Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Tới nhà cậu rồi, cậu vào nhà đi. Bye Ran, ngủ ngon nhé. Cậu dừng lại trước cánh cửa nhà Ran.

-Bye Shinichi, ngủ ngon, tớ cảnh báo cậu không được cắm đầu vào mớ truyện trinh thám mà không ngủ sớm, mai tớ gọi không dậy là biết tay tớ.

-Rồi tớ biết rồi, cậu vào nhà đi. Cậu đứng đợi cho đến khi cậu thấy đèn phòng cô bật sáng. Trong này, Ran đóng cánh cửa lại thật nhẹ nhàng rồi chạy tót lên lầu, cô đặt lọ hạc trên bàn rồi nghiến chân nhìn qua cánh cửa sổ, nhìn xuống phố, nơi cô có thể nhìn thấy bóng lưng cậu khi cậu lững thững về nhà. Cô thả nhẹ thân mình xuống tấm nệm êm ái, nhưng cô bật dậy tiến lại chiếc lọ lấy ra một con hạc, trở lại giường cô tò mò không biết Shinichi viết gì. Cô nhẹ nhàng mở nó ra, từng hàng chữ của cậu thẳng tắp "Ran ơi, hôm nay tớ gặp một vụ án hóc búa, không có cậu ở bên để tớ có thêm chút động lực, không biết bên kia cậu có khỏe không, có gầy đi tí nào không, bên này giờ đã trễ, tớ đói quá, không có cậu nấu cho tớ ăn". Đọc đến đấy tim cô thắt lại, Shinichi của cô bên đó, cô biết ngay là cậu sẽ không biết chăm sóc bản thân mà, cậu đói, mà không có ai nấu cho cậu ăn. Cô siết nhẹ tờ giấy, đôi lông mi khép nhẹ hờ hững, cô đi vào giấc ngủ, chỉ có ngủ cô mới có thể mơ đến cậu.

Ánh nắng chạy nhẹ trên từng lọn tóc của Ran, cô bước thật chậm khi từ nhà mình đến nhà cậu, hít thở 1 không khí trong lành, để cô có thêm năng lượng cho ngày mới, hay bổ phổi để có thể hét to đánh thức tên kia dậy, đôi mắt cô chợt dừng lại khi thấy bóng hình quen thuộc tựa lưng vào cửa nhà mình đợi cô:

-hey Ran.

-Đợi tớ tí nhé, tớ về lấy ô không thôi hôm nay mưa. Cô trêu cậu. Biết Ran chọc mình:

-Cậu về lấy ô đi , tớ đến trường trước nhé. Nói đoạn cậu vô tư bước đi, nhưng ra chiều chầm chập đợi cô. Cô thấy cậu bước đi liền cười nhẹ:

-Này, đợi tớ.

Lần nào tới lớp vẫn thế, họ được coi là cặp vợ chồng son của lớp đâu dễ dàng buông tha, những trò chòng ghẹo vẫn diễn ra dưới sự chỉ huy của tiểu thư Sonoko. Đến giờ, cả cô và cậu đều xem nó là nghi thức chào hỏi ngày mới. Cậu tiến về chỗ của mình, thì mấy cậu bạn trong đội bóng chạy lại thông báo cho cậu biết ngày kia có lịch thi đấu, nên cả đội bóng phải nỗ lực hết mình trong các buổi tập dày đặc. Không phải chỉ có mình cậu, Ran cũng có 1 lịch tập dày đặc, vì cô là ngôi sao sáng giá trong karate nữ, thật may cả cô và cậu đều có lịch tập nên có thể về chung với nhau, cả 2 đều thật xuất sắc trong lĩnh vực của mình. Ran thích Shinichi trong bộ đồ bóng đá, , cậu năng động, điển trai, cậu chơi bóng hút hồn cô, trông cậu thật tuyệt, dường như cô chỉ xem mình cậu, cổ vũ cho mỗi mình cậu, mặc dù cô không mấy hứng thú với môn thể thao này. Còn Shinichi chẳng khá hơn Ran, cậu luôn đi xem, cổ vũ trong các trận karate của Ran, mái tóc đen dài nổi bật trong bộ đồ karate nữ, cô toát lên thần thái, và cá tính của bản thân, những đường karate của cô dứt khoát, khiến đối thủ e sợ, làn tóc đen dài bay lên, thật tuyệt khi cá tính và nữ tính hài hòa trong cô. Vẫn là thói quen đó, cô nhìn xuống sân, cậu thì ngước lên nhìn cô, như tiếp thêm động lực cho nhau.

Cuối cùng thì ngày thi đấu cũng đã tới. Ran phải thi đấu trước cậu khoảng 20', tuy cô mạnh mẽ thật, nhưng khi đối diện với mấy kì thi này cô vẫn còn có chút gì đó run run. Cậu không thể xem cô thi đấu được, vì cô sẽ được tung ra như con át chủ bài của cuộc thi, lúc đó trận đấu cậu đã bắt đầu. Cậu nhìn Ran, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô siết nhẹ:

-Cố lên, nữ hoàng karate. Cậu nhớ là đã hứa sẽ qua cổ vũ cho tớ đấy, còn phải quay phim tường thuật cho lớp nữa, nhớ quay tớ góc ảnh điển trai nhất, đừng có mà ngẩn ngơ nhìn tớ mà quên nhiệm vụ. Cô thụi nhẹ dô bụng cậu:

-Giờ tớ mới biết thám tử lừng danh cũng ảo tưởng gớm,đẹp trai ấy à, còn khuya nhá. Đó là cách riêng của cậu để khiến cô bớt căng thẳng.

-Thôi, tớ phải ra sân rồi, chúc cậu may mắn nhé Ran. Lấy chút dũng khí, cậu ôm lấy thân hình mỏng mảnh của cô, điều này khiến nhiều người trong lớp cô cậu nhìn thấy cực kì phấn khích, nhất là bà cô Sonoko, vậy là ông trời ban tặng thời cơ để săn ảnh làm quà cưới của cô cho Ran và Shinichi. Cô giơ ông kính chụp lại trước khi cặp vợ chồng son kia buông nhau ra. Nhưng chính cô cũng phải công nhận có lẽ bức ảnh này là bức ảnh đẹp nhất, cô từng xem, từng chụp, 2 bộ đồ của 2 lĩnh vực khác nhau, chả liên hệ gì, lại trở nên đẹp hài hòa đến lạ thường khi khoác lên trên người của Shinichi và Ran. Ran khẽ ngạc nhiên và ngại trước hành động của cậu, nhưng thật sự chính hành động này khiến cho động lực để thi đấu của cô tăng lên gấp bội, cô khẽ thì thầm:

-Cậu cũng vậy nha, khi nào thi đấu xong tớ sẽ qua để cổ vũ cho cậu, nên cậu phải đợi cho đến lúc tớ qua, không được thắng sớm hoặc để thua đâu nhé!!! Cậu cười, cô cũng cười. Họ buông nhau ra, cậu vẫy tay với cô và tiến bước về phía cửa. Cậu chạy ù ra sân bóng, thấy cậu, các anh e trong đội bóng hối cậu nhanh lên vì sắp tới giờ ra sân, cần phải làm hành động nào đó thể hiện quyết tâm tạo động lực cho nhau thật tốt trước khi ra sân, nhưng đâu ai biết cậu vừa được nạp động lực theo cách của riêng cậu, họ chọc cậu:

-Này, không phải qua bên vợ đấy chứ, vợ chồng son mà đâu rời nhau nửa bước được chứ

Thấy mình bị lôi ra chọc, cậu nắm tay lại thổi thồi:

-Có muốn lãnh chút gì đó trước khi ra sân k đây

Cả bọn túm lại lôi cậu ra sân, vì trận đấu chính thức được bắt đầu. Dù biết Ran chưa thể đến vào giờ này, nhưng như một thói quen, cậu đi đường bóng, nhưng mắt cậu rảo quanh khán đài tìm bóng hình cô. Trận đấu kéo dài 15', thì bây giờ mọi người mới thật sự choáng ngợp trước thần thái của tiền đạo Shinichi, cậu lăn xả, không biết mệt mỏi trên sân, mái tóc bết mồ hôi, trông cậu thật cuốn hút, bởi lẽ đã có 1 cô gái mặc nguyên bộ đồ karate xuất hiện, cô cầm máy quay chậm rãi quay lại trận thi đấu, nhưng xem lại thì hình như cô chỉ quay mỗi cậu, cô hồi hộp trước từng đường bóng của cậu, cô phấn khích đứng lên khỏi ghế khi cậu ghi bàn, hay thật tức giận, tim thắt lại, lo cho cậu khi cậu bị đội bạn chơi xấu ngán chân, khiến chân cậu thâm lại, nhưng cậu vẫn tiếp tục lăn xả, dù cho đôi chân đã rã nhừ, nhức buốt, đó là vì cô, cô đang xem cậu thi đấu, đang cổ vũ, âm thầm cầu nguyện cho cậu. Cậu không muốn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô khi cậu té, nên dù có té cậu cũng phải đứng lên, phải thắng, vì cô là động lực lớn nhất của cậu, cô mỉm cười khiến có cậu tăng thêm sức mạnh. Trận đấu diễn ra tới đây thật sự căng thẳng, tỉ số đã được cân bằng. Nhưng đội cậu sẽ có 1 cú sút luân lưu do chính cậu thực hiện. Cậu dừng lại nhìn quả bóng, và nhìn cô. Chỉ có cô, chỉ có nửa kia của cậu, mới biết được thật sự bây giờ chân cậu đang buốt đến tận xương tủy,dù cậu không hề tỏ ra điều đó. Ran không cần quan tâm đến xung quanh, cô la lớn:

-Cố lên Shinichi ơi!!!!!! Cả khán đài tất cả học sinh quay lại nhìn cô, từng âm thanh kia truyền đến tai cậu, không sót lấy 1 chữ. Môi cậu vẽ lên 1 nụ cười đẹp không thể tả, cậu quay lại nhìn thấy mắt cô long lanh như sắp khắp vì lo cho cậu, cậu khẽ gật đầu. Cậu lùi lại, chạy lấy đà lại trái bóng 1....2......3 sút. Trái bóng xé toạc không khí trước mắt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro