Hơn cả cát - Chương 2: Ngày 22 tháng 9 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Rinka

---

Điều khiến Shikamaru ngạc nhiên là sáng hôm sau Temari lại để anh ngủ nướng.

Anh tỉnh dậy một mình, cảm thấy hơi lạc lõng trong chiếc giường của cô trước khi nhớ ra mình đang ở đâu. Anh ngồi dậy, cố gắng trấn tĩnh. Mặt trời đã lên cao, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì nhiều với anh. Ở Suna, dường như mặt trời luôn ở đỉnh cao.

Đồng hồ cho anh biết đã hơn mười giờ, và anh từ từ lôi mình ra khỏi giường. Anh không mặc quần áo ngay, mà thay vào đó đi chầm chậm một vòng quanh phòng của Temari và nhìn ngắm tất cả những thứ làm nên con người cô. Kệ sách bên phía giường của anh lộn xộn với nhiều thứ – hai ngăn kệ có sách, một ngăn có đủ loại đồ vật mà anh định nhìn kỹ hơn, và ngăn dưới cùng nhét đầy vũ khí và công cụ. Nó không hoàn toàn được sắp xếp gọn gàng, nhưng cũng không bừa bộn. Có một sự ngăn nắp có kiểm soát trong những món đồ của cô.

Ngăn kệ trên cùng có những thứ cô đã sưu tầm. Anh nhận ra vài món từ Konoha, như chiếc quạt giấy nhỏ cô đã tìm thấy một ngày khi họ lang thang cùng nhau và chỉ tận hưởng sự đồng hành của nhau. Có một viên đá nhỏ màu xám từ Kiri, và một quả cầu tuyết nhỏ từ Sắt Quốc. Shikamaru cười khúc khích. Anh sẽ phải hỏi về một vài món đồ khác nữa.

Anh lơ đãng nhìn qua mấy cuốn sách. Rất nhiều văn bản chính trị dày cộm chiếm chỗ, nhưng ngăn kệ phía dưới dường như mang tính cá nhân hơn. Có những cuốn truyện ở đó, và anh tự hỏi cô thích đọc gì. Một vài cuốn sách thiếu nhi được nhét vào một cách lộn xộn, mà anh đoán là những cuốn cô không muốn rời xa. Có rất nhiều sách về hoa, và trong giây lát, điều đó khiến anh ngạc nhiên – cô thích hoa sao?

Điều đó khiến anh thấy kỳ lạ, rằng Temari – hoang dã, mạnh mẽ và đầy quyền lực – lại thích thứ gì đó mềm mại và mong manh như hoa. Và anh không biết điều đó về cô, khiến anh đột nhiên muốn biết tất cả mọi thứ về cô. Anh muốn biết tất cả những bí mật về cô mà cô chưa từng kể, anh muốn biết tất cả những thứ cô thích, và anh muốn biết tại sao cô lại thích hoa.

Lời của cha anh vang lên trong đầu, bình tĩnh nói với anh rằng điều này hoàn toàn bình thường. 

Ngay cả những người phụ nữ mạnh mẽ cũng có một mặt dịu dàng – và điều đó có lý trong đầu anh, nhưng vẫn thật khó tin khi điều này lại áp dụng với Temari, bởi cô không giống những người phụ nữ khác. 

Cô ấy khác biệt. 

Cô ấy đặc biệt.

Shikamaru rời khỏi giá sách, đi ngang qua cửa sổ trên đường đến chiếc bàn trang điểm nhỏ nằm cạnh bàn làm việc của cô. Bàn làm việc không có gì thú vị; chỉ có những chồng giấy tờ và tập hồ sơ gọn gàng, sách, và một loạt bút viết nằm trong một chiếc cốc.

Nhưng mớ lộn xộn trên bàn trang điểm lại thu hút anh. Có một tuýp kem dưỡng da tay mùi hoa hồng với dòng chữ viết vội vàng, đậm nét trên nhãn ghi rõ 'Gaara NO', và một chiếc vòng cổ bạc trông rất đắt tiền với những viên đá lấp lánh, khiến anh tự hỏi nó đến từ đâu. Anh chưa bao giờ thấy cô đeo trang sức.

Có vài lọ sơn móng tay, nhưng anh đã biết điều đó. Cô thích sơn móng tay và hay phàn nàn rằng chẳng có ích gì vì cô không thể sơn móng khi đi làm nhiệm vụ. Sơn dễ bong tróc quá. Shikamaru thầm ghi nhớ sẽ hỏi Ino về bí quyết nào mà cô ấy dùng để giữ móng tay luôn hoàn hảo. Có lẽ Temari sẽ đánh giá cao lời khuyên đó.

“À, anh dậy rồi.” Giọng Gaara vang lên từ cửa, và Shikamaru quay phắt lại đối diện với anh, hoảng hốt trong giây lát trước khi nhớ ra rằng thực ra mình vẫn đang mặc quần áo.

Gaara bước vào phòng của Temari, tiến thẳng đến lọ kem dưỡng tay 'Gaara NO' được nhắc đến trước đó. "Ngủ ngon chứ?"

"Ừ," Shikamaru đáp, nhìn Gaara một cách cẩn trọng. "...Tôi khá chắc là cô ấy dán nhãn như vậy vì có lý do đấy."

"Hm," Gaara quan sát anh, thực hiện một phân tích đầy căng thẳng khiến Shikamaru đứng ngượng ngùng và tự hỏi liệu mình có sống sót đến cuối ngày không. "Chị Temari với anh Kankuro ra ngoài với nhau rồi. Đi mua đồ ăn."

"Ừ."

"Họ sẽ về trong khoảng một tiếng nữa."

"Ừ."

Cuối cùng Gaara cũng rời mắt khỏi Shikamaru đủ lâu để bóp một ít kem dưỡng tay vào lòng bàn tay, rồi cẩn thận đặt lại tuýp kem vào chỗ cũ. 

Shikamaru nhướn mày. “Cậu giấu giỏi thật, nhưng cậu cũng kỳ quặc như Kankuro.”

Gaara nhún vai. “Chị Temari mang về nhà nhiều thứ có mùi thơm, và tôi thích cái này.” Anh vẫn giữ vẻ mặt khó đoán khi nhìn Shikamaru. “Sa mạc làm khô da mà.” 

“Cậu không có áo giáp cát à?” 

“Không phải lúc nào cũng có.” Gaara quay người định rời đi. Trước khi đi, anh dừng lại và nói khẽ, “Có bữa sáng trong bếp cho anh đấy. Và chúc mừng sinh nhật.”

-

Shikamaru nghe thấy tiếng Temari trước khi nhìn thấy cô. Cô đang nói chuyện lớn tiếng với Kankuro, trước khi cả hai bước qua cửa trước, và anh đứng dậy từ ghế sô pha để chào cô, hơi chững lại khi nhìn thấy cô. Anh đã quen với việc thấy cô mặc nhiều loại kimono khác nhau, và cũng quen với việc cô mặc áo sơ mi của Kankuro, nhưng anh chưa quen với việc thấy cô mặc đồ cho cả một ngày nghỉ, trong chiếc váy tím xinh xắn ôm sát hơn so với những gì anh thường thấy. Có một chiếc khăn choàng vắt trên tay cô, rõ ràng là trước đó đã quấn quanh vai để xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm cho đến khi mặt trời làm ấm sa mạc trở lại, và trông nó có vẻ đắt hơn cả căn nhà của Shikamaru.

Cô cười toe toét khi nhìn thấy anh. “Chúc mừng sinh nhật.”

“Cảm ơn em.”

“Anh đã ăn gì chưa?”

“Rồi, Gaara cho anh ăn rồi.”

“Tốt. Vậy thì chúng ta không phải tốn thời gian.” Cô lướt qua anh tiến về phòng mình. “Em chỉ ghé qua để cất vài thứ thôi, rồi chúng ta sẽ đi chợ đường phố.”

"Vậy à?" Anh đi theo cô. Thậm chí đó không phải là ý tưởng của anh; cơ thể anh cứ tự động đi theo bất cứ nơi nào cô đi, như bị một lực hút nam châm.

Trong phòng cô, Temari ném chiếc khăn choàng về phía ghế bàn, và đặt một chiếc ví nhỏ lên bàn trang điểm, trước khi liếc nhanh vào gương và luồn ngón tay qua tóc mái. Một cách vô thức, cô chỉnh lại sợi dây chuyền đang vắt qua gương, và Shikamaru cảm thấy có thôi thúc muốn hỏi về nó.

“Sợi dây chuyền đó trông có vẻ đắt tiền.”

Cô nhún vai. “Đó là quà từ Daimyo Phong quốc,” như thể đó là một câu trả lời.

Anh cho rằng đúng là như vậy. “Em có bao giờ đeo nó không?”

“Không hẳn.” Cô nhướn mày nhìn anh. “Em không hợp với bạc lắm.”

Cô trông tuyệt vời trong bất cứ thứ gì, nhưng anh giữ suy nghĩ đó cho riêng mình.

“Sẵn sàng đi chưa?” cô hỏi.

“Ừ, anh sẵn sàng rồi.”

Cô nắm lấy tay anh, và Shikamaru hơi loạng choạng để bắt kịp cô. Ở nhà cô như một cơn lốc, toát lên sự tự tin, và anh nhận ra rằng anh thích cô như thế này. Cô không giả vờ. Không có hình tượng nào phải giữ gìn, như ở Konoha, nơi cô luôn phải đóng vai Đại sứ của Suna. Đây mới là Temari thật.

Cô hét lớn về phía em trai mình khi họ lướt qua, và tất cả những gì Kankuro hét lại là, “Nếu chị về trễ, em sẽ tự nấu bữa tối đấy!”

Temari gầm lên đáp trả khi cô đóng sầm cửa trước, “Đừng có dám bắt đầu khi chưa có chị!”

Shikamaru nhìn cô với vẻ khó hiểu khi họ bắt đầu rời khỏi nhà. “Bắt đầu cái gì vậy?”

“Tối nay em nấu ăn,” Temari nói, liếc nhẹ qua vai với ánh nhìn giận dỗi, nhưng không có tác dụng nhiều vì Kankuro không thể nhìn thấy. “Cho nên nó không được phép bắt đầu khi chưa có em ở đó. Nếu không thì nó sẽ làm thay.”

“Em nấu ăn à?”

“Ừ, em sẽ làm món cà ri đúng chuẩn cho anh,” cô nở một nụ cười rạng rỡ, và Shikamaru cảm thấy tim mình ngừng đập trong giây lát. “Mấy thứ anh ăn ở Konoha toàn là đồ dởm thôi.”

“Hả.”

Họ đang tiến tới một con đường rộng, với các quầy hàng dọc hai bên, và những tấm bạt che nắng cố gắng mang lại chút dễ chịu khỏi ánh mặt trời. Cát được nén chặt xuống, và anh cảm thấy bắp chân mình nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng có nền đất chắc để đi. Có lẽ bây giờ anh có thể bắt kịp cô. Cô thực sự khiến anh kiệt sức trên lãnh thổ của mình – liên tục di chuyển, đổi hướng, và nhanh hơn anh ở mọi khúc ngoặt.

Temari không cho anh nhiều thời gian để ngắm nhìn xung quanh. Cô kéo anh đi dọc theo trung tâm con phố, ngón tay ấm áp quanh cổ tay anh, cho đến khi cô quyết định rằng họ đã đến một nơi thích hợp để dừng lại và để anh định hướng.

"Anh muốn tìm hiểu về Suna mà," cô nói, làm một cử chỉ đầy kịch tính về phía con phố. "Đây là một trong những nơi tuyệt nhất để thấy đấy."

“Và cửa hàng nào là yêu thích của em? Không tính mấy thứ liên quan đến vũ khí hay shinobi.”

Temari dừng lại để suy nghĩ. “Nếu là về đồ ăn, em đoán là tiệm gia vị. Thử mấy thứ mới vui với thú vị lắm. Còn nếu không phải về đồ ăn thì...” Cô ngập ngừng một chút. “... Em không chắc nữa. Cũng có vài chỗ.”

“Vậy thì dẫn anh đến những chỗ đó đi,” Shikamaru nói. “Anh muốn xem em thích gì.”

Cô làm đúng như vậy. Cô kéo anh đến một quầy hàng với những tấm vải có hoa văn khác nhau, mời anh cảm nhận các loại chất liệu, nói cho anh biết về những loại vải cô thích, những loại cô thường mua để may thành váy, chỉ cho anh cảm giác của lụa thật, và nói rằng cô thích satin và nhung hơn.

Cô dẫn anh đến quầy hoa, với những loài cây bản địa của sa mạc. Có một vài cây xương rồng đẹp, với những hình dáng kỳ lạ mà Shikamaru không biết rằng cây cối có thể phát triển thành, và những mầm cây nhỏ xíu mà Gaara thích sưu tầm và chăm sóc.

Có một người thổi thủy tinh, và họ ngồi xem ông ấy làm việc trong vài phút, rồi cuối cùng yêu cầu ông làm một con hươu thủy tinh nhỏ, hoàn chỉnh với cả bộ gạc. Họ gói nó cẩn thận trong những lớp giấy và bỏ vào túi của Shikamaru.

Temari kéo anh đi xem những món trang sức đính hạt mà cô cho là quá kiểu cách đối với mình, và Shikamaru hoàn toàn ấn tượng với sự tinh xảo trong tay nghề của một số món. Anh cuối cùng đã có một cuộc trò chuyện dài với người thợ kim hoàn về các loại hạt và thuốc nhuộm khác nhau, cũng như các phương pháp truyền thống để làm ra chúng.

Cuối cùng, họ dừng lại ở một quầy bán trái cây sấy khô và các loại hạt, và Temari chỉ cho anh biết những loại cô thích nhất và những loại mà các em cô ưa thích. Họ mua vài túi, và Temari hứa rằng họ sẽ chia ra và anh có thể mang một ít về nhà.

Họ dành cả buổi chiều còn lại lang thang nắm tay nhau, thỉnh thoảng dừng lại để xem những thứ khiến họ hứng thú, trò chuyện thân mật, chào hỏi những người mà Temari quen biết. Khi mặt trời lặn và họ gần về đến nhà, Shikamaru bắt đầu nhận ra việc phải lòng sa mạc dễ dàng như thế nào.

Sa mạc có sự hiện diện riêng, cuộc sống riêng, và nó làm thế giới trông khác đi.

Họ dừng lại trước cửa nhà, khi mặt trời vừa lặn và cả thế giới chìm trong ánh hoàng hôn mờ ảo xám xịt, và Shikamaru bất chợt cảm thấy phấn khích vì anh không phải nói lời tạm biệt với cô ngay tại đây. Anh sẽ ở lại với cô thêm một đêm nữa, và có thể là thêm một đêm sau đó, và trong một khoảnh khắc thoáng qua đầy táo bạo, anh nghĩ có lẽ anh có thể ở lại mãi mãi.

Đặc biệt là nếu cô cứ nhìn anh như vậy, với những sắc xanh thẫm ẩn trong đôi mắt, và những ngôi sao đầu tiên phản chiếu, rồi cô kéo anh lại gần để hôn, và Shikamaru nghĩ rằng bị kẹt lại ở Suna là cách tuyệt vời nhất mà anh có thể trải qua sinh nhật của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro