Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lai Bâng lại bước vào một mùa giải mới, hắn lao đầu vào tập luyện và thi đấu. Mặc dù đã sống qua một kiếp người nhưng con người ai mà chả tham lam, Lai Bâng cũng vậy, hắn cố gắng hết sức để bù đắp lại những ván đấu nuối tiếc năm xưa nhưng cuộc sống như một cuồng quay vậy dù hắn có thắng lại trận này nhưng vẫn sẽ thua một trận khác rồi tất cả lại trả về kết quả như kiếp đầu.

Vậy thì Ngọc Quý của hắn thì phải làm sao đây? Câu hỏi đấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lai Bâng khiến hắn phát hoảng. Hắn sợ thời gian hạnh phúc bên em tất cả chỉ là ảo mộng, hắn sợ mọi thứ sẽ vẫn đi đúng quỹ đạo của nó, hắn sợ lại phải đối diện với khung ảnh trắng đen và thi hài lạnh lẽo của em một lần nữa.

Dạo gần đây Ngọc Quý cũng dần cảm thấy bất an không kém, em liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ em và Lai Bánh vẫn sống bên nhau nhưng lại chả hề hạnh phúc, em không yêu hắn và hắn thì như đang cố gắng tránh né sự thật đó vậy. Nhưng dù có lướt qua bao nhiêu khung cảnh thì giấc mơ đó lại luôn kết thúc bằng một tiếng nổ kinh hoàng cùng cảnh tượng đau khổ đến tột cùng của Lai Bâng.

Ngọc Quý sợ đến mức mồ hôi chảy ướt đẫm cả người rồi giật mình bật dậy thở hổn hển, động tĩnh lớn đến mức Lai Bâng nằm cạnh cũng mơ màng tỉnh giấc theo.

- Em có sao không Quý? Gặp phải ác mộng hả?

Nghe thấy chất giọng trầm ấm quen thuộc khiến lớp phòng thủ của Ngọc Quý dường như buông bỏ. Em choàng người ôm lấy Lai Bâng ở bên cạnh, chiếc đầu nhỏ rúc vào bờ ngực ấm áp của hắn, khóc thút thít.

- Ác mộng đáng sợ lắm hả em? Đừng khóc mà, có anh đây rồi.

- Lai Bánh trong mơ đau khổ lắm ấy mà Quý lại chả giúp gì được cả.

- Vậy trong mơ Quý ở đâu mà không giúp Bánh vậy?

Ngọc Quý ngập ngừng như đang cố nhớ lại giấc mơ kinh hoàng, tay càng ôm chặt lấy người trước mắt

- Quý lúc đó mất rồi thì phải, hình như là do bị tai nạn.

Não bộ của Lai Bâng như mới trải qua một đợt địa chấn, hắn bàng hoàng trước lời nói của Ngọc Quý. Đôi tay hắn siết chặt bờ vai em như đang cố gắng trấn an bản thân rằng đó chỉ là giấc mơ kì ảo. Viễn cảnh kiếp trước như đang hiện lên trước mắt hắn.

- Đau quá Lai Bánh, tay anh siết vai em đau quá.

Lúc này Lai Bánh mới chớt thoát ra khỏi dòng hồi tưởng đầy mất mát kia. Hắn lập tức buông thả bờ vai gầy gò của em ra rồi ôm lấy khuôn mặt đang hờn dỗi do đau phía đối diện mà an ủi

- Anh xin lỗi, do Bánh nhớ lại mấy kí ức không vui nên lỡ tay làm Quý đau rồi.

Dường như Ngọc Quý nhận ra được sự lo lắng trong đáy mắt của Lai Bâng, em vươn bàn tay nhỏ ra dơ ngón út lên trước mặt gã ra hiệu

- Lai Bánh mau móc ngoéo với Quý đi.

Mặc dù không hiểu người yêu nhỏ đang muốn làm gì nhưng Lai Bâng vẫn nuông chiều mà dơ ngón út ra móc ngoéo lại. Ngọc Quý thấy mọi thứ xong xuôi liền bắt đầu đưa ra lời hứa với người trước mặt

- Quý hứa là sẽ không bao giờ bỏ lại Lai Bâng một mình. Lai Bâng ở đâu Ngọc Quý sẽ ở đó, sẽ luôn bên cạnh anh.

- Em nghĩ cho kĩ đó, hai ngón cái mà đóng dấu là không được thất hứa đâu.

Ngọc Quý bị chọc hắn chọc cười nhưng vẫn đưa ngón tay cái ra chạm vào ngón cái của Lai Bâng.

- Đóng dấu rồi nha.

Nụ cười rạng rỡ của em như xoa dịu được phần bất an trong lòng hắn. Hạnh phúc hiện tại là Lai Bâng trộm lấy được, hắn không dám tưởng tượng ra một khi Ngọc Quý nhớ ra được toàn bộ kiếp trước, hắn sẽ như thế nào? Em cũng sẽ bỏ hắn đi như kiếp trước chứ? Em vẫn sẽ yêu hắn như hiện tại sao?

Rồi bất chợt điện thoại của Ngọc Quý reo lên làm xáo động cả bầu không khí. Lai Bâng vốn định vươn tay ra lấy giúp rồi đưa cho em thì bị Ngọc Quý đang vội vàng bên cạnh chộp lấy mất. Em ra hiệu cho hắn đồng thời lật đật chạy ra ngoài phòng nghe điện thoại. Lòng hắn đội nhiên lại dấy lên sự nghi hoặc, Ngọc Quý thường ngày rất lười biếng nên chưa bao giờ là tránh ra chỗ khác nghe điện thoại mà toàn là trực tiếp bắt máy.

Lúc này, Ngọc Quý ở ngoài thì đang thì thầm đói đáp vỡi đầu dây bên kia như đang ăn trộm của ai vậy

- Tama, mày bị dẩm lol à mà nửa đêm gọi điện cho tao

Thiên Ân bên này mới vô đã bị chửi cho một tràng cũng hết sức khổ tâm. Vốn dĩ chả ai lại điên mà đêm hôm khuya khoắt gọi điện làm phiền bạn bè nhưng cậu là do bị ép buộc thôi. Hôm nay vốn dĩ cả team có kèo nhậu nhưng Ngọc Quý đã xin về trước nên không có mặt, thế mà tên Lương An lại nhậu đến say quắc cần câu xong rên rỉ nhất quyết đòi gặp Ngọc Quý thì mới chịu rời đi không thì sẽ ngồi lại quán đợi. Nhân viên quán thì đứng một bên nài nỉ để họ còn đóng cửa dọn dẹp, một bên thì là đám anh em đang say sỉn không chịu đi, Thiên Ân cũng là đến bước đường cùng mới gọi điện cầu cứu Ngọc Quý.

- Mọi chuyện là như thế đó, mày ra quán nhậu gần gaming house giúp tao một tay với.

- Làm sao tao đi được? Bâng nó đang ở đây đó, tao mà đi là thầy Jiro đây sẽ chính thức chấm dứt con đường tuyển thủ.

- Mày không cứu tao thì tao chết đó, huhu. Tama bé nhỏ khổ quá mà.

Chưa nói được bao nhiêu thì điện thoại Thiên Ân cũng chính thức sập nguồn vì cạn pin. Đời cậu chưa đủ khổ hay sao. Ngọc Quý bên này gọi lại chục cuộc đều chỉ có tiếng tổng đài thông báo làm em lo lắng đến nóng hết ruột gan. Biết là cả đám con trai say sỉn cũng khá bình thường nhưng em sợ Thiên Ân lo không xuể rồi cả đám lại vất vưởng ngoài đường.

Ngọc Quý sau một hồi suy tư thì cuối cùng cũng quyết định chạy ra ngoài đó xem sao. Em vô phòng lấy vội chiếc áo khoác rồi ôm chầm lấy người yêu đang ngồi trên giường, dỗ hắn.

- Quý đi ra ngoài chút nha, Bánh ngủ trước đi , không cần đợi em về đâu.

- Nửa đêm rồi, em còn đi đâu vậy, để sáng mai không được à?

- Bạn em nó gặp tai nạn nên em vô bệnh viện coi xem giúp được gì không.

Ngọc Quý vẫn như vậy, nói dối sẽ luôn né tránh ánh mắt người khác rồi vô tình cúi gằm mặt xuống. Lai Bâng biết nhưng hắn không muốn vạch trần em.

- Vậy để anh chở em đi, khuya rồi nguy hiểm lắm?

- Không sao đâu, Bánh ngủ đi, mai còn có sức đi làm nữa chứ. Để em đặt xe trên app, Bánh yên tâm nha.

- Vậy Quý đi đi, tới nơi thì nhắn tin cho anh yên tâm.

Em cúi xuống hôn một cái lên môi người thương rồi nhanh nhẹn chải chuốt sơ qua xong liền cất bước chạy ra khỏi nhà, chỉ để lại một câu chào vội vã

- Em đi nha. Yêu Bánh.
___________________
#☀️☀️🌻🌻🌠🌠#

Sorry mọi người, tui lặn hơi lâu. Thật ra đợt này SGP xảy ra nhiều chuyện quá nên tâm trạng tui cũng bị trùng xuống theo. Hơi lo lắng cho team, nhất là OTP Bâng Quý này🥲🥲. Mong là tui sẽ hoàn thành kịp bộ truyện này trước khi những biến động khác trong tương lai sắp tới. Buồn não nề luôn á.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bé fic. Nếu thích thì mọi người hãy tym 💗 và follow tui nha🫶🫶.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro