấy, gần như chết chìm trong bể mị hoặc của anh. 'Anh thật đẹp, cái đẹp của người đàn ông trưởng thành, không còn là vẽ đẹp của thiếu niên như ngày xưa nữa.' Cô nghĩ.

Thấy Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc anh vạn lần hài lòng, mĩm cười, khuôn mặt lại thêm vài phần rực rỡ. 'Hóa ra không chỉ một mình anh bị mê hoặc.' Anh nghĩ.

Lại nhìn đồng hồ, đã sắp trễ giờ, anh thoáng nhíu mày, lại nói:

"Lên xe."

Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc theo lời anh mà bước lên xe, sau khi thắt dây an toàn xong cô mới hoàn hồn, liền nhanh tay tháo ra, nắm chốt cửa định bước ra liền bị một bàn tay to lớn của anh đó ngăn lại.

Anh nhíu mày, hỏi:

"Làm gì thế?"

"À, tổng giám đốc, tôi tự đi xe của mình là được rồi." Lâm Duẫn Nhi rút tay ra khỏi tay anh, lui về phía cửa tạo khoảng cách với anh.

Từ lúc gặp lại anh đến giờ, cô chưa một lần gọi tên anh, lại luôn tránh anh, giống như anh là loài rắn rết kinh tởm. Nghĩ đến đây, Ngô Thế Huân vô cớ tức giận, trừng mắt nhìn cô, gằn từng chữ:

"Bảo cô lên xe thì lên xe đi, lo nhiều như thế làm gì?"

Lâm Duẫn Nhi thoáng run rẫy, ánh mắt sợ sệt nhìn anh, tay chân cũng chẳng dám nhúc nhích. 'Đáng sợ, anh ta thật là đáng sợ, một chút cũng không giống trước đây.'

Ngô Thế Huân thấy cô đã yên vị, mày thoáng giãn ra, ánh mắt có thêm vài phần ôn nhu nhìn cô, vươn tay thắt dây an toàn giúp cô.

Lâm Duẫn Nhi choáng váng với biểu hiện thay đỗi thất thường của anh. Đột nhiên đầu óc thông suốt, cô đưa tay lần nữa tháo dây an toàn. Thầm nghĩ: 'Tại sao tôi phải sợ anh? Trong công ty anh là sếp, ra khỏi công ty anh chỉ là tên lưu manh không hơn không kém, tại sao tôi phải nghe lời anh.'

Tháo xong dây an toàn, cô xoay người đẫy cửa xe bước ra, bước nhanh về phía chiếc xe yêu quý của mình.

Vì mọi việc diễn ra quá bất ngờ, một lúc sau Ngô Thế Huân mới hoàn hồn, lao ra khỏi xe, chạy đến nắm chặt khuỷu tay của Lâm Duẫn Nhi, kéo cô về phía anh.

Lâm Duẫn Nhi vì bị tập kích phía sau nên không kịp phòng bị, cứ thế cả người ngã vào lòng anh.

'Cô thật mềm và thơm.' Anh ôm cô từ phía sau, gắt gao ôm chặt cô, sẵn tiện ăn chút đậu hũ thơm ngon của cô.

Lâm Duẫn Nhi bị anh ôm vào lòng, giãy giụa mãi mà không thoát, liền hung hăng giẩm đế giày vào chân anh, đôi giày cao gót đế nhọn không chút thương tình nện một cái thật mạnh như muốn xuyên thủng đôi giày da mà đâm anh cho chảy máu.

Ngô Thế Huân đau đớn liền nới lỏng vòng tay, Lâm Duẫn Nhi nhanh chóng gập cẳng tay lại, thoi 1 cú về phía sau lưng, anh lập tức ôm bụng, nhăn mặt nhìn cô thoát khỏi vòng tay của mình.

Lâm Duẫn Nhi không thèm nhìn anh một cái, xoay người hoa hoa lệ lệ đi đến bên xe của mình, ngồi vào xe. Chưa kịp đạp ga chạy đi, liền có một bóng người, mở bật cửa xe của cô, lao vào bên trong, anh nhàn nhã ngồi bên ghế phụ.

Lâm Duẫn Nhi đứng hình 5 giây liền nổi giận đùng đùng hỏi:

"Anh, vì sao không tự ngồi xe của mình, vào xe tôi làm gì?"

Ngô Thế Huân giả điếc, vẫn ngồi bất động như thổ địa giữ cữa, nhìn cô, chậm rãi nhả ra từng chữ:

"Đã trễ giờ, thưa trợ lý Lâm."

Lâm Duẫn Nhi chán ghét nhìn anh, rồi nhấn ga chạy đi. Cô có thể bỏ mặc anh nhưng không thể bỏ mặt công việc, cô là người có trách nhiệm với nhân dân, với xã hội và với chính bản thân cô. Chính vì thế cô xem anh như người vô hình, còn người vô hình ngồi bên cạnh thì lại vô tư ngắm cô. Xe chạy như bay đến vùng ngoại ô thuộc tập đoàn Đằng Lân nơi diễn ra buổi tiệc.

Tới nơi, Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân cùng nhau bước vào, mặc dù cô vạn lần không muốn nhưng vẫn phải cam chịu.

Không khí thượng lưu choáng ngợp làm Lâm Duẫn Nhi không khỏi nhíu mày.

Các ngọn đèn thủy tinh màu cam như tô vẽ thêm sự xa hoa huyền bí của bữa tiệc, cách bày trí cùng khách quan đến dự, đoán sơ sơ cũng biết chủ nhân của bữa tiệc giàu có như thế nào. Bước vào nơi này như lạc vào khu vườn thủy tinh, mọi thứ được trang hoàng đều làm bằng thủy tinh, ban đêm cùng với ánh đèn càng phát sáng lung linh. Khách quan nếu không phải là người nỗi tiếng trong giới làm ăn thì cũng là giới kinh doanh... Bên cạnh các ông hoàng lừng lẫy không thể thiếu các bà hoàng rực rỡ, cả một rừng mỹ nhân, mỗi người đẹp một vẻ, váy áo đắt tiền, rực rỡ kiêu sa như những bông hoa tươi đẹp.

Đột nhiên, 2 người nam tuấn tú, nữ mỹ lệ, bước vào làm không khí náo nhiệt của bữa tiệc thoáng trầm lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía 2 người. Sau đó không lâu lại trở về vẽ náo nhiệt như xưa. Chủ nhân của bữa tiệc nhanh tay lẹ mắt anh tuến tiêu sái đi về phía 2 người.

Lâm Duẫn Nhi thái độ hòa nhã, không siểm nịnh chào hỏi anh ta và giới thiệu sếp của mình.

Đằng Lân là tập đoàn lớn, không thua kém gì Ngô thị, nơi cô làm việc. Tổng giám đốc của Đằng Lân là người đàn ông anh tuấn, trẽ tuổi lại lịch thiệp, ăn nói hòa nhã, cùng bác giám đốc khá là thân thiết mặc dù anh ta trông cũng chẳng lớn hơn Ngô Thế Huân là bao nhưng cái gọi là khí tiết thì quả là một trời một vực.

Nghĩ tới đây, Lâm Duẫn Nhi nhíu mi nhìn Ngô Thế Huân, chốc chốc lại lắc đầu rồi bĩu môi.

Ngô Thế Huân nhìn đến biểu hiện này của cô, tức giận không thôi. 'Cô cư nhiên khi dễ anh?'

Cổ Ngự Hoài tuấn tú lại ôn nhu, là tuýp đàn ông vạn người mơ ước nhưng không tính Lâm Duẫn Nhi, nhìn anh ta cười cô không biết anh ta nghĩ gì, cô sợ nhất là loại người như vậy. Lại nhìn sang Ngô Thế Huân, Cổ Ngự Hoài vẫn hơn, tuy không biết anh ta nghĩ gì nhưng bộ dáng thư sinh nho nhã cùng ôn nhu của anh ta cũng ăn đứt cái kẻ gọi là 'lưu manh mà giả danh trí thức kia.' Lâm Duẫn Nhi thầm nhận xét.

Nhìn bộ dáng Lâm Duẫn Nhi ngắm Cổ Ngự Hoài đến si ngốc, Ngô Thế Huân tức muốn nỗ đom đóm mắt, ôm một bụng tức khí, Ngô Thế Huân hung hăng kéo tay Lâm Duẫn Nhi lôi đi.

Lâm Duẫn Nhi còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, bất ngờ bị anh lôi đi, có chút cụt hứng gắt:

"Anh lôi tôi đi đâu vậy?"

"Khiêu vũ." Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, gằn từng chữ.

Lâm Duẫn Nhi mặt đầy hắc tuyến nghĩ: 'Không biết anh ta lại ăn nhầm cái gì mà phát hỏa nữa rồi!'

Cô lẽo đẽo theo anh vào khu vực khiêu vũ. Mới vừa rồi còn nhạc còn đang sôi động, đột nhiên lại chuyễn thành 1 điệu valse trầm ấm nhẹ nhàng.

Lâm Duẫn Nhi, tay trái đặt hờ phía trên bắp tay anh, bàn tay phải to lớn của anh đặt tại tấm lưng trần thon thả mềm mại của cô, tay còn lại bá đạo nắm chặt lấy tay phải của cô, thân hình cô bị anh chèn ép đến dán chặt vào nhau, cô cùng anh lướt từng bước nhẹ nhàng như bay, thân hình lả lướt, phiêu phiêu theo từng điệu nhạc. Tay anh vẫn gắt gao ôm chặt cô. Lâm Duẫn Nhi nhíu mày, hỏi:

"Này, thả lòng tay 1 chút được không?"

Ngô Thế Huân không trả lời, bàn tay to lớn đặt tại lưng cô bắt đầu không chịu yên phận, sờ soạng lung tung trên người cô.

Lâm Duẫn Nhi đỏ mặt tía tai, trừng to đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, gằn từng tiếng:

"Bỏ móng heo của anh ra khỏi người tôi ngay." Anh cư nhiên ngang ngược công khai sờ soạng cô trước mặt mọi người như thế?

"Bỏ ra làm sao khiêu vũ được." Ngô Thế Huân ngả ngớn nói, vẫn tiếp tục cùng cô phối hợp, lướt đi trên mặt đất. Anh thầm nghĩ: 'Có cơ hội tốt như vậy, ai lại ngu ngốc bỏ ra chứ, có trách thì trách sao em lại mặc áo hở lưng chứ, khiêu gợi như vậy, muốn trêu ong dụ bướm sao? Phải trừng phạt em mới được.' Chính vì như thế nên bạn Ngô Thế Huân rất hăng hái, ra sức ăn đậu hũ của bạn Lâm Duẫn Nhi. Mà căn bản là không ai nhìn thấy Ngô Thế Huân đang làm gì vì mái tóc dài của cô đã góp phần thành công trong việc 'bao che tội phạm làm chuyện ác trong bóng tối'

Những bước xoay ngửa người điêu luyện, khiến thân thể của 2 người dính sát vào nhau, Lâm Duẫn Nhi tim đập chân run, mặt đỏ tới mang tai, không những thân thể dính sát vào anh mà lưng còn bị anh sờ qua vuốt lại. Cô không thở dốc mới lạ.

Hết bài nhạc, cô mừng như điên, rút tay về, dự định rút lui. Anh đương nhiên biết ý đồ của cô, tay càng nắm chặt tay cô hơn. Thầm nghĩ: 'Đậu hũ ngon như thế ngu gì buông.'

Lâm Duẫn Nhi khiêu vũ cùng với anh hết vòng này đến vòng khác, mà anh căn bản là có thực tâm khiêu vũ đâu chứ, toàn lợi dụng cơ hội ăn đậu hũ của cô. Sức chịu đựng đã đến giới hạn, cô trừng mắt nhìn anh, chân giơ lên, giẫm mạnh một cái không thương tiếc. Rốt cục vẫn là không trúng, anh vì rút kinh nghiệm đợt trước nên luôn phòng ngừa cô.

Lâm Duẫn Nhi thực sự phát hỏa, mắt long lên, cắn răng gằn từng tiếng:

"Anh không buông tôi ra, đừng trách tôi không khách sáo."

Mắt thấy Lâm Duẫn Nhi đã thực sự tức giận, anh không ngu dại gì lại đùa thêm, rất biết điều buông tay.

Cô mặt hằm hằm nhìn anh như thể anh thiếu nợ cô từ kiếp trước, lườm anh một cái rõ dài rồi tự mình tìm đại một góc mà từ từ dập hỏa.

Anh bị cô bỏ mặt, có chút buồn rầu, đang chuẩn bị âm thầm tự kiểm điểm bản thân xem mình có phải là đã đùa quá đáng hay không? Chưa kịp tự kiểm, anh đã bị một đám mỹ nhân bu quanh. Anh chật vật, không biết đối phó đám nữ nhân này ra sao thì liếc thấy ai đó đang nhìn anh, bộ dạng như đang phát hỏa, lại nhìn lại đám nữ nhân bên cạnh, khóe môi cong lên một đường tuyệt mỹ, anh cười gian tà.

Lâm Duẫn Nhi đang bực dọc vì sự việc lúc nãy, bây giờ nhìn thấy anh đang vui vẽ với đám nữ nhân kia, đột nhiên cảm giác miệng đăng đắng, chốc chốc lại dâng lên một cỗ chua xót.

"Tôi có thể hân hạnh mời cô nhảy một điệu không?" Một giọng nói vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh quanh cô.

Lâm Duẫn Nhi thoáng nhíu mày, lại nhìn sang bộ dạng sung sướng khi được tán dóc cùng người đẹp của Ngô Thế Huân, cô không cần suy nghĩ liền gật đầu cùng người kia.

Mắt thấy Lâm Duẫn Nhi cùng một nam nhân khác khiêu vũ, Ngô Thế Huân mắt như có lữa, căm giận không thể tách 2 người kia ra, cô cư nhiên ở trước mặt anh mà khiêu vũ cùng người khác?

Lâm Duẫn Nhi liếc thấy anh đang trừng mắt nhìn cô, đột nhiên trong lòng cảm thấy vui vẽ lạ thường, hướng anh tặng một nụ cười phong tình vạn chủng.

Mặt Lâm Duẫn Nhi sáng lạng bao nhiêu thì Ngô Thế Huân tối đen bấy nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro