SILVERMOON'S KISS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô gái A: Có đúng không vậy? Tớ đã đi bộ bên hồ rất nhiều lần, sao chưa bao giờ nghe thấy?

- Cô gái B: Nếu Joseph nói đó là bài hát của một thiên thần, thì hẳn là như vậy!

- Cậu thiếu niên: Tớ chắc rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này trong thị trấn, chưa bao giờ nghe thấy một giọng hát tuyệt vời như vậy, cô ấy hẳn là một thiên thần giáng thế.

Khi tôi ra khỏi nhà để đi mua đồ và nghe thấy giọng nói của cậu thanh niên vào đêm hôm đó.

Joseph mới 14 tuổi, vừa trúng tuyển vào Nhạc viện Thủ đô cách đây không lâu.

Tất cả các cô gái trong thị trấn luôn vây xung quanh anh ấy. Lúc này, họ đỏ mặt vì tức giận khi nghe anh khen người khác.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được khen ngợi như vậy. Và cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị những cô gái khác ghen tị như vậy.

Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ.

- Paisley: Tiếng hát hay quá ...

- Thanh niên trong thị trấn: Cậu là hiện thân của Starheaven Swan sao.

- Cô gái A: Nhìn kìa! Đó là sao băng!

Tôi vén váy lên và bước trên mặt hồ băng qua sao băng. Trong hồ, Ashley trông nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp.

- Ashley: Đó... Đó là tôi?

- Joseph: cuối cũng tớ cũng gặp lại được thiên thần.

Joseph trong giấc mơ đưa tay ra. Trận mưa sao băng trong giấc mơ đêm ấy đã khắc sâu trong tâm trí Ashley.

Một tháng trôi qua thật nhanh, lại đến đêm hòa tấu vĩ cầm.

_________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Bạn có thể hát bên hồ một lần nữa, phải không?

Không... Tôi không muốn điều đó một lần nữa.

- Bạn trông... Không vui như lần trước

Yeah, tớ không thể đi chơi tối nay.

_________________________________

- Ashley: Joseph... Anh ấy sẽ ở bên hồ

Tôi khoác áo choàng và nhốt mình trong tủ đồ vì không có dũng khí bước ra ngôi nhà.

Tiếng đàn vi-ô-lông vọng đến từ xa và khó có thể nghe thấy.

________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Sao vậy, bạn không muốn gặp anh ấy?

Không phải tôi không muốn... Chỉ là... Là... Tôi không dám.

- Tại sao bạn lại ở đây?

Tôi... Tôi vẫn không có đủ can đảm để gặp cậu ấy.

_________________________________

Tôi nghe thấy âm thanh từ xa của tiếng vĩ cầm và tiếng vỗ tay, và rồi nghe thấy chúng dần dần dừng lại.

Đôi mắt xấu xí của tôi rơi lệ vì hối hận, và tôi đã thức trắng đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau, tôi lặng lẽ bước đến mặt hồ mờ sương kèm theo tiếng chim ca hát.

Gió từ hồ mang theo cái se se lạnh. Những ngôi sao ẩn hiện trên bầu trời trắng xóa. Mặt hồ hơi xám trong sương mù.

Không có ai đã ở đây.

- Ashley: ... Mình nên về nhà. Vẫn còn bữa sáng để chuẩn bị.

Tôi quay lại, và một tia sáng lấp lánh giữa Starheaven Posy thu hút sự chú ý của tôi.

- Ashley: Cái này ... Cái gì vậy?

Khi đến gần, tôi thấy một bức thư được trang trí rất đẹp.

Trái tim như đang đập.

- Nội dung bức thư: Tôi sẽ biểu diễn với ông Hendrill trong nhà hát vào tháng tới. Bạn có muốn đi với tôi không? Tôi muốn bạn là ca sĩ dự phòng của tôi.

Tôi hốt hoảng vò lá thư, ném vào bụi cỏ rồi chạy về nhà.

- Ashley: Cậu ấy đang đùa tôi đấy à? Làm thế nào tôi có thể biểu diễn trên sân khấu cơ chứ?

Nhưng tôi lại ghi nhớ nội dung bức thư, và nó cứ xuất hiện trong đầu nhiều lần.

... Tôi muốn bạn là ca sĩ dự phòng của tôi...

Một cách kỳ lạ, tôi quay lại hồ và nhặt lá thư trong bụi cỏ.

________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Vậy, bạn sẽ đi chứ?

Chắc chắn là không rồi! Chỉ là... Tôi chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm.

- Bạn vẫn muốn trở thành bạn của Joseph, phải không?

 Chắc chắn là không rồi! Chỉ là... Tôi chỉ muốn giữ nó làm kỷ niệm.

_________________________________

Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một lời mời như vậy.

Đã dành quá nhiều thời gian bên hồ và Paisley đã thức dậy vào lúc tôi về đến nhà. Tóc cô ta bù xù và nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt bất mãn.

- Paisley: Tại sao mày không mang bữa sáng đến giường của tao? Đồ khốn nạn xấu xí, mày muốn tao đuổi mày ra khỏi nhà à?

- Ashley: Tôi sẽ chuẩn bị ngay.

- Paisley: Cho mày vài phút.

- Paisley: Mà mày đã đi đâu?

- Ashley: Tôi ... tôi không đi đâu cả.

- Paisley: Thật không? Vậy thì ... đây là gì?

Cô ta rút lá thư ra khỏi túi tôi.

- Ashley: trả nó lại đây!

- Paisley: ...

- Paisley: Đây là ... lời mời từ Joseph?

- Ashley: Không... Đó là...

Trong lòng Ashley dâng lên một cảm giác căng thẳng.

- Paisley: Joseph có gửi nó đến nhà chúng ta không? Anh ấy muốn mời tao hát cho anh ấy nghe! Ôi trời ơi, đây có phải là sự thật không ?!

Cô ta cầm tấm thiệp mời mà tôi đã vò nát và trải ra, với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc và sự hoài nghi trên khuôn mặt của cô ta.

Đột nhiên, biểu hiện của cô ta thay đổi và Paisley nhìn chằm chằm vào tôi một cách hằn học.

- Paisley: Tại sao mày lại giấu giấy mời với tao?

- Ashley: Sao cơ? Tôi không ...

- Paisley: Đúng như mẹ tao đã nói, mày là một phù thủy!

- Paisley: Đừng nhìn tao như vậy, mày thật xấu xa ... Trời đất, bố mẹ mày thật xui xẻo. Thật dễ hiểu tại sao họ bỏ rơi mày hả?

- Ashley: Ah ... Dừng lại!

Không! Đó không phải sự thật!

Chiếc đĩa trên tay em rơi xuống đất.

- Paisley: Mày ... Mày muốn gì!

Cô ta tiếp tục lùi lại với vẻ mặt sợ hãi, với lời mời của tôi trên tay.

- Paisley: Wah! Mẹ ơi, con quỷ xấu xí này thật đáng sợ! Hãy đuổi nó đi! Waaah!

Cô ta chạy ra phòng khách khóc lóc, với vẻ mặt đau khổ và đáng thương trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ashley dọn dẹp dao kéo trên sàn mà không rơi một giọt nước mắt.

Sau đó tôi bị nhốt trong phòng tối cả ngày.

_________________________________

Lựa chọn của người chơi:
- Ashley... Bạn ổn chứ?

Tôi biết điều này khi vẫn còn nhỏ.

- ...

Tôi biết điều này khi vẫn còn nhỏ.

_________________________________

Nhưng tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt.

Nếu một đứa trẻ đáng yêu khóc, người lớn sẽ dỗ dành bạn.

Nhưng nếu tôi khóc... Tôi sẽ bị đá.

Khuôn mặt của tôi sẽ được che bằng một chiếc giẻ và bị nói rằng " mày xâu xí đến nỗi khiến tao phải hoá điên lên"... ( tôi không chắc đoạn này cho lắm)

________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Nhưng... Ngay cả khi bạn không rơi một giọt nước mắt, bạn vẫn đang khóc, phải không?

...

_________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Đừng buồn. Tôi biết đó là lời mời của bạn. Paishley đã lấy cắp nó.

... Dừng lại! Bạn không biết gì cả.

 _________________________________

Lựa chọn của người chơi:

- Tôi xin lỗi... Tôi chỉ...

...

- ...

...

_________________________________

...Hãy quên đi.

Rồi... Ngày biểu diễn của Joseph đã đến.

Tôi khoác áo choàng, che vết sẹo bẩm sinh trên mặt, hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài. của căn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro