Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trái bóng có độ xoáy kinh điển vào khung thành, khiến cho thủ môn mỗi khi có ý định chụp banh do cậu đá, có chút e dè, toát mồ hôi hộp, ở trường cũng thế, khi biết Shinichi sẽ thực hiện cú sút, không ai dám tình nguyện làm thủ môn, vì nếu có chụp được banh của cậu, người ấy cũng phải te tua hoặc thật cừ, trừ khi cậu chính là người sút hỏng nó. Một nụ cười vẽ trên môi cậu, cũng là lúc cả khán đài vỡ ào, không khí trường cậu chiến thắng vỡ ào, các đồng đội chạy đến ôm cổ cậu xoay mòng mòng, trong ánh mặt cậu một nữa ánh lên tia vui mừng, chia vui cùng đồng đội, còn một nữa nó đã bị hình ảnh nữ karate chiếm giữ. Cậu dừng ánh mắt lại, cậu tìm kiếm cô, nhưng Ran đã rời đi đâu mất, mắt cậu chùng xuống nhưng lại mở to khi thấy cô lại xuất hiện ở phía cửa, cô tiến lại chỗ cậu, cầm tay cậu kéo đi, khiến cho mọi người lại có dịp để phá:

-Này chưa chia vui với anh em, mà lại bị vợ kéo đi đâu thế!!!!

Cô dẫn cậu lên tầng cao nhất của trường, nơi đó chẳng ai biết, nhưng đối với cô cậu thì nó quá quen, mỗi khi buồn hay vui, cô với cậu đều chạy lên đây. Nơi đây, chính Shinichi đã phát hiện ra, cậu đã dẫn cô lên đây, nó cũng chứa bao nhiêu kỉ niệm của cô và cậu. Cô bảo cậu đứng đó đợi cô chút, cô vội đi, cậu nhìn theo cô, rồi lại nhìn xuống quang cảnh phía dưới do sự mệt mỏi nên cậu mơ màng không biết Ran đang tiến lại gần cậu, cô kiễng chân chụp chiếc khăn lau, xoa mái tóc bệt mồ hôi của cậu, cậu khẽ giật mình, nhìn cô mỉm cười, cô vẫn như vậy luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất cho cậu, cô huơ huơ chai nước trước mặt cậu vẻ lo lắng:

-Cậu sao thế Shinichi?????

-À không tớ không sao

-Cậu ngồi xuống, cởi cả giầy và tất ra cho tớ, xem vết thương của cậu, bây giờ cậu mới để ý hộp cứu thương ở dưới chân cô.Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi đùa cô:

-Có hối hận khi bảo tớ cởi cả giày ra không đấy

-Tớ bảo cậu cởi thì cậu cứ làm theo ý tớ đi

Shinichi ngồi bệt xuống, cởi giày ra, chân cậu duỗi thẳng nhìn Ran đang săm soi cái chân của cậu. Ran nhìn chân cậu, da của cậu trắng, do hưởng gen của cả bố và mẹ, nên các vết thâm bầm tím lịm kia rõ mồn một, cộng thêm các vết xước cứa đến rỉ máu của cậu, khiến tim cô thắt lại, cô nghĩ lại trận đấu tại sao người đó, làm cậu thành ra như vầy, chỉ vì muốn thắng ư. Cô nhẹ nhàng chấm chấm vết thương, miệng thổi nhẹ vì sợ cậu đau. Shinichi nãy giờ chăm chú nhìn cô, cậu cảm giác giống hệt như khi cậu còn nhỏ, cô vẫn luôn đợi cậu chơi bóng về, khi về thì cậu mình mẩy đầy những vết thương lớn bé, khiến cô bạn nhỏ trở thành cô y tá bất đắc dĩ cho cậu, lớn lên tới tận bây giờ cũng thế, cậu vẫn muốn ran làm như thế cho cậu, cậu lại còn có cái ý nghĩ độc chiếm cô y tá là của riêng mình, lúc nhỏ cậu lấy làm không vui mỗi khi cô băng bó luôn cho cả mấy cậu bạn trong đội bóng, cậu im lặng không nói chuyện với cô, khiến ran không hiểu cô đã làm gì khiến cậu giận cô hỏi cậu:

-Shinichi ơi, cậu giận tớ cái gì à, cậu không thèm nói chuyện với tớ???

-Tớ không muốn cậu băng bó cho mấy cậu bạn kia. Ran trưng cái bộ mặt ngây thơ, khó hiểu ra nhìn cậu:

-Tại sao??? Mấy cậu ấy cũng bị thương giống cậu mà

-Tớ nghe người ta bảo, con gái chỉ được băng bó cho đúng 1 người thôi, không được băng bó cho nhiều người, nhất là con trai,nếu không họ sẽ bị thương nặng hơn. Không biết sao cậu lại chối phắt đi là cậu khó chịu, cậu không muốn cô làm vậy, mà lại nghĩ ra cái lí do củ chuối không thể tả, chắc sẽ chẳng ai nghĩ được thám tử lừng danh mà lại nghĩ ra được những câu này, đúng là chỉ có Ran mới khiên cậu nói những câu nói vớ vẩn như thế này. Thế mà Ran tin cậu tắp lự. Nghĩ đến đó, cậu khẽ mỉm cười, không biết cô ấy còn nhớ không, nếu nhớ chắc mình độn thổ mất. Ran sau khi băng bó cho cậu xong, nhìn lên, thấy cậu nhắm mắt ra chiều mệt mỏi. Cô gọi khẽ:

-Shinichi

Cậu mở mắt nhìn cô, nhìn cô lúc này dễ thương quá, còn cả cái biểu cảm lo lắng đấy nữa, cái tính thích trêu chọc ran lại trỗi dậy:

-Tớ đang cần thêm 1 thứ thuốc nữa

-Cậu nói đi, tớ sẽ đi lấy cho cậu

-Ran, cậu ôm tớ đi. Shinichi nói thẳng thừng, chắc tại cậu quá mệt, nên đầu óc không thể khống chế được con tim nữa, Ran ngỡ ngàng, đỏ mặt trước lời đề nghị của cậu. Cậu khẽ giang đôi tay đợi chờ đón lấy cô. Ran nhìn cậu như vậy, con tim cô điều khiến lý trí mất rồi, cô để mình được bàn tay ấm áp, vững chãi đó chở che, cô áp đầu mình vào ngực cậu, cô có thể nghe rõ được nhịp đập nhanh của trái tim cậu, cậu khẽ vùi đầu vào tóc cô, tham lam lấy hết hương thơm trên tóc cô, họ như hòa quyện vào nhau, dưới ánh nắng chiều trở nên 1 bức tranh tuyệt mĩ. Shinichi khẽ buông cô ra, vì i sì nếu cậu ôm cô lâu, cô sẽ thiếp đi. Cậu đề nghị với cô:

-Tớ thắng rồi, cậu phải thưởng cái gì cho tớ đi chứ, à còn cuộn phim nữa cho tớ xem nữa, để coi Shinichi này có quá đẹp trai không, tớ chơi bóng xuất sắc như thế nào. Cô búng mũi cậu:

-Đẹp trai á, cậu có lộn không vậy, còn khuya nhá, à tớ không có quay cậu, tớ quay 1 cậu trong đội bóng của cậu, cậu ấy thật tuyệt

-Sao, ai cơ, đưa cho tớ xem coi nào. Mặt Shinichi bí xị, cậu hùng hổ cướp lấy máy quay từ tay cô, cô mỉm cười đắc chí, cậu bị cô lừa.

Shinichi chăm chú nhìn màn ảnh nhỏ để xem tình định của cậu là ai, cậu sẽ cho hắn biết tay, nhưng cậu đã bị cô lừa, cô quay rất chi tiết, chỉ có mỗi mình cậu mà thôi. Bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi cô:

-Này cậu thi thế nào không, có gặp phải đối thủ đáng gờm không, cậu có bị hắn làm cho bị thương chỗ nào không?

-Này hỏi từ từ thì tớ mới kịp trả lời chứ??? Mọi thứ bên tớ vẫn ổn, hôm nay tớ gặp 1 đối thủ không phải dạng vừa, cô ây ra đòn thật hay và nhanh, khiến tớ.... cô ấp úng, giấu nhẹ cánh tay sau áo. Nhưng những hành động đó, không qua nỗi mắt cậu, từ trước đến giờ cô nửa muốn cô luyện karate để bảo vệ chính mình, khi cậu không có ở bên, mà một nửa còn lại cậu lại không muốn vì cô là con gái, tham gia các kì thi đấu, nêu gặp phải đối thủ đáng gờm, sẽ mang thương tích, cậu không muốn cô như vậy. Ran muốn học võ là vì cậu, cô muốn bảo vệ cậu, mặt khác cô lại muốn đòi công bằng cho những người bị ức hiếp. Ran lúc nào cũng là thiên thần trong lòng cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào cánh tay đang cố giấu đi của ran, cậu nói giọng cậu buồn, nhẹ tênh:

-Ran, đưa tay cho tớ xem

-Cậu xem tay tớ làm gì, cô chìa bàn tay trái ra

-Không ,ý tớ là tay phải. Biết không thể làm khác ý cậu, cô chìa tay phải ra trước mặt cậu, cô nói:

-Nè tớ có sao đâu chớ. Cậu cầm tay phải của cô, nhẹ nhàng vén tay áo của cô lên, 1 vết đỏ lằn thâm trên cánh tay trắng nõn của cô, chắc là cô đã đỡ 1 đòn nào đó từ đối thủ, cậu luôn trân trọng những gì thuộc về Ran, thế mà giờ trên tay cô có 1 vết thương, xuất phát từ trận đấu kia, đáng lẽ ngay từ đầu cậu nên cản cô học karate. Ran như muốn rút tay mình ra khỏi tay cậu, Shinichi nhìn cô:

-Cậu để yên để tớ xức thuốc cho cậu, vậy mà nãy giờ chỉ lo cho tớ không màng bản thân, cậu đáng tội gì. Cậu lấy miếng bông nhẹ nhàng chấm lên viết thương nơi tay cô, tuy hành động của cậu tuy vụng về, nhưng lại khiến trái tim cô ngập tràn hạnh phúc, cô chăm chú nhìn cậu.......  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro