18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày âm trầm, gió cuốn mây đen, tuyết lớn đầy trời. Trên sườn dốc quen thuộc, hài cốt khắp nơi, tàn kiếm, bạch tuyết, hồng máu, tất cả dệt nên khung cảnh khốc liệt đến giật mình.

Trong cơn gió lốc, Shade đưa lưng về phía nàng đang nhuốm máu trong tuyết, cúi thấp đầu bất động.

Fine biết rõ đây chỉ là giấc mộng của chính mình, nhưng vẫn không nhịn được chạy đến bên bóng lưng hắn, không màng đến vừa mở miệng tuyết sẽ rót đầy trong miệng, nàng khẩn thiết gọi: “Shade!”

Trên sườn dốc, hắn xoay người, nàng mới thấy rõ, lồng ngực hắn ôm một cái đầu máu me đầm đìa - chính là nàng, kiếp trước chết thảm.

Trong mộng, hắn gắt gao ôm lấy đầu lâu, kinh ngạc nhìn nàng kiếp này. Nửa ngày, hắn nhẹ nhàng nở ra một nụ cười, cười đến khắp mặt đều là lệ: “Sư tỷ, ngươi rốt cục không chịu đến gặp ta.”

Dừng đoạn, hắn lại thấp giọng si ngốc cười: “Chờ một chút, sư tỷ, ngươi chờ một chút…Rất nhanh, ta sẽ đến tìm người thôi!”

“Shade! Không_____!”

Trong mộng, nàng nỗ lực muốn lao nhanh về phía hắn, nhưng không chống nổi bão tuyết… Nụ cười của hắn ngày càng nhạt, nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất trên con dốc.

….

Fine bật dậy, lúc này mới phát hiện trên người mồ hôi chảy ròng ròng. Nàng thở hổn hển, xoa xoa gáy, thuận thế lướt nhanh nhìn bốn phía xa lạ, nhìn Tio - một trông số 13 kỵ, đang lúng túng, hỏi: “Đây là chỗ nào?”

“Khách điếm. Vì ban ngày chuyện phủ của Roman có độc tửu mà thành kinh thành cấm cửa, chúng ta tạm thời không thể ra ngoài.”

Fine xỏ giày, nhưng vì choáng váng mà suýt ngã. Nàng kêu lên một tiếng, cau mày nhìn Tio: “Tiểu tử ngươi giỏi lắm, đến ta cũng dám đánh!”

Tio lau mồ hôi lạnh, cúi đầu nói: “Tiểu chủ công lúc nãy quá kích động, thuộc hạ bất đắc dĩ… ầy, ra tay nặng chút.”

Nàng sửa sang lại y phục, hít sâu một hơi trấn định nói: “ Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Chúng ta ra ngoài phủ không lâu thì nghe nói con gái Roman trúng độc mà chết. Lão ta tức giận đến ói ra máu, đến thi thể con gái cũng không kịp an bài đã dẫn theo Ethan đến chỗ Omendo bắt người.” Tio gãi gãi trán: “Có điều Sophie tựa hồ nghe phong thanh đã chạy rồi, lão ta không bắt được người, liền vào trong cung đánh trống kêu oan, phỏng chừng bây giờ vẫn cùng Omendo ở trong cung làm ầm ĩ.”

Lione chết rồi?

Fine chỉ thấy ngực cứng lại, hỏi vội: “Vậy…bệ hạ?”

“Độc bên trong rượu này chính là kỳ độc, bệ hạ dù uống ít hơn Lione nhưng bất đắc dĩ không có thuốc giải, thái y cũng bó tay toàn tập, chỉ có thể dùng dược liệu cứu nửa cái mạng của bệ hạ.” Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, căng thẳng, Tio lại bổ sung thêm một câu: “Nghe nói bên cạnh bệ hạ có thái y túc trực ngày đêm, tạm thời chắc không nguy hiểm đến tính mạng.”

Fine nhớ tới giấc mộng kia, hắn cười nói với nàng: “Sư tỷ, chờ chút, ta sẽ tới tìm tỷ.” nhất thời hoảng hốt. Nàng tự rót cho mình chén trà, khẽ run run uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nghiêng đầu nói với Tio: “Ta nhớ trước đây Bright có đưa ta một bình “Hóa độc đan” , vẫn còn chứ?”

Tio lập tức hiểu ý: “Ở chỗ cô nương Rein, để ta quay về lấy!”

“Chờ đã!” Nàng gọi hắn lại, trầm ngâm: “Ngươi an bài người đi thăm dò tung tích Sophie, dù có đào ba thước đất cũng phải tìm ra nàng ta!”

“Vâng!” Hắn phụng mệnh rời đi.

Nàng đứng dậy đến bên cửa sổ, ngón tay vô thức gõ lên cửu, nhìn sưu tra vệ binh lui tới trên đường, nhíu mày trầm tư.

Eclipse xuất phát xuôi nam cũng đã 10 ngày, nếu cố gắng chạy nhanh cũng mất 4 ngày nữa, nếu thuận lợi thuyết phục thì có lẽ bây giờ 70 ngàn phiên binh sẽ trên đường đến kinh thành. Nhưng nếu không thuận lợi thì có lẽ còn mất nhiều thời gian hơn…

Nguyện trời xanh phù hộ, Shade, ngươi nhất định phải chống đỡ! Chỉ cần chống đỡ hai ngày…hai ngày sau, sư tỷ sẽ có binh mã đến cứu ngươi rồi!

…..

Phủ thừa tướng ban ngày vẫn là không khí náo nhiệt, đến chạng vạng đã là đèn lồng đen trắng, bóng đêm chầm chậm buông xuống, lộ ra mấy phần quỷ dị mà thê lương.

Bên trong đình viện đặt quan tài của Lione, bên trong tầng tầng lụa tang, hạ nhân mặc áo tang quỳ đầy viện tử. Đáng tiếc cho một dung nhan quốc sắc thiên hương, giờ lại hương tiêu ngọc vẫn, vì trúng độc chết vô cớ, thi thể nàng trắng bệch, môi lại tím đen, khá là dọa người.

Phu nhân thừa tướng nằm nhoài bên thi thể nữ nhi, khóc đến cơ hồ ngắt tiếng, kêu rên nói: “Trời xanh không có mắt, trời xanh không có mắt! Lão gia, ông phải báo thù cho ái nữ!”

Trong sân là tiếng than khóc, bên trong thư phòng, Roman cũng đẫm lệ, quỳ trên mặt đất khấu đầu nói: “Chủ nhân, người phải làm chủ cho lão phu!”

Sau màn che, một nam tử trẻ tuổi duỗi ra một đôi tay trắng nõn, nhẹ nhàng nâng lão ta dậy, than thở: “ Thừa tướng, xin nén bi thương!”

Lão run rẩy đứng lên, trong nháy mắt như thể đã già nua đi rất nhiều, nghẹn ngào: “Chủ nhân, người cùng ái nữ có hôn ước, không ngờ đến… Lione không có được phúc phận này… Sophie đúng là tiểu ác phụ, căm ghét không thôi lại còn hạ thủ giết người! Lão thần đã già cả mới có được đứa con gái này, không ngờ lại kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh a!”

Nói đến đây lão bi ai không nguôi, lại ngã lên ghế, nửa ngày mới thở được.

Một trận gió lạnh kéo đến thổi tung màn che, lộ ra dung nhan của nam tử kia. Nam tử lẳng lặng nhìn Roman đang bi thống tột độ, trầm giọng nói: “ Thừa tướng vì tiểu vương mà hi sinh thế này, tiểu vương cả đời ghi khắc. Thừa tướng yên tâm, cô nương chưa xuất giá nhưng tiểu vương vẫn sẽ luôn xem nàng là chính thê, cũng xem Thừa tướng như bố vợ mà phụng dưỡng cả đời. Giang sơn này, ta một nửa, thừa tướng cũng có một nửa.”

Nghe vậy, lão run rẩy quỳ xuống, hành lễ dập đầu, lông mày run rẩy: “Lão thần tạ chủ long ân!”

“Ta sẽ không để lệnh ái chết vô nghĩa.” Nam nhân đứng dậy, nâng Roman lên, dùng âm thanh mát lạnh: “Omendo sớm muộn cũng phải trừ. Theo tiểu vương thấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, Sophie gây án đúng là thời cơ tốt cho chúng ta đổ tội lên bọn họ. Giết người đền mạng, huống chi là độc sát hoàng đế? Đây chính là tội tru di cửu tộc!”

Roman lặn lội trong triều nhiều năm, tự khắc biết nam nhân này có ý gì, xem ra lịch sử của gia tộc Sunny lại tái diễn lần nữa rồi.

Bầu trời đột nhiên một đạo kinh lôi ập tới, phân mặt nam tử thành hai vệt sáng tối rõ ràng, một bên trơn như ngọc, một bên lại lạnh lẽo như đao.

Hắn xoay đầu lại, không chút tình cảm nhìn lão: “Shade trúng độc đã sâu, chúng ta chi bằng tương kế tựu kế, để hắn sớm cưỡi hạc tây đi. Nếu đêm nay hắn băng hà, ngày mai ngươi vừa vặn có thể đến triều giải oan, tội mưu hại thiên kim tiểu thư và hoàng đế đương triều là hai tội lớn, gia tộc của Omendo có mười cái mạng cũng không đền nổi!”

“Nhưng là…” Roman bi thương nói: “Sau chuyện hôm nay, lão thần vội đi bắt người nhưng đành về tay không. Không bắt được Sophie, Omendo chết cũng không chịu thừa nhận việc rượu có độc, chỉ nói có người hãm hại, phải làm sao đây?”

Nam nhân nhìn lão, nháy mắt có một tia châm biếm, hắn nhẹ vỗ vai Roman, cười lạnh: “ Thừa tướng, ngài hồ đồ rồi. Ngài đã quên sao, Sophie tuy tâm địa ác độc nhưng tâm đối với Shade vô cùng sâu, nếu ả biết người mình yêu trúng độc do mình hạ, ả sẽ làm sao đây?”

Roman một đời tính kế, bây giờ lại được nam nhân mở đường, nhất thời sáng tỏ: “Lão thần hiểu rồi! Vậy lão thần rút binh quanh phủ bọn họ, đồng thời sai người rải tin nói bệ hạ trúng độc bỏ mình, để tiện nhân kia đưa thuốc giải ra đồng thời đem ả quy án!”

Lại một đạo kinh lôi ập tới, sấm chớp vang giật, chỉ chốc sau, mưa ào ào như trút nước. Nam nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, cười đến run vai, tràn ra một vệt cười quỷ dị: “ Đất nước, đã lâu không có bão táp tràn trề như vậy rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro