Chương 32. Email

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Huyên đã ra đời lăn lộn được một thời gian, sau nhiều lần bẽ mặt trước Lâm Duẫn Nhi, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra một đạo lý, nỗ lực của bản thân căn bản không bằng người ta đu bám được một chỗ tốt, thay vì chạy khắp nơi thử sức tìm kiếm cơ hội, thà trèo lên một kim chủ có tiền có quyền, trực tiếp đòi anh ta chu cấp tài nguyên.

Cô ta bắt đầu trà trộn vào các hộp đêm và câu lạc bộ khác nhau, bởi vì dẻo miệng và hở bạo nên dần dần cũng có mối quan hệ với một số ông chủ đầu tư. Hôm nay đến đây cũng vì mục đích này, nhưng không ngờ lại quen biết người phụ nữ Hà Tịch này.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, mặc dù Hà Tịch này trông có vẻ không phải hạng tốt lành gì, nhưng cô ta cũng căm ghét Lăng Chân, vậy là đủ rồi. Đặc biệt là khi biết Hà Tịch là giám đốc bộ phận của Khánh Tỷ, là người thân cận với Ngô Thế Huân, cô ta càng sẵn sàng kể cho Hà Tịch nghe những chuyện trước kia của em gái mình.

"...Vì vậy…" Hà Tịch nghe xong mô tả của Lâm Huyên, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn một cách quỷ dị: "Lâm Duẫn Nhi thực sự đạp một chân lên thuyền của Thẩm Ngôn Sơ sao? Vậy bọn họ quay phim cùng nhau...?"

Hôm đó ở Mạn Hạng, giọng nam mà cô ta nghe được hẳn là của Thẩm Ngôn Sơ!

"Ai biết bọn họ ở trong đoàn phim có phóng đãng với nhau không chứ! Từ khi kết hôn đến giờ cô ta vẫn luôn nhớ nhung Thẩm Ngôn Sơ, đừng thấy hiện tại cô ta giả vờ ngoan ngoãn mà lầm, tôi không tin ngày nào bọn họ cũng quay phim chung mà cô ta có thể nhịn được!"

Hà Tịch kìm lại sự phấn khích, khom gần lại và hỏi: "Vậy thì...có tấm ảnh nào bọn họ chụp chung với nhau trước đây không?"

Lăng Huyên phụt cười một tiếng: "Không, Thẩm Ngôn Sơ không thích cô ta!"

Hà Tịch cụp mắt xuống, thầm nghĩ, không có cũng không sao, cô ta có thể tạo ra, chỉ cần chuyện này có thật là đủ.

Đừng nói là một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo như một vị thần như Ngô Thế Huân, cho dù là một người bình thường cũng không thể chịu được việc bị vợ cắm sừng đâu. Hà Tịch mỉm cười.

Cô ta đã đợi quá lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đợi được cơ hội này.  Lần này, cô ta muốn Lâm Duẫn Nhi hoàn toàn thối lui!

...

Lâm Duẫn Nhi không hề hay biết gì về tình tiết xảy ra đêm nay.

Từ khi vào tháng mười hai tới nay, thời tiết càng ngày càng lạnh, cô ở nhà ăn no mặc ấm, chẳng muốn ra ngoài chút nào.

Nhưng Ngô Thế Huân cứ luôn bảo cô ra ngoài, có lúc thì lái xe đến đón cô đi ăn cơm, có khi thì rủ cô đến công ty đợi một lát rồi hai người cùng nhau đi ăn cơm.

Những nhà hàng anh chọn có gu thưởng thức rất cao, đôi khi là nhà hàng Michelin cao cấp có dàn nhạc biểu diễn, đôi khi là những nhà hàng bình dân ẩn mình ở những nơi kín đáo nhưng có hương vị ngon đến bất ngờ. Sau khi ăn xong, cả hai sẽ tản bộ một chút.

Đôi lúc quả thực sẽ có ảo giác như đang trong một buổi "hẹn hò".

Hôm nay Lâm Duẫn Nhi lại đến Khánh Tỷ tìm anh.

Tối qua lỡ đạp chăn bông ra và ngủ không được ngon nên giờ Lâm Duẫn Nhi có chút buồn ngủ, khi thang máy đến tầng mười bảy, cô che miệng ngáp một cái.

Khi vừa mở mắt ra, người phụ nữ tên Hà Tịch đã đứng trước mặt cô.

Đã lâu rồi Lâm Duẫn Nhi không gặp người này, cô ta vẫn ăn mặc rất thành thục và gợi cảm như trước, đang ôm một xấp hồ sơ trước ngực, ánh mắt nhìn cô có chút kỳ lạ.

Lâm Duẫn Nhi đột nhiên nhớ ra, hình như cô giám đốc Hà này có ý với Ngô Thế Huân. Cô có chút tò mò, không biết đã vắng bóng lâu như vậy, tuyến tiến độ của cô ta có rút ngắn chút nào chưa?

Nhìn phản ứng của Ngô Thế Huân, dường như trong lòng không có để tâm đến người này, trước giờ chưa từng đề cập tới.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ, nhưng cũng chưa hẳn là vậy, cô cũng không hiểu rõ Ngô Thế Huân cho lắm.

Hà Tịch nhìn cô từ trên xuống dưới một hồi, trong mắt lộ ra chút thương cảm giả dối: "Thật sự xin lỗi nhé."

Lâm Duẫn Nhi: "?"

Hà Tịch mỉm cười, giấu lý do xin lỗi thật sự ở trong lòng, chỉ nói: "À, ý tôi là, tôi phải vào văn phòng trước, cô đợi một chút nhé."

Lâm Duẫn Nhi cau mày: "Ồ."

Hà Tịch xoay người đi về hướng văn phòng, vừa đi vừa nói: "Tôi đã làm việc ở Khánh Tỷ được ba năm rồi, thành tích của bộ phận năm nào cũng đứng top ba, là cấp dưới quan trọng nhất của Ngô tổng. “Chị dâu”, việc có nặng có nhẹ, việc của tôi rất cấp thiết, chị có thể thông cảm chứ?"

Nói xong cô ta liền quay đầu, cười đúng giả trân, sau đó gõ cửa bước vào phòng làm việc của Ngô Thế Huân, căn bản không phải là đang hỏi ý kiến của cô.

Lâm Duẫn Nhi nhìn chằm chằm vào cánh cửa vừa đóng chặt, trong lòng cảm thấy khá không thoải mái.

Quả thực là công tư khác biệt, cô biết chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ. Nhưng ánh mắt của Hà Tịch khiến người ta rất khó chịu, có một loại cảm giác ưu việt không thể tả được, rất không thân thiện.

Nhưng Lâm Duẫn Nhi không muốn làm người không hiểu chuyện, cũng không muốn sinh sự trong công ty của Ngô Thế Huân, chỉ đành đè nén cảm giác không thoải mái trong lòng lại, chậm rãi bước đến cửa phòng làm việc của Ngô Thế Huân, dựa vào tường chờ đợi.

Vừa mới đợi được mười giây đồng hồ, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra. Một luồng khí ấm cùng với mùi thơm nhạt của nam giới tràn ra.

Lâm Duẫn Nhi ngạc nhiên tự hỏi: Chẳng phải nói là việc quan trọng sao? Giải quyết xong nhanh như vậy à??

Cô quay đầu lại, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Ngô Thế Huân.

Người đàn ông rũ mắt xuống, xoa xoa bàn tay lạnh của cô, cau mày: "Sao em không vào?"

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt, mắt hạnh tròn vo: "Sao anh biết tôi ở đây?"

“Lúc mở cửa đã thấy rồi.” Lòng bàn tay của Ngô Thế Huân bao trọn lấy tay cô, nắm tay nhỏ của cô kéo vào bên trong.

Trong phòng, sắc mặt của Hà Tịch có chút khó coi. Ngô Thế Huân an trí cho Lâm Duẫn Nhi ngồi lên ghế sô pha, kéo khăn đắp cho cô rồi mới quay đầu đi: "Cứ để tài liệu ở đó đi."

Lâm Duẫn Nhi: Không phải là việc quan trọng sao??

Sắc mặt của Hà Tịch càng khó coi hơn.

Nhưng cô ta cứng ngắc ở đó hai giây, đột nhiên không biết đang nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, sau đó nói một tiếng "vâng" rồi quay người bước ra ngoài.

Lâm Duẫn Nhi chứng kiến ​​một loạt những cảm xúc biến hóa phức tạp của cô ta, trong lòng cảm thán.

Năng lực biểu cảm sắc thái này mà không đi đóng phim thì thật là đáng tiếc.

Sau khi Ngô Thế Huân xử lý công việc xong, hai người đi thang máy xuống thẳng bãi đậu xe, lái xe ra ngoài ăn cơm.

Nhà hàng hôm nay là do Lâm Duẫn Nhi chọn, là một quán rượu nhỏ. Bây giờ tiết trời se lạnh, uống một bình rượu ngon ấm nóng có thể làm ấm chân tay toàn thân. Quán rượu này rất nổi tiếng với rượu hoa và xôi gà, Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy đã thèm nên dẫn Ngô Thế Huân tới đây.

Khi đến nơi, quán rượu không lớn, kê những chiếc bàn thấp, người ngồi đây hầu hết đều là những cặp đôi.

Hai người tìm một bàn tương đối khuất, ngồi xuống, cầm menu và gọi món. Lâm Duẫn Nhi gọi một bầu rượu hoa quế và một bầu rượu hoa mơ, nồng độ đều không cao.

“Anh phải lái xe nên không thể uống, thật đáng tiếc nhỉ.” Lâm Duẫn Nhi xoa xoa đôi tay nhỏ, rất mong chờ để thưởng thức rượu.

Khi xôi gà được dọn ra, cả hai từ từ ăn với nhau. Lâm Duẫn Nhi nhớ lại chuyện vừa nãy, hỏi Ngô Thế Huân một cách đía đía.

"Chuyện đó…" Lâm Duẫn Nhi ngậm đầu đũa, nhướng mắt: "Ngô Thế Huân, anh nghĩ thế nào về Hà Tịch?"

Ngô Thế Huân rất bình thản nhìn cô một cái: "Năng lực không tồi."

Lâm Duẫn Nhi không hỏi về phương diện này, cô ấy lắc đầu: "Còn những khía cạnh khác thì sao?"

Ngô Thế Huân rất thẳng thắn: "Không để ý."

Lâm Duẫn Nhi nghẹn lời, nhưng sau đó lại có chút hân hoan không thể giải thích được. Xem ra Hà Tịch không thể quyến rũ nỗi Ngô Thế Huân rồi, cô cảm thấy vậy rất tốt, người phụ nữ này xấu xa không xứng với Ngô Thế Huân.

Nghĩ đến tương lai và kết cục của trùm nhân vật phản diện, Lâm Duẫn Nhi trở nên hứng thú: "Vậy thì anh thích loại phụ nữ thế nào?"

Ngô Thế Huân cau mày, ánh mắt hơi lạnh.

Vấn đề mà một người vợ bình thường tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi chồng mình, thế mà cô ấy nói ra lại không có chút gánh nặng tâm lý nào. Thật là muốn gõ vào cái đầu nhỏ của cô để xem nó đang nghĩ gì, hay là đang nghĩ tới ai, nhưng anh lại không nỡ.

Trên đời này, cô là người khiến anh khó xử nhất.

Ngô Thế Huân mở miệng, giọng nói thanh lạnh: "Còn em thì sao."

Lâm Duẫn Nhi nhướng mắt: "Hả?"

Màu mắt của Ngô Thế Huân rất đen, khi nhìn chằm chằm vào ai đó, người đó sẽ có cảm giác như bị hút vào.

"Em thích người thế nào."

Lâm Duẫn Nhi bị hỏi khó rồi.

Sư tổ Linh Hư chân nhân của cô nói rằng, thất tình lục dục là những thứ thô tục chỉ có người phàm trần mới có, trong lòng tiên nhân chỉ có đạo, không có tình. Mặc dù Lâm Duẫn Nhi không quá tin vào điều đó và cũng lén xem đủ loại sách báo của nhân gian, nhưng nếu thật sự hỏi cô, quả thực là một mảng trống rỗng.

Tiên cung lạnh lẽo vắng ngắt, các thần tiên đều có tu hành của riêng mình. Một kiếp luân hồi của người phàm quá ngắn, những tư vị mà cô nếm trải ở đây hầu hết đều chỉ liên quan đến Ngô Thế Huân.

Vì vậy, Lâm Duẫn Nhi không cách nào trả lời được.

Nhưng dường như Ngô Thế Huân đang chờ đợi đáp án của cô.

Người đàn ông ngồi xuống nhưng lưng vẫn luôn thẳng, bờ vai rộng phẳng, eo và bụng có đường nét cân đối. Anh ngồi rất ngay ngắn và vững vàng, nhưng trong hốc sâu nhất của trái tim đang có thứ gì đó đang nhốn nháo cuộn trào.

Cô ấy đang nghĩ đến ai?

Người mà cô ấy đã từng thích à?

Ở trung học cơ sở, trung học phổ thông, hay là đại học?

..vẫn còn đang thích chứ?

Tâm trạng tồi tệ đang cuộn trào mãnh liệt.

"À…" Lâm Duẫn Nhi đột nhiên phát ra tiếng.

Tâm tư đang chìm trong lòng đất của Ngô Thế Huân đột nhiên bị níu lại, anh nhướng mí mắt lên, đường nét hình vòng cung có chút sắc bén.

"Hình như tôi thích…" Lâm Duẫn Nhi trả lời một cách không chắc chắn: "...người tốt?"

"..."

Lâm Duẫn Nhi suy nghĩ một chút và khẳng định: "Tôi thích người tốt."

Ánh mắt Ngô Thế Huân tối lại, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, che giấu thần sắc u ám.

Vào ban đêm.

Lâm Duẫn Nhi uống rượu ấm nên đi ngủ rất sớm.

Ngô Thế Huân châm một điếu thuốc, mồi lửa chợt sáng chợt tắt giữa hai ngón tay.

Cảm xúc u ám tích tụ từng chút một, lâu dần sẽ thành bệnh.

Cô gái nhỏ của anh không hiểu, cũng không muốn hiểu. Anh ta chỉ có thể kìm nén dục vọng tham lam u tối trong lòng rồi tự dằn vặt, không để cho cô biết.

Không thể dọa cô ấy chạy mất.

Ngô Thế Huân hút thuốc xong, trở về căn phòng với cơ thể nồng nặc mùi ni-cô-tin.

Màn hình máy tính đang sáng, đã không còn việc gì phải xử lý nữa, nhưng sự bực dọc trên đầu dây thần kinh của anh vẫn còn tồn đọng, dường như đang báo trước sự bất thường của đêm nay.

Ngô Thế Huân dùng khớp ngón tay ấn ấn lông mày, chuẩn bị tắt máy.

Lúc này, một email mới bất ngờ hiện lên ở góc dưới bên phải của màn hình.

Đôi mắt Ngô Thế Huân hơi nheo lại, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhấp mở ra.

Mail từ một người lạ, tiêu đề là "Mời Ngô tổng thưởng thức". Ngoài ra, chỉ có một tệp văn bản đính kèm một vài bức ảnh.

Đây là hộp thư công việc của anh, bình thường đích thực là có nhận được một số thư rác. Nhưng có lẽ là thời gian tối nay quá kỳ quái, Ngô Thế Huân trầm ngâm hai giây, cuối cùng vẫn chọn mở ra.

Văn bản chỉ có vài trăm từ lác đác và hai ba bức ảnh.

Nhưng khiến anh sau khi đọc xong thì sắc mặt lạnh như băng ở địa cực.

Ngô Thế Huân ngồi bất động rất lâu.

Sau đó, anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.

Đầu dây bên kia, Triệu Ngạn đang ngủ say thì bị cuộc gọi của ông chủ làm cho choàng tỉnh: "Ngô tổng, có chuyện gì vậy?"

"Tìm người của bộ phận IT."

Ngô Thế Huân giống như đã lâu không nói chuyện, lúc mở miệng nói, âm giọng hơi khô khàn, hận ý trong mắt bốc lên: "Kiểm tra cho tôi một địa chỉ IP."

Tác giả có lời muốn nói: Xử cô ta đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro