Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cậu không cần ngẩng đầu lên, cậu cũng cảm nhận được Ran đang nhìn chăm chăm vào cậu, cậu cất dụng cụ vào hộp cứu thương, đứng dậy, khẽ kéo cô đứng dậy và kéo cô đi theo mình,đang rối mù trước các hành động của cậu, bỗng cậu ngoái lại nhìn cô cười toe:

-Đã thắng mĩ mãn, phải đi ăn mừng chứ!!!!

-Nhưng mà chúng ta sẽ đi đâu????

-Ran à, tớ nhớ là cậu thích ăn kem lắm mà, hay là chúng ta đi ăn kem như hồi còn nhỏ nhé, tớ còn nhớ là cậu dùng hết mọi cách để bứng tớ ra khỏi cái thư viện nhà tớ, rời mắt khỏi quyển Holmes để dẫn cậu đi ăn kem.

-Đấy là tại cậu cứ chúi mũi vào đống Holmes không thèm chơi với tớ, lúc đó tớ đã hứa với bản thân sẽ bắt cậu rời khỏi nó mà đi với ăn kem với tớ, cuối cùng thì tớ cũng làm được.

-Này chứ không phải lúc đó, cậu bất lực trước tớ, xong cậu ra một góc làm mặt buồn, đưa đôi mắt long lanh như sắp khóc tới nơi nhìn tớ, thế là bản lĩnh đàn ông của tớ đâu có cho phép để con gái phải khóc, nên tớ mới đi với ran, ấy chứ. ( Nói thật chứ, dù holmes có hấp dẫn thật, nhưng tớ có bỏ mặc cậu đâu, đôi mắt của tớ, vẫn quan sát cậu đấy thây, đó là do cậu ngốc, không biết)

-Xí, miễn bàn nhé, điều đó chỉ chứng tỏ tớ có thực lực thôi.

Ran và Shinichi bước vào quán kem nhỏ, nhưng cách bày trí lại rất dễ thương và ấm cúng, cậu nghĩ ran sẽ thích, nên kéo cô dô, nhưng cả hai cô cậu không để ý dòng chữ phía dưới bảng hiệu:" Chỉ dành cho các cặp đôi". Cậu vừa kéo cửa, Ran và Shinichi bước vào, chiếc chuông nhỏ treo reng lên, khiến cả cô và cậu bị tất cả mọi người đều quay lại nhìn, cả hai người đều chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau đó Shinichi đã hiểu ra được vấn đề, tất cả người ở đây đều là các cặp đôi, cộng thêm 1 nhân viên nữ trẻ đang tiến đến chỗ cậu và Ran đang đứng:

-Chúc mừng cô cậu là cặp đôi, được quán kem chúng tôi ưu ái phục vụ hôm nay. Vì cô và cậu đã bước vào quán kem đúng 2:00pm, đã gần một tháng nay, chúng tôi chưa tìm được cặp đôi nào vào đúng giờ này khiến cái chuông của chúng tôi reng lên, chúc cô cậu luôn hạnh phúc, cô cậu sẽ được giảm giá cho bất kì loại kem nào của cửa hàng, và được tặng 1 cặp ly, đặc biệt in hình của cả hai của cửa hàng, mời cô cậu theo chúng tôi.

Ran đỏ mặt, cô đang định cất tiếng chối thì bị bàn tay Shinichi siết nhẹ, nên cô thôi, mặt cậu giờ cũng ửng hồng khá hơn cô chút, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh lúc nãy.

Nghe những lời của cô phục vụ nói , khiến nhiều cặp đôi trong tiệm tiếc nuối, họ cũng đã từng nghe sự ưu đãi cửa hàng này cho các cặp đôi, mỗi tháng chỉ dành cho 1 cặp, nhưng lại thay đổi nhiều hình thức để thu hút khách hàng, nhiều cặp đã đến đây trong suốt 1 tháng nhưng lại có được sự may mắn của cặp đôi lúc nãy, mà hình như họ đến đây lần đầu tiên thì phải. Cả hai cô cậu bước theo cô phục vụ, cô dẫn cả 2 lên 1 tầng gác nhỏ, nhìn lướt qua cậu biết nơi này là nơi dùng chụp hình, trên kệ còn có hàng tá các chiếc ly cặp xinh xắn, được xếp ngay ngắn. 1 cô nhân viên khác tiến lại cười thật tươi:

-Hai em cho cửa hàng xin hình, và tên để bọn chị in lên chiếc ly cặp xinh xắn kia nhé, cửa hàng sẽ đảm bảo làm xong trước khi 2 em rời khỏi tiệm.

Sau khi chụp hình xong, Ran và Shinichi bước xuống, cậu chọn vị trí gần cửa, vì ran thích vừa ăn kem vừa nhìn ngắm khung cảnh ngoài phố, chọn cho mình 1 loại kem, ran nói:

-Hôm nay quả là 1 ngày may mắn, những gì xảy đến khiến tớ bất ngờ quá

-Cậu thích như vậy thế cơ à, tớ thấy nó cũng bình thường thôi mà (nói vậy chứ, tâm trạng cậu giờ cũng giống như Ran). Thấy mặt Ran xịu xuống, cậu cười xòa:

-Ấy, tớ nói đùa thôi.

Ran ôm chiếc hộp đựng 2 chiếc cốc cặp của cô và cậu, cô khẽ ngắm chúng, trên mỗi chiếc cốc là hình cô và cậu mỗi người đứng trong 1/2 nửa trái tim, khi đặt chúng gần nhau thì nó trở nên thật đẹp, cô ngó bóng lưng Shinichi cậu đang thanh toán ở quầy hàng, cô mỉm cười. Shinichi quay lại tiến tới chỗ cô đang đứng đợi, cậu nói:

-Về thôi Ran. Hôm nay, cuộc thi đã vắt kiệt sức của cả cô và cậu, bây giờ cả hai đều cảm nhận được sự mệt mỏi của bản thân, Shinichi bắt 1 chiếc xe đưa cả 2 về, ran dù mệt mỏi nhưng tay cô vẫn ôm ghì hộp ly ấy, ngay cả khi trong lúc cô tựa đầu vào cậu thiếp đi, nhìn cô ngủ ngon lành trên vai mình, cậu vén nhẹ vài cọng tóc trên gương mặt xinh xắn của ran nói khẽ:

-Cậu mãi là của tớ, nghe chưa hả đồ ngốc. Cậu nói nhưng không mong cô nghe thấy. Phút chốc đã tới nhà, thấy Ran đang còn ngủ ngon cậu định cõng cô vào nhà, nhưng khi chiếc xe khựng lại cô đã dậy, cậu mở cửa cho Ran bước xuống, cậu nhìn cô vẫy vẫy tay:

-Ngủ ngon, mơ đẹp. Bye cậu, mai gặp.

-Ừa bye cậu, ngủ ngon, cô định quay gót đi, đã bị ai kia giữ lại, cậu với tay mở chiếc hộp lấy chiếc ly có hình Ran:

-Này, bộ cậu định không cho tớ lấy phần của tớ à. Cô cười nhẹ , Shinichi không lấy chiếc cốc có hình mình lại lấy chiếc ly có hình cô. Thấy cô cười trước hành động của mình, cậu có chút lúng túng, nói bừa:

-Tớ lấy về đánh răng!!!! Chỉ bằng đấy từ khiến nụ cười kia tắt, mặt Ran đanh lại:

-Cậu dám. Shinichi thấy vậy xua xua tay, vội vàng chữa:

-À không tớ phải cưng như bảo vật chớ, tớ về đây, cậu vào nghỉ đi. Cậu quay trở lại trong xe, vẫy tay với Ran, chiếc xe lao đi. Ran xoay người nhảy chân sáo vào nhà, vui vẻ.

1 ngày mới lại đến, hôm nay lớp cậu huyên náo hẳn, vì hầu hết các môn thi đấu, lớp cậu đểu đứng nhất, nhưng hôm nay lại có thêm một tin đặc biệt không biết nên vui hay buồn đối với Shinichi, đội bóng của cậu sẽ đến Osaka, quê của tên cột nhà cháy Heiji để thi đấu, cậu được nghỉ luôn cả tiết cuối để chuẩn bị cho buổi chiều trước khi chuyến tàu khởi hành, mọi người trong đội bóng đều về từ tiết 5, riêng cậu, cậu vẫn ở lại học bình thường, vì cậu vẫn muốn về với Ran, vì hơn 1 tuần nữa cậu sẽ không được gặp Ran hàng ngày rồi. Ran hỏi Shinichi, khi cả 2 đang trên đường về:

-Sao cậu không về chuẩn bị, nghỉ ngơi để chiều còn đi sớm

-À, thật ra con trai như tớ, có vài bộ đồ giờ soạn vẫn kịp chán ( Đó chỉ là cái cớ thôi, ran ơi), mà cậu có muốn gửi quà hay lời gì đến Kazuha không nói tớ, tớ sẽ chuyển giúp cậu.

-Ừa, có đấy.

-Mà chiều nay cậu có rảnh không, qua giúp tớ xíu, cầm quà qua để tớ bỏ dô không thôi quên, với lại tớ cũng muốn ăn chút gì đó, trước khi đi.

-Được thôi, vậy chiều nay tớ qua cậu

................................................................................................................................................................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro