Hơn cả cát - Chương 1: Ngày 21 tháng 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt: Shikamaru bị kẹt lại ở Suna vào ngày sinh nhật của mình. Anh dùng thời gian này để tìm hiểu thêm một chút về Làng Cát, rất nhiều về Temari, và một điều quan trọng về chính bản thân mình. 

Chuyển ngữ: Rinka

---

Shikamaru phát hiện ra rằng những cơn bão cát rất ồn ào. 

Anh có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, và liếc mắt lo lắng nhìn về phía cửa sổ của văn phòng Kazekage. 

Gaara nhận thấy anh đang nhìn. "Nội trong ngày nó sẽ sớm dịu đi thôi."

“Những cơn bão như thế này thường kéo dài bao lâu?” Đội của Shikamaru lẽ ra đã rời khỏi Suna vào sáng sớm hôm đó, nhưng cơn bão đã khiến biên giới bị đóng, và anh đang ngồi trong văn phòng của Gaara hoàn tất các kế hoạch di chuyển, tự hỏi làm cách nào để trở về nhà.

"Tuỳ thôi," Gaara nói một cách khó hiểu. "Có thể kéo dài vài ngày. Cơn bão này có thể sẽ kết thúc trong tối nay." 

Anh ngả người ra ghế. "Đội của anh có thể ở lại cho đến khi an toàn để rời đi. Sẽ không quá ba ngày nữa." 

Shikamaru thở dài. "Rắc rối thật. Nhưng cũng được." 

"Tin tôi đi, anh nên chờ đợi," Gaara nói. "Gió sẽ làm khô mọi giọt nước, và cát về cơ bản sẽ ăn tươi nuốt sống anh."

Trước khi Shikamaru kịp phản ứng lại với hình ảnh kinh hoàng đó, Temari đã mở tung cửa văn phòng và bước vào, rũ cát khỏi tóc. "Gió đã dịu đi một chút, nhưng đội tuần tra biên giới nói rằng họ vẫn thấy cơn bão ở phía Đông, vì vậy chưa thể đi theo hướng đó trong một thời gian nữa."

"Tất cả các shinobi của chúng ta đã trở về làng chưa?" Gaara hỏi. 

Temari rũ thêm cát khỏi mái tóc mái của mình. "Ừ, chúng ta ổn. Chị vừa đưa đội của Shikamaru về khách sạn của họ." 

"Anh sẽ gặp họ sau một lát," Shikamaru nói.

"Không," Temari lắc đầu. "Anh sẽ về nhà với em." 

"Anh ư?" 

"Ừ," cô liếc nhìn Gaara, và anh khẽ gật đầu. "Chúng ta chưa có chút thời gian riêng tư nào kể từ khi anh đến đây." 

"Anh đoán là có thể ghé thăm em một lúc." Anh cảm thấy hơi lo lắng. Anh vẫn chưa rõ Gaara nghĩ gì về chuyện anh và Temari hẹn hò. Kankuro có vẻ ổn với chuyện này, nhưng không hiểu sao ý kiến của Gaara lại quan trọng hơn đối với anh.

Temari, tuy nhiên, không hề lo lắng. "Tuyệt. Xong việc chưa, Gaara?" 

"Dạ xong rồi," Gaara đứng dậy từ phía sau bàn làm việc. "Chúng ta có thể về nhà." 

Suna vẫn chìm trong cơn gió phủ đầy cát, và Shikamaru chỉ cúi đầu xuống tránh gió, hy vọng Temari không dẫn anh rơi xuống vách đá, vì anh đang mù quáng đi theo cô. Dù cảm thấy như một chuyến đi dài từ tòa nhà Kazekage đến nhà cô, nhưng anh biết rõ rằng nếu thời tiết tốt thì chỉ mất chưa đầy mười phút.

Chỉ khi đã bước qua cửa và tiếng gió rít bị chặn lại, anh mới dám hít một hơi thở đúng nghĩa. Temari đập đám cát ra khỏi tóc anh. "Cơn gió này sẽ sớm chậm lại thôi."

"Không đủ sớm," anh càu nhàu. Anh dành vài phút phủi bụi và cố gắng lấy cát ra khỏi tai mình, trước khi Temari gắt lên bực bội và lôi anh đến ghế sofa. 

"Đừng làm quá, chỉ là một ít cát thôi mà."

"Hey, tụi tao đã đưa Shadows về nhà rồi nè," Kankuro vui vẻ hét lên từ dưới sàn, với một con rối đang bị tháo rời.

"Chào anh," Shikamaru đáp lại, trước khi bị ép ngồi xuống ghế sofa, để Temari có thể ngồi ngay bên cạnh anh, và vắt một chân chiếm hữu lên đùi anh. Anh vô thức vẽ những hình mẫu lên đùi cô.

Gaara ngồi đối diện anh, và họ lặng lẽ thảo luận về lý do đội từ Konoha đến thăm, và những chủ đề an toàn khác như công việc và thời tiết, và Shikamaru ngạc nhiên bởi bầu không khí có vẻ thoải mái như vậy. Anh đã mong đợi sự căng thẳng nhiều hơn, nhất là với việc Temari gần như ngồi lên lòng anh, và Kankuro liên tục liếc nhìn cô từ bên cạnh.

Tiếng gió rít bên ngoài dần lặng xuống, và Shikamaru liếc nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài có vẻ yên bình, và những cái bóng đang dần dài ra.

"Chắc anh nên đi về rồi," anh nói.

"Anh có thể ở lại đây," Temari nói, và cả Kankuro lẫn Gaara đều nhìn cô với cùng một biểu cảm ngạc nhiên. Cô trừng mắt nhìn họ, thách thức họ dám phản đối lời cô.

Shikamaru bị kẹt giữa họ. Anh do dự. "Ừm... chắc là anh nên ở lại với đội của mình... dù sao thì anh cũng là người chịu trách nhiệm mà."

"Họ sẽ không đi đâu cả," Temari đảo mắt. "Họ chỉ ngồi đó thôi. Và nếu họ muốn ra ngoài, thì luôn có lính canh đi cùng mà. Ở lại với em đi."

Shikamaru liếc nhìn Gaara. Anh không chắc, trên thang điểm từ một đến việc hẹn hò với chị gái của Kazekage, tình huống này đứng ở mức nào. Và dù anh rất quen thuộc với Gaara-Kazekage, nhưng anh không chắc lắm về Gaara-Em-Trai-Của-Temari, người từng là một kẻ sát nhân hàng loạt không biết xấu hổ.

Nhưng Gaara không nói gì, và Shikamaru cảm thấy mình thoải mái hơn một chút. 

"Được thôi," anh nói, và dường như điều đó đáng giá khi khuôn mặt của Temari sáng lên. 

Kankuro đảo mắt rồi rời khỏi phòng, kéo theo con rối của mình, và sau vài phút, Gaara cũng xin phép đi, để lại Temari và Shikamaru nhìn nhau. Có vài hạt cát nhỏ bám trên mái tóc vàng của cô, và Shikamaru muốn phủi chúng đi.

"Anh có kế hoạch gì cho sinh nhật của mình không?" Temari hỏi. "Xin lỗi vì anh bị kẹt ở đây." 

"Không có kế hoạch gì đâu," anh nói. "Anh chỉ định thư giãn và tránh mọi người. Nên ở đây cũng được." 

"Không có mây để ngắm đâu," Temari chỉ ra. 

"Không," anh đồng ý. "Điều đó hơi thất vọng, anh thừa nhận, nhưng," anh nhượng bộ, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên gỡ những hạt cát ra khỏi tóc cô, "anh có thể tìm hiểu về em và Suna."

Cô mỉm cười với anh. "Em sẽ cho anh thấy tất cả những điều tuyệt vời nhất về ngôi làng này." 

"Anh đã thấy điều tuyệt vời nhất rồi," anh đáp. "Em sẽ phải cho anh thấy những điều khác." 

"Hai người thật kinh tởm," Kankuro nói từ ngưỡng cửa, và Temari trừng mắt nhìn anh. 

"Em không có chỗ nào khác để đi à?" 

"Bây giờ thì có rồi, vì nếu ở lại đây em sẽ chết vì ngượng lây vì sự sến súa của hai người." Kankuro nhìn Shikamaru đánh giá. "Bả không sến súa thế này khi cậu không có ở đây đâu."

Shikamaru không biết phải nói gì trước lời đó, nhưng anh không có cơ hội để nghĩ ra điều gì, vì Temari đã đứng dậy và kéo anh lên đứng cạnh cô. "Đi với em." 

"Đi đâu?" 

Cô kéo anh về phía cửa trước, và Gaara thò đầu ra khỏi phòng làm việc để xem chuyện gì đang xảy ra.

"Tụi chị ra ngoài ngắm hoàng hôn đây," Temari gọi lớn. 

"Cẩn thận đấy," Gaara cảnh báo. "Bão cát có thể chưa tan đâu." 

"Chị xoay sở được," Temari nói một cách hờ hững. 

"Đừng sao lãng mà quên chú ý đến sa mạc," Gaara tiếp tục. "Chị biết bão đến nhanh thế nào mà." 

"Đó chỉ là bão cát thôi, Gaara," Temari chỉ ra. "Tức là chỉ có rất nhiều gió. Chị có thể xử lý gió mà. Nếu muốn, chị có thể di chuyển cả cơn bão đó."

"Em có thể à?" Shikamaru hỏi, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở trước ý nghĩ đó. 

"Ừ, nếu cần thiết," Temari nhún vai. "Nó khó, nhưng không phải là không thể." 

Dù cô làm gì, có lẽ cô đã thay đổi luồng gió xung quanh anh, vì Shikamaru cảm thấy như mình không thể thở được. Anh mải mê tưởng tượng sức mạnh nguyên sơ mà cô cần để thay đổi hướng gió và cả những cồn cát, và đột nhiên anh cảm thấy mình lạc lối, như đang chìm dưới nước mà không thể thoát ra.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đến vậy. 

"Đi thôi," Temari gạt đi vẻ kinh ngạc của anh, hất đầu về phía cửa. 

Anh cố gắng lấy lại sự tỉnh táo để đi theo cô. 

"Không xa lắm để có một tầm nhìn đẹp," cô nói, bước đi dễ dàng dọc theo các con phố, chọn một con đường ngắn nhưng có vẻ mạo hiểm dẫn đến bức tường biên giới.
"Ở nhà anh thường làm gì vào ngày sinh nhật?"

"Ngủ và tránh Ino," anh trả lời, vì đó là ý định của anh, mặc dù thời tiết thất thường của Suna đã khiến kế hoạch đầu tiên bị phá sản. Anh thấy mình chật vật để theo kịp cô, và khi họ bước vào vùng cát dày ngay bên ngoài cổng làng, anh gần như phải bò chậm lại. 

Điều đó không qua được mắt cô.

"Nhanh lên nào," Temari hét qua vai, "Sao anh chậm thế?" 

Cát gần như không thể bước đi được. Anh lún xuống đến giữa bắp chân và trượt ngược lại, cảm giác như mình chỉ đang bước tại chỗ, trong khi Temari nhẹ nhàng nhảy lên phía trước như thể địa hình không phải là địa ngục trần gian. Cát cũng bỏng rát; anh có thể cảm thấy những vết châm chích đau nhói mỗi khi cát chạm vào da mình.

Anh sẽ chết chỉ vì chuyến đi này để ngắm hoàng hôn. 

"Trời ơi, đừng làm cái vẻ mặt đó nữa, và đi đi," cô thở hắt ra. "Đi bộ không khó đến thế đâu."

"Dễ nói lắm khi em quen rồi," anh thở hổn hển. "Em đã quen với việc này." 

Ánh nắng đã dần tắt, và Temari trông có vẻ mất kiên nhẫn. Anh thở dài, rồi lê bước theo cô, mơ hồ nghĩ rằng mình không nên sẵn sàng lang thang vào sa mạc như vậy. "Còn bao xa nữa?"

"Những cồn cát đẹp nhất để ngắm hoàng hôn nằm ở phía nam," Temari giải thích. "Nhưng xa hơn nữa, và chúng ta không thể đi quá xa trong trường hợp bão cát nổi lên lại."

Gần hơn nghe có vẻ ổn hơn; đi bộ trên cát thật mệt mỏi. Anh không hiểu sao cô có thể bay nhanh phía trước anh như thể mặt đất chắc chắn và vững vàng. Anh cảm nhận được không khí nóng bỏng của sa mạc đang thiêu đốt trong phổi mình, và mồ hôi bắt đầu chảy xuống cổ và trán. Temari trông vẫn hoàn toàn tươm tất. 

Điều đó vừa bất công vừa đúng với tính cách của cô.

Cuối cùng, với đôi chân đau nhức và cổ họng khô khốc, Shikamaru loạng choạng bước đến bên cô trên đỉnh một cồn cát, xuýt chút nữa ngã nhào xuống và ngã sấp mặt. Anh vẫn chưa tìm thấy sức hút của sa mạc mà Temari đã nói về nó một cách đầy đam mê.

Khi gom đủ năng lượng để tầm nhìn không còn quay cuồng, anh đứng thẳng dậy và nhìn ra quang cảnh. Cồn cát mà họ đang đứng khá cao – Shikamaru biết rõ điều đó – và điều này có nghĩa là sa mạc trải dài bên dưới họ trong những đợt sóng lăn tăn của lớp cát nâu mịn màng, những cái bóng đang dài ra và vươn về phía anh.

Bầu trời là một dải màu sắc. Từ đen sẫm đến xanh thẫm, rồi xám đến vàng, và màu đỏ cam rực rỡ chạm vào đường chân trời. Đó là một cảnh tượng tuyệt đẹp, và sự ấm áp của cát mang lại cảm giác dễ chịu khi anh cảm nhận không khí xung quanh bắt đầu hơi mát dần.

"Thật đẹp," anh nói. Konoha không có những buổi hoàng hôn như thế này. Không có những khoảnh khắc chạm đến tận tâm hồn như vậy. 

Anh liếc nhìn Temari. Cô đang mỉm cười nhẹ nhàng trước ánh mặt trời đang dần tắt, ánh sáng yếu ớt tạo nên những bóng tối đậm trong mắt cô, khiến chúng sáng lên gần như màu xanh lam. Shikamaru do dự, rồi vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau. Cô không rút tay ra, chỉ khẽ quay nụ cười dịu dàng đó về phía anh, rồi lại hướng mắt về phía hoàng hôn.

Anh có thể đứng đó với cô mãi mãi. Và điều làm anh ngạc nhiên là sự im lặng lại mang đến cảm giác thật đúng đắn. Họ không cần phải nói chuyện. Họ không cần làm gì cả, chỉ cần tồn tại. Anh siết chặt tay cô, để sự ấm áp bao quanh mình, và dường như có thể thấy một chút thoáng qua về điều làm cho sa mạc trở nên đặc biệt.

-

Không khí đã mát hơn khi họ trở về nhà, và gió bắt đầu mạnh lên, tạo ra những cơn lốc bụi nhỏ rải rác khắp các con phố.

Anh vẫn chưa buông tay Temari, tận hưởng cảm giác được kết nối với cô, và anh nhận ra điều đó cũng giúp ích khi băng qua những cồn cát, bởi dù anh có làm gì, anh vẫn lún sâu vào cát, và mỗi bước đi đều khó khăn đến đau đớn.

Temari rút tay anh ra để mở cửa, rồi dẫn Shikamaru vào phòng ngủ của cô. 

Trước đây anh chưa bao giờ vào phòng cô. 

Temari dường như không coi đó là sự kiện quan trọng, cô thoải mái ném cây quạt của mình vào một góc phòng, rồi nhướn mày nhìn anh khi anh đang ngó quanh.

Bàn trang điểm nhỏ lộn xộn đầy đồ, và anh muốn đến gần xem kỹ hơn, tò mò không biết cô có những gì ở đó, nhưng cô đã đảo mắt, nắm lấy cổ tay anh và kéo anh ra cửa sổ. Anh nhìn ra ngoài theo ý cô, thấy những mái nhà và một bầu trời rộng lớn đầy những ngôi sao hơn anh từng thấy trước đây.

"Thấy tòa tháp kia không?" cô chỉ tay. 

"Thấy." 

"Em có thể thấy những con chim ưng đưa tin bay đến đó," cô giải thích. "Và em biết chim ưng của Konoha trông như thế nào."

"Em trông thư của anh à?" Anh chớp mắt nhìn cô, bị ấn tượng bởi hình ảnh cô đứng chờ bên cửa sổ, chờ tin từ anh. Điều đó khiến một cảm giác nóng rực bừng lên trong lồng ngực anh, còn nóng hơn cả sa mạc.

"Nếu em biết có thư đến." Cô mỉm cười dịu dàng. "Em có thể nhìn thấy bầu trời khi ngồi ở bàn làm việc, nên em có thể vừa làm việc vừa trông chừng những con chim ưng, nếu em ở nhà."

Anh không biết phải nói gì trước điều đó. Anh chỉ nhìn cô, cảm thấy như thể mặt đất dưới chân mình vừa biến mất. Thật... gần như là kỳ diệu khi nghe cô cũng quan tâm đến mối quan hệ của họ như anh vậy. Đôi khi có những khoảnh khắc anh cảm thấy tình cảm của mình chỉ đến từ một phía, vì Temari quen với việc che giấu cảm xúc và không thể hiện nhiều về mặt tình cảm với anh.

Anh cất giấu suy nghĩ đó trong tim, rằng họ cùng nhau đối mặt với mọi thứ, và nén lại những cảm xúc ngày càng lớn dần dưới một nụ cười nhỏ bí mật. Có lẽ cơn bão cát này là điều tuyệt vời nhất đã xảy đến với anh trong một khoảng thời gian dài.

-

Họ quay lại phòng khách và thả mình lên ghế sô pha, trò chuyện suốt buổi tối. 

Kankuro lại ngồi trên sàn với hàng loạt chai lọ nhỏ và kim tiêm bày ra xung quanh. 

"Nó chỉ đang bổ sung lại số độc dược thôi," Temari nói một cách hờ hững, bước ngay qua đống dụng cụ của Kankuro – điều mà với Shikamaru thì có vẻ là rất táo bạo. Anh sẽ không dại gì đứng chân trần lên mấy đống kim tiêm và lưỡi dao mà anh biết chắc là đã được bôi đầy chất độc.

Cẩn thận, anh luồn qua Kankuro. 

Kankuro cười với anh, ba chiếc kim senbon cắn giữa răng. "Này, Shadows, hoàng hôn thế nào?" 

"Đẹp tuyệt," anh thừa nhận, không quan tâm liệu mình có nghe ngốc nghếch hay không. Temari đẩy anh xuống ghế sô pha trước, rồi cô ngả nửa người lên trên anh. Gaara xuất hiện ngay sau đó, trên tay ôm một cốc trà, trông cuối cùng cũng đúng tuổi khi mặc chiếc quần lỏng và chiếc áo thun xám đã bạc màu. Anh ngồi xuống ở đầu ghế bên kia, dáng ngồi thư giãn, hầu như không thèm liếc nhìn Shikamaru.

Thật có chút kỳ lạ khi thấy cả ba anh chị em trong một môi trường thư giãn như vậy. Anh vẫn đang quen dần với việc thấy Kankuro không vẽ mặt, mái tóc nâu xoăn rối bù trên đầu, và cũng thật lạ khi thấy Gaara ăn mặc giản dị, trông thoải mái như thế, chỉ ngồi nhìn anh trai và thỉnh thoảng duỗi chân ra đẩy mấy món đồ của Kankuro xung quanh.

Tất nhiên, điều thú vị nhất là Temari, người đang nằm dài trên anh, đầu tựa vào tay vịn, lưng vắt ngang qua đùi anh, và chân kéo lên ghế. Anh cố gắng không nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô, làn da rám nắng nhẹ và hầu như hoàn hảo ngoại trừ một vết sẹo hơi đổi màu mà anh có thể thấy ở bên trong đầu gối, và anh biết cô còn có một vết sẹo khác ở bên trong mắt cá chân. Anh đã từng thấy cô trong trang phục ít vải hơn, nhưng vào những lúc đó, cô không để anh có thời gian ngắm nhìn kỹ như anh mong muốn. Cô có những mục tiêu khác trong đầu.

Shikamaru tự làm mình bận rộn bằng cách luồn ngón tay qua tóc Temari và quan sát căn phòng xung quanh, cố gắng không nhìn chằm chằm vào cô, trong khi cô vui vẻ trò chuyện với Kankuro. Gaara thỉnh thoảng thêm vài câu, nhưng chủ yếu vẫn im lặng.

Shikamaru quan sát những món đồ trên bàn cà phê – một bộ sưu tập kỳ lạ gồm sách, vũ khí và thỉnh thoảng có vài món quần áo.

Chồng sách nhỏ trông thật thú vị. Phần lớn là sách lịch sử – một cuốn về Suna, một cuốn về nghệ thuật điều khiển rối, một cuốn về vũ khí – nhưng nằm trên đỉnh chồng sách là một tập truyện cổ tích cũ nát.

Shikamaru nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào cuốn sách, thắc mắc tại sao nó lại ở đó.

Gaara hẳn đã chú ý, vì anh đột nhiên nói, “Tụi tôi thích đọc nó.”

“Gì cơ, cuốn truyện cổ tích á hả?” Kankuro ngẩng đầu lên. “À, đúng rồi. Hồi nhỏ bọn tôi đọc nó suốt.”

Điều đó vẫn có vẻ kỳ lạ, rằng họ cứ để cuốn sách ở đó… ngay chỗ bất kỳ ai cũng có thể nhìn thấy. “Ừm, được thôi.”

"Toàn là những câu chuyện về Suna," Temari nói. "Anh có thể đọc nó. Anh có thể tìm hiểu về Suna từ đó."

"Em có câu chuyện yêu thích nào không?" Shikamaru hỏi.

"Yêu thích của em luôn là con chim lừa đảo," Temari nói, bắt chéo chân.

"Tại sao?"

"Hồi nhỏ thì em thích bài học đạo đức của nó. Bây giờ thì," cô cười toe toét với anh. "Nó có ý nghĩa khác đối với em."

Anh sẽ phải đọc nó thôi, và tìm hiểu tại sao cô lại thích nó. Càng biết nhiều về cô, anh càng muốn biết thêm. Cô là câu đố thú vị nhất mà anh từng phải giải. Và thật thú vị khi thấy rằng mặt ngọt ngào, tình cảm của cô không phải là độc nhất, mà còn ảnh hưởng đến cả Gaara và Kankuro.

Anh yêu việc được nhìn thấy họ như một gia đình, được hiểu rõ những khía cạnh khác nhau của cô mà anh thường không có cơ hội thấy. Càng tìm hiểu, anh càng yêu cô nhiều hơn, và càng muốn dành nhiều thời gian bên cô.

Anh nghĩ thầm, mày đang gặp rắc rối rồi, khi anh vô thức luồn tay qua mái tóc cô. Bởi vì khoảnh khắc này khiến anh cảm thấy như đây là điều anh muốn trở thành bình thường, và việc suy nghĩ về những gì điều đó ngụ ý khiến anh có chút lo sợ. Anh muốn có hàng trăm khoảnh khắc như thế này, thay vì chỉ có một lần này.

-

Anh nhanh chóng nhận ra một điều. Temari thích những thứ đắt tiền.

Và anh sẽ không bao giờ rời khỏi giường của cô nữa.

“Mấy tấm ga trải giường này mềm như lụa vậy,” anh lẩm bẩm, mặt vùi trong gối.

“Lụa mau hỏng lắm, với đống cát này,” Temari nói, nhìn anh cười mỉm. “Đây là vải cotton.”

"Không phải những loại vải cotton anh từng chạm vào."

"Loại của anh là đồ rẻ tiền."

"Giường của em mềm như mây vậy. Sao em có thể có động lực rời khỏi nó?"

"Vì một khi mặt trời lên, anh sẽ chết vì sốc nhiệt đấy," Temari vỗ nhẹ lên vai anh. "Tin em đi, anh sẽ phải dậy thôi."

"Anh biết là em không thực sự xem trọng cái danh ‘công chúa,’ nhưng trời ạ, giường này đúng là dành cho vua chúa." 

"Đúng rồi, đó là cách em khẳng định tước vị hoàng gia của mình," Temari nói với giọng khô khan. "Bằng ga giường." 

"Anh muốn cái này." 

"Anh không mua nổi đâu." Cô cuối cùng cũng nằm xuống bên cạnh anh. 

Anh choàng tay qua cô và kéo cô sát lại. Việc đi bộ trên cồn cát đã làm anh kiệt sức, và điều anh muốn nhất lúc này là ngủ. Có Temari ngay trong vòng tay là một phần thưởng.

"Chúc ngủ ngon," cô thì thầm, thấy rằng anh đang nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh lầm bầm đáp lại, hơi cau mày khi cô cười khúc khích.

"Suỵt, em à, đừng phiền phức nữa."

Anh rúc vào cô, cảm thấy hoàn toàn thoải mái, được xoa dịu bởi cơn gió nhẹ bên ngoài và cách Temari để anh áp sát vào cô. Ngủ với cô thật dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro