Chương 89. Giải thi đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Ngô Thế Huân đi tới, Lâm Huyên vừa mới vô thức nhào về phía Lâm Duẫn Nhi.

Giống như là động tác chậm rãi độc ác

Trái tim và hơi thở của anh đột nhiên ngừng lại, trong giây phút đó, sự hoảng sợ kịch liệt giống như quả bóng bao bọc anh lại.

Anh vốn lạnh lùng không tin thần phật... Nhưng trong một phần ngàn giây đó, vậy mà trong lòng anh lại cầu xin thượng đế.

... May mắn, may mắn.

Ngô Thế Huân ôm chặt cô vào ngực, cảm giác ấm áp mềm mại là thật. Hơi thở của cô mang theo chút run rẩy đảo qua bên gáy của anh, để trái tim của anh sống lại.

Bên người ồn ào nhưng anh không nhúc nhích, cứ thế mà ôm chặt lấy cô.

Lâm Duẫn Nhi dây dưa trong ngực anh, sau khi sự sợ hãi và tức giận dâng lên thì tinh thần cô lại sa sút. Cô ôm Ngô Thế Huân cảm thấy rất khó chịu.

Ngô Thế Huân là một người đàn ông rất vững vàng, rất mạnh mẽ.

Nhưng cô lại dọa anh.

Anh sợ cô bị thương, sợ cô xảy ra chuyện, sợ anh không kịp chạy đến bảo vệ cô cẩn thận.

Ngô Thế Huân đã nói rất nhiều lần cô không được phép rời đi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ý thức sâu sắc rằng người này không thể nào mất đi cô.

Trùm phản diện đáng sợ, sẽ hắc hóa... Lại thích cô, người đàn ông thương cô, anh cần cô.

Vậy cô thì sao?

Sau khi linh châu bản mệnh trên xương quai xanh hết nóng hổi, cuối cùng từng chút một trở nên lạnh lẽo, phàm trần chính thức mở rộng cửa với tiên tử.

Lâm Duẫn Nhi trốn trong ngực của Ngô Thế Huân, cọ đầu. Sau khi kinh hãi buồn phiền trôi qua, bỗng nhiên mạch suy nghĩ của cô trở nên thông thấu.

Mặc dù khi tới đây cô vẫn một lòng muốn trở về, nhưng đến bây giờ sự ràng buộc đã không thể nào dứt bỏ. Cô thấy được sự quan trọng của mình trong lòng Ngô Thế Huân, vậy sao cô nỡ vẫy tay tạm biệt bỏ lại anh một mình trong thế giới đầy đau khổ này.

Lâm Duẫn Nhi là một linh hồn tụ linh mà thành, cô sinh ra dưới trướng sư tổ, trưởng thành là một cô gái nhỏ đơn thuần không lo lắng điều gì. Sư huynh sư tỷ nói với cô, bọn họ đã sinh ra như thế, cho dù sinh mệnh lặp lại thì cũng sẽ như tụ linh sinh ra, trở lại nơi thuộc về bọn họ.

Vậy... Hưởng qua cuộc sống vui vẻ ở phàm trần mất mấy chục năm, vì sao cô không thể giống người thường mà trải qua một lần chứ.

Tiên giới sáng trong, dồi dào linh khí, là nơi tu hành tốt.

Nhưng mà... Ở nhân gian còn có Ngô Thế Huân.

Trong thời gian ngắn ngủi này ở cùng với anh cũng rất vui vẻ.

Bởi vì đó là người cô thích.

Lâm Duẫn Nhi ôm Ngô Thế Huân, đầu cọ vào cổ anh.

" Ngô Thế Huân, đừng sợ." Cô nói: "Em ở đây, em không đi."

Ngô Thế Huân ôm cô siết chặt cánh tay, lúc ngẩng đầu lên thì khí tức đã bị đè nén lại.

"Không sao chứ?" Anh rủ mặt xuống.

Lâm Duẫn Nhi ngửa mặt lên, vội vàng gật đầu: "Em không sao!"

Ngô Thế Huân cẩn thận nhìn qua cả người cô, sau đó dời ánh mắt, đưa mắt nhìn xuống dưới, mắt đen lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào.

Lâm Duẫn Nhi nhìn theo, nhìn thấy nhân viên y tế khiêng Lâm Huyên đang hôn mê đi, dáng vẻ cô ta vô cùng tồi tệ. Trên đầu, trên mặt, dưới thân đều là máu, lúc nâng lên thì tứ chi mềm nhũn, giống như bị ngã gãy mất.

Lâm Duẫn Nhi vô thức nhích lại gần trong ngực Ngô Thế Huân, trong lòng hoảng sợ.

Vừa rồi nếu chậm một chút nữa thì người bị quẳng như thế sẽ là cô.

Đột nhiên Lâm Huyên như thế, cô chỉ mơ hồ suy đoán ra nhưng dù sao cũng không biết trong lòng người chị này nghĩ gì nữa. Cô chỉ chợt nhớ tới, trong sách, Lâm Huyên vì gián tiếp tố cáo với mẹ Ngụy làm bà tức chết, cuối cùng bị Ngô Thế Huân trả thù, kết cục cũng là tàn tật.

Mà vốn dĩ cô ta có thể trốn qua kết cục này, cuối cùng lại gieo gió gặt bão, hại người hại mình, phải trả một cái gí rất đắt.

Cùng ngày, bởi vì rất nhiều người làm chứng chính mắt trông thấy Lâm Huyên cố ý làm người ta bị thương nên cảnh sát đến bệnh viện điều tra. Lâm Duẫn Nhi phối hợp khai báo, bởi vì không muốn làm phiền mẹ Ngô nên bọn họ về nhà.

Sau đó nghe nói, chân của Lâm Huyên bị ngã rất nặng, rất có thể nửa đời sau sẽ phải ngồi xe lăn, không còn bản lĩnh hại người nữa. Mà vốn dĩ trong bụng cô ta còn một bào thai chưa đủ một tháng, trước đó cũng dã không ổn, sau khi bị ngã thì mất luôn.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi nghe nói chuyện này thì cũng hiểu được tâm lý của cô ta. Người chị này của cô đặt tiêu chuẩn quá khả năng của mình, có lẽ nửa đời sau đều trông cậy vào đứa bé này, nhưng đáng tiếc là lại thất vọng lần nữa. Sau đó tâm tính cô ta sụp đổ, đem những chuyện không hài lòng đều do em gái mình gây ra, cho nên muốn hại cô.

... Thật sự đáng buồn, cả một đời đều ghen tỵ với người khác, trách người khác, xưa nay cũng không quay đầu lại nhìn mình, nghĩ lại mình, đây chính là Lâm Huyên.

Sau khi ba mẹ Lăng biết được tin tức này thì đầu tiên là đến bệnh viện ầm ĩ một trận, sau đó ép hỏi ra ba của đứa bé, lại đến công ty Viễn Đạt làm loạn một trận, khiến cho cuộc sống của Vương Viễn rơi vào cảnh hỗn loạn.

Dưới sự tác động của Ngô Thế Huân, Lâm Huyên có âm mưu giết người sẽ bị xử phạt nặng, mà sau mấy tuần kiểm tra, Viễn Đạt cũng tàn.

Nhưng mà những chuyện này đã không liên quan gì đến Lâm Duẫn Nhi nữa.

Đã sắp đến tháng chín, giải thi đấu vũ đạo cả nước gần ngay trước mắt.

Linh châu đã tiêu hao hết, ngược lại cũng không có gì phản phệ lại cô, chỉ là từ nay về sau ít đi định mức ôn dưỡng bên ngoài. Lâm Duẫn Nhi nghĩ, thầy Ôn tới sớm lâu như thế, không phải không có linh khí cũng phải vượt qua bảy tám năm như thường à.

Nhưng mà... Gần đây rất khó gặp được thầy Ôn, sự nghiệp múa cũng gần như gác lại. Người trong nghề thi nhau suy đoán, có người nói anh ta múa nhiều năm bị thương nặng, có người nói anh ta đã đạt cảnh giới muốn đi chơi bốn phương. Trong nội bộ của vũ ca đoàn Đông Phương cũng không hề biết chút nào, tràn ngập các loại nghị luận.

Có lẽ chỉ Lâm Duẫn Nhi biết mục đích của anh ta là gì, nhưng cô không thể nói ra.

Thời gian trở về quỹ đạo, điệu múa cho Lâm Duẫn Nhi biên đạo cũng hoàn thành.

Với mục tiêu phần thi cá nhân là thi lần đầu sẽ thắng trong giải thi đấu nên nên cô nâng độ khó lên rất cao. Cho dù là chính cô khi đang nhảy cũng phải cực kỳ tập trung cẩn thận mới có thể không phạm sai lầm.

Trưởng đoàn nhìn qua mấy động tác yêu cầu cao, sau khi chấn động thì lại có hơi bận tâm. Nhưng mà đạo lý này bà hiểu hơn ai hết... Mạo hiểm nhiều thì mới có hiệu quả cao. Nếu như giẫm được trên lò xo này thì có lẽ Lâm Duẫn Nhi sẽ đoạt quán quân giải thi đấu năm nay.

Như thế thì cho dù sau này Lâm Duẫn Nhi muốn rời khỏi đoàn bay một mình, ca vũ đoàn Phương Đông cũng đã có hai lần quán quân cả nước, từ góc độ nào thì trưởng đoàn cũng cảm thấy mình đã kiếm lợi lớn.

Từng bước từng dấu chân Lâm Duẫn Nhi đi rất vững, kiến thức cơ bản mỗi ngày đều rất tốt. Hôm nay, ở trong vũ đoàn cô gặp được một người không thể ngờ được.

"Chị Xuyến Xuyến?"

Lúc Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy là đang tập luyện, cô không hề nhận ra bóng dáng bên ngoài, nhìn kỹ mới xác định được, cô vội vàng đi ra: "Sao chị lại tới đây?"

Ánh mắt Trịnh Xuyến Xuyến nhìn một vòng trong phòng tập, lại đi đến phòng tập sát vách nhìn thoáng qua, giống như là đang tìm người.

Lâm Duẫn Nhi đi theo nhìn một vòng, có hơi mờ mịt.

Trịnh Xuyến Xuyến không thấy người mà cô muốn tìm, thở dài, mắng một câu: "Thật đúng là không ở đây!"

Lâm Duẫn Nhi càng mờ mịt: "Chị Xuyến Xuyến, không phải chị tới tìm em sao?"

"Tìm em tìm em." Trịnh Xuyến Xuyến nói. "Bây giờ rất bận sao? Muốn tìm thầy Ôn khốn kiếp của em một chút."

Lâm Duẫn Nhi trợn tròn mắt: "Sao?"

Từ khi nào mà chị Xuyến Xuyến có quan hệ với thầy Ôn thế?

Nửa giờ sau, hai người bọn họ ngồi ở quán cà phê đối diện vũ đoàn, vẻ mặt Trịnh Xuyến Xuyến u oán nhìn Lâm Duẫn Nhi: "Chị muốn hỏi một chút, loại người có tiên khí như em, không cần biết là nam hay nữ, có phải rất khó theo đuổi không?"

Lâm Duẫn Nhi uống sữa dâu, trợn mắt nhìn.

Mặc dù cô muốn phủ nhận, nhưng cô nghĩ đến Ngô Thế Huân, hình như...

Ngô Thế Huân vẫn rất khó khăn.

Lâm Duẫn Nhi lén nở nụ cười, sau đó sờ chóp mũi: "Sao thế? Sao lại hỏi như thế?"

Vẻ mặt Trịnh Xuyến Xuyến đờ đẫn nhìn cô một hồi, sau đó đột nhiên bộc phát: "Không phải bà đây theo đuổi anh ta sao, muốn từ chối thì từ chối thôi! Ôn Tử Sơ có ý gì chứ? Anh ta có ý gì... Vậy mà nhắn loại tin nhắn này cho bà đây, là xem thường chị sao!"

Lâm Duẫn Nhi sửng sốt.

Đầu tiên là cô bị tin tức Trịnh Xuyến Xuyến đang theo đuổi Ôn Tử Sơ làm cho choáng váng, hơn nửa ngày sau mới nhận điện thoại di động của chị ấy, nhìn thoáng qua.

Trên đó đều là tin nhắn Trịnh Xuyến Xuyến gửi đi, thầy Ôn có trả lời nhưng trả lời ngắn gọn hơn nhiều.

Cuộc trò chuyện cuối cùng là Trịnh Xuyến Xuyến hỏi anh ta có rảnh không, hơn nửa ngày sau thầy Ôn mới trả lời một câu.

"Mạng của tôi không dài như thế, thật sự xin lỗi, cô Trịnh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."

Lâm Duẫn Nhi sững sờ.

Trịnh Xuyến Xuyến vẫn còn tức giận: "Con mẹ nó chứ, chị lăn lộn nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên gặp lý do từ chối thế này! Nhìn qua thì rất phù hợp, là kiểu anh đẹp trai kiêu ngạo, nhưng nói dốc thế này cũng dám nói sao? Sao anh ta không nói mình mắc bệnh nan y không sống được bao lâu nữa, xem thường chị sao!"

Lâm Duẫn Nhi lại trầm mặc.

Đúng là thầy Ôn không phải loại người có thể thuận miệng nói dối, nếu như anh ta nói mình không thể sống được bao lâu nữa, vậy thì...

Trong lòng Lâm Duẫn Nhi dâng lên sự bất an khó hiểu, cô đè xuống suy nghĩ kia, cố gắng trấn an Trịnh Xuyến Xuyến.

Cũng may chị Xuyến Xuyến cũng là người thấy hàng là sáng mắt, muốn trị đàn ông thần tiên kia. Khi nói về tình yêu, cô đã nhận nhiều tổn thương hơn người khác, năng lực điều tiết bản thân cũng vô cùng mạnh.

"Bà đây muốn đàn ông thế nào mà không có, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn!"

"Nào! Uống cốc sữa này để quên người kia đi!"

Lâm Duẫn Nhi cười theo, nhưng trong lòng lại vờ cho xong chuyện.

...

Biên giới ở phía Tây Nam.

Trên đỉnh núi trong rừng rậm yên tĩnh không người.

Một người đàn ông mặc đồ leo núi đứng trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn về phía chân trời xa xôi.

Khuôn mặt của anh ta tuấn tú, mi tâm hơi nhíu lên, nhắm mắt lại cảm giác linh khí xung quanh phun trào.

Lá cây đu đưa vang lên xào xạc, gió núi quanh quẩn trong thung lũng, giống như tiếng từ bầu trời xa xôi đáp lại.

Trong tay anh cầm một viên ngọc thạch phát ra ánh sáng óng ánh. Khi anh tập trung nín thở, ánh sáng kia càng lúc càng sáng, đến cuối cùng... "Loạt xoạt" một tiếng.

Giống như là âm thanh trứng gà phá xác, trên mặt ngoài của viên ngọc thạch bóng loáng bỗng nhiên có một vết nứt.

Ôn Tử Sơ mở to mắt, nhìn vết nứt kia cười nhạt một tiếng.

"Đã nhiều năm như thế, không dễ dàng mà..."

Anh đã thu dọn xong ba lô của mình, bắt đầu đi theo hướng vết nứt kia đi vào sâu trong núi lớn.

Sau khi để ngọc thạch thăm dò vào túi áo, ngón tay của anh đụng phải vật gì đó hơi cứng, móc ra xem là điện thoại đã tắt máy.

Ôn Tử Sơ suy nghĩ, rốt cuộc mở máy.

Anh xem chuyện làm người này như một lần lịch kiếp. Trong mấy năm nay sinh hoạt giống người phàm, mặc dù không giúp ích gì cho tu vi, nhưng tâm trí anh đã được mài giũa. Ôn Tử Sơ đã không còn sự phẫn nộ và không cam lòng như ban đầu, đương nhiên trở về thiên đình là tâm nguyện chỉ lát nữa là được hoàn thành, anh cũng không quá vui vẻ khi đạt được nguyện vọng.

Nhớ lại cuộc sống nhân gian mấy năm nay, vẻ vang, hoa tươi, tiếng vỗ tay... Ấn tượng có liên quan đến phàm trần đã mơ hồ, cũng không có gì đáng nhớ.

... Không, vẫn phải có.

Anh mở máy điện thoại, khó khăn lắm mới kết nối được tín hiệu yếu ớt trên núi. Sau đó, có mấy tin nhắn nhảy ra...

[Tôi sẽ không lãng phí thời gian trên người anh! Yên tâm đi!"

[Nhưng mà bà đây không phải chơi cổ phiếu! Lúc đó thật sự thích anh, nhưng anh không thích thì thôi!]

[Nhưng mà đã nói bị bệnh thì nhớ chữa trị cho tốt! Tuổi còn trẻ đừng để chậm trễ!]

Ôn Tử Sơ chưa bình tĩnh lại/

Loại cảm giác "Thích" của người phàm này với anh mà nói quá lạ lẫm, cũng quá khó hiểu. Nhưng sự nồng nhiệt và xúc động của nó, cuối cùng Ôn Tử Sơ cũng cảm nhận được.

Vậy có lẽ đây là... Nguyên nhân Lâm Duẫn Nhi không muốn rời đi.

Cuối cùng, một ngày trước giải thi đấu múa cả nước.

Lâm Duẫn Nhi nghe Tống Linh nói lần này có rất nhiều người báo danh, "Bạn cũ" Tống Chỉ ở phía nam cũng tới tham gia. Mặc dù cô ta không đáng sợ, nhưng những người ưu tú trong học viện múa đều được đưa đến. Trải qua chọn lọc, người ở lại đều là người giỏi, có lẽ trận đánh năm nay rất ác liệt.

Lâm Duẫn Nhi nghe cô nói xong có hơi căng thẳng.

Dù sao đây cũng là trận đấu trải đường cho sau này, tuy nói quan tâm thắng bại quá nhiều cũng không tốt, nhưng dù sao thành bại cũng rất quan trọng.

Hơn nữa, dù sao Ngô Thế Huân cũng muốn thành lập phòng làm việc vũ đạo cho cô, cô không muốn về mặt thực lực mình giống như xe bị tuột xích.

Lâm Duẫn Nhi ở trong nhà giải tỏa lo lắng, cô suy nghĩ một hồi lại nghĩ đến chuyện thi đấu. Nhưng mà Ngô Thế Huân vẫn rất bình tĩnh dựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn điện thoại của anh.

Lâm Duẫn Nhi lăn qua lăn lại trên giường lớn hai vòng nhưng anh không hề có phản ứng chút nào.

Cô gái nhỏ hơi khó chịu.

Cô đi đến trước bàn kéo kệ ra, hơi dùng sức một chút tạo nên tiếng "Cạch".

Ngô Thế Huân giương mắt.

Lâm Duẫn Nhi đưa lưng về phía anh, không quay đầu lại, ngón tay lộn xộn lục đồ trong hộp.

Giọng nói của anh vang lên ở phía sau: "Tìm gì đó?"

Lâm Duẫn Nhi thầm hừ một tiếng, bất đắc dĩ nhìn về phía anh: "Tìm son môi ngày mai dùng."

Ngô Thế Huân để điện thoại di động xuống, đi tới: "Màu nào? Anh tìm giúp em."

Lâm Duẫn Nhi mới xoay người lại nhìn anh: "Bây giờ anh mới quan tâm à."

Ngô Thế Huân nhìn qua, thấy trên gương mặt nhỏ của cô có vẻ không cam lòng, cong môi nói: "Không vui sao?"

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mình hơi già mồm nhưng thật ra rất lo lắng rất căng thẳng, cô nói: "Ngài mai em phải thi rồi! Anh không hề lo lắng một chút sao?"

Ngô Thế Huân đưa tay ôm eo cô, lui ra phía sau một bước ngồi xuống giường, ôm cô ngồi lên đùi.

"Không lo." Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên môi cô. "Bởi vì em là giỏi nhất."

Lâm Duẫn Nhi lẩm bẩm hai tiếng, khóe môi hồng nhuận cong lên một chút, đôi mắt hạnh tỏa sáng cũng lộ ra ý cười.

Dường như chỉ cần một câu là cô đã bị dỗ xong.

"Còn có rất nhiều người giỏi hơn em nữa." Lâm Duẫn Nhi dựa vào ngực anh, ngón tay sờ cổ áo anh, ra vẻ vô tình mà nói: "À còn người kia nữa, Tống Chỉ đó... Cô ta cũng tới tham gia trận đấu."

Ngô Thế Huân dừng một chút: "Tống Chỉ?"

Ngô Thế Huân nghe cái tên này cảm giác rất lạ lẫm, anh không hề có chút ấn tượng nào cả.

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt, cô hơi vui vẻ lại hơi hoài nghi, lầm bầm lầu bầu nói: "Hừm, tuyệt tình thế à, anh và người ta ăn cơm với nhau xong bây giờ đã quên mất tên..."

Ngô Thế Huân nhíu mày lại phản ứng kịp.

Anh khẽ ôm cười cười nhẹ: "Nhớ rồi, có cần anh nhớ lại thêm chút không?"

"Không được suy nghĩ nữa." Lâm Duẫn Nhi vội vàng nói.

Cô đưa tay ôm cổ anh, áp lại gần nói: "Anh có thể tuyệt tình một chút!"

Ngô Thế Huân cười, ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của cô, cúi đầu: "Ừm, chỉ cần em."

Lâm Duẫn Nhi lẩm bẩm bị anh hôn một hồi.

Sự căng thẳng và hồi hộp kia đã quên đi từ sớm, cô co chân ngồi lên đùi anh, đầu nhỏ cọ cổ anh.

Ngô Thế Huân ôm cô như ôm một con mèo, ngón tay vuốt dọc theo cột sống của cô giống như vuốt lông, Lâm Duẫn Nhi híp híp mắt.

Anh hỏi: "Thi đấu xong còn bận hơn à?"

Lâm Duẫn Nhi dựa vào anh: "Cũng rảnh?"

Ngô Thế Huân nói: "Vậy muốn ra ngoài chơi không?"

Ánh mắt của Lâm Duẫn Nhi sáng rực lên: "Đi đâu thế!"

Sự hiểu biết của cô với thế giới này vẫn còn hạn chế, trừ việc đi quay phim và lưu diễn với vũ đoàn có đi qua mấy nơi. Nhân gian có nhiều cảnh đẹp như thế, đương nhiên cô muốn đi xem một chút.

Nhất là muốn đi xem với Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cong môi: "Em muốn đi đâu cũng được."

Đã nhiều năm rồi anh không đi nghỉ, bây giờ đúng lúc có thể dùng rồi. Trước kia ngày nghỉ với anh mà nói không hề có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ thì khác.

Lâm Duẫn Nhi lập tức rất hưng phấn, chạm vào đầu gối: "Vậy em sẽ không đi tập!"

"Ừm." Ngô Thế Huân rủ mắt xuống áp vào tai cô, khẽ nói: "Còn nữa... Thuận tiện bù lại hôn lễ đi."

Chủ đề xoay chuyển hơi nhanh, đôi mắt của Lâm Duẫn Nhi lóe sáng hai lần.

Bọn họ vốn là hợp đồng hôn nhân, đương nhiên không có hôn lễ. Nhưng cô biết ở nơi này, hôn lễ của một đôi vợ chồng có sự chứng kiến của mọi người là một nghi thức vô cùng quan trọng.

Đôi mắt sâu thẳm của Ngô Thế Huân nhìn cô: "Có được không?"

Lâm Duẫn Nhi liếm môi một cái, hỏi anh: "Làm hôn lễ có gì tốt vậy?"

Ngô Thế Huân nói: "Chỗ tốt chính là có thể danh chính ngôn thuận đi hưởng tuần trăng mật."

Lâm Duẫn Nhi mở to đôi mắt hạnh vô tội, trong đôi mắt có vẻ tò mò, hỏi tiếp: "Hưởng tuần trăng mật là làm gì?"

Ngô Thế Huân cười như không cười nhìn cô.

Sau một lúc lâu, anh cúi người khẽ nói gì đó bên tai cô, sau đó mặt cô gái nhỏ dần đỏ lên như áng mây chiều.

Cái gì, cái gì mà mừng tân hôn, cái gì trăng mật!

Đó là thứ gì!

Giải thi đấu tổ chức đúng hạn, ngày đầu tiên thì thi nhóm nhỏ.

Mỗi nhóm được chia một chủ đề, trong thời gian quy định phải tiến hành biểu diễn ngẫu hứng. Ban giám khảo dựa vào độ khó và độ hoàn hảo của động tác mà tiến hành chấm điểm.

Ngày thi đấu đầu tiên cũng không khó, Lâm Duẫn Nhi được chia chủ đề "Ngôi sao", Nghe Tống Linh nói, tổ ban giám khảo của cô là nghiêm khắc nhất, nhưng Lâm Duẫn Nhi lên sân khấu không hề căng thẳng, cả người múa không tệ.

Sau khi hoàn thành biểu diễn, nhóm ban giám khảo trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ ngầm hiểu ý nhau.

Ừm, có thí sinh dự bị cho quán quân.

Ngày đầu thi đấu nhóm nhỏ, Lâm Duẫn Nhi thấy không ít thí sinh có bản lĩnh, trái lại không thấy gương mặt quen thuộc của Tống Chỉ.

Lúc thi xong đi ra ngoài, cô nghe thấy có người bàn tán.

"Ôi, ban đầu nghĩ là có thể nhìn thấy Ôn Tử Sơ, nam thần của tôi..."

"Thật đáng tiếc, năm ngoái anh ấy có đến đây, không biết năm nay có chuyện gì..."

Lâm Duẫn Nhi hơi dừng lại, không nói gì thêm.

Vào buổi tối, công bố thành tích thi đấu nhóm, thi đấu nhóm đã loại hơn phân nửa người, cuối cùng chỉ còn ba mươi thí sinh. Bốn thí sinh của ca vũ đoàn Đông Phương còn sót lại hai người, Lâm Duẫn Nhi và Tống Linh đều thành công đi vào trận chung kết.

Ngày hôm sau ở nơi thi đấu vắng lặng hơn ngày đầu nhiều.

Lâm Duẫn Nhi nhìn thấy Tống Chỉ, cô ta có thể đi đến trận chung kết, chắc hẳn trong thời gian đó đến nay cũng luyện tập nhiều. Sau khi đối diện với ánh mắt của Lâm Duẫn Nhi, rõ ràng cô ta nhìn chằm chằm muốn phân thắng bại.

Lâm Duẫn Nhi sẽ không khinh thường bất kỳ đối thủ nào, nhưng cũng không quá để ý một người nào đó. Trong đầu cô vẫn còn ôn lại động tác múa của mình.

Trận chung kết chia làm hai vòng, đều là bốc thăm xếp số để tiến hành lên sân khấu. Vòng đầu chỉ giữ lại mười người, vòng thứ hai cho điểm để chọn ra quán quân, á quân, quý quân.

Buổi sáng tiến hành vòng thi thứ nhất, những người biểu diễn đều dùng hết vốn liếng, bản lĩnh của mình.

Đến lúc này, người có thể làm quán quân đã bắt đầu lộ ra: Phía nam có hai vũ công, còn ở Tây Bắc có một cô gái, lại thêm Lâm Duẫn Nhi. Bọn họ đều không giao lưu với nhau, nhưng khi kết thúc vòng một thì tên bốn người bất ngờ được liệt kê trong mười người.

Tống Linh tiếc nuối dừng bước ở đây thì cô đã hài lòng, nhưng vừa nhìn thấy Tống Chỉ lọt vào top mười thì lại hơi không cam lòng.

"Chị Nhi Nhi, chị bình tĩnh, nhất định phải đè chết cô ta!"

Lâm Duẫn Nhi cười cười: "Được.

Thật ra không cần cô phải áp chế Tống Chỉ, đối thủ của cô là một người khác hoàn toàn.

Tâm trạng của Lâm Duẫn Nhi vẫn rất ổn định.

Ban đầu cô nghĩ lần thi đấu này mình sẽ bình tĩnh vượt qua, nhưng qua giữa trưa không biết vì sao trong lòng cô lại cảm thấy căng thẳng.

Không nói rõ được cũng không thể giải thích. Lâm Duẫn Nhi vuốt vuốt ngực, ngồi trong phòng chờ lên sân khấu, cúi đầu nhắn một tin ngắn cho Ngô Thế Huân.

"Hình như em vừa căng thẳng."

Ngô Thế Huân ở công ty nhưng trả lời rất nhanh: "Đừng căng thẳng."

"Thi đấu xong thì anh đón em đi ăn bingsu xoài."

Lâm Duẫn Nhi cong môi cười cười.

Cô rút số ở giữa, không tốt không xấu, một lát nữa mới lên sân khấu.

Sự bất an lo lắng trong lòng không thể nào ngăn lại được, bingsu xoài cũng không có hiệu quả. Lâm Duẫn Nhi hít sâu mấy hơi, muốn tắt điện thoại di động thì chợt nghe thấy tiếng "Reng reng".

Trái tim của cô đập mạnh một cái, tiếp theo không biết lại đập nhanh.

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhìn, là một tin nhắn mới... Do Ôn Tử Sơ gửi tới.

Đó là tin nhắn đã hẹn trước thời gian gửi, đúng giờ gửi vào hộp thư cho Lâm Duẫn Nhi, nhưng cô cũng không biết anh ta gửi lúc nào. Lâm Duẫn Nhi ấn mở ra xem, trong đó có một bản đồ định vị và một câu ngắn ngủ.

"Lựa chọn do em."

Lâm Duẫn Nhi mờ mịt nhìn chằm chằm bốn chữ này một hồi.

Nhưng mà trong giây phút này, một tin tức gây bùng nổ lan truyền trên mạng.

Trong phòng chờ lên sân khấu, có người "Ôi đệch" một tiếng, đứng lên muốn lật ghế. Ngay sau đó, trong phòng liên tục vang lên giọng nói khó tin.

"Thật hay giả?"

"Ôi trời, không phải đâu!"

"Tôi không tin!"

Lâm Duẫn Nhi mờ mịt, quay đầu nhìn Tống Linh ở cạnh cô: "Sao thế...?"

Lúc này, Tống Linh mới chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe hiện ra nước mắt.

"Chị Nhi Nhi, chuyện này..."

Lâm Duẫn Nhi nhận điện thoại di động từ tay cô áy, nhìn nội dung trong giao diện.

[@Tin tức xx: Tin tức quan trọng! Ở phía Tây Nam nước ta, vùng núi khu x tỉnh x huyện xx bởi vì mưa to, nên xảy ra sạt lở! Vũ công biểu diễn nghệ thuật nổi tiếng nước ta là Ôn Tử Sơ không may gặp nạn! Qua chiếc giày thất lạc ở hiện trường đã được xác minh...]

Tống Linh đã sụp đổ: "Thầy Ôn chết rồi?"

Con ngươi của Lâm Duẫn Nhi co rụt lại, vẻ mặt trống rỗng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro