Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chiều đến Ran cùng Sonoko giúp cô ấy lựa quà cho Makoto, sau khi chọn một món đồ thật ưng ý cho cô bạn, cô rảo quanh vì cô cũng chọn cho mình một thứ gì đó, bỗng cô dừng lại nơi quyển album để gắn ảnh xinh xắn, có hình một cô nhóc cậu nhóc thiệt dễ thương ngoài bìa, cô sờ tay và ngắm chúng, Sonoko đứng ngay bên cạnh cô liếc sang, thấy Ran đang nhìn, thì cười toe chọc cô:

-Này, Ran cậu tính mua quyển này về gắn ảnh gia đình cậu đó hả, đặc biệt là mấy đứa nhóc sau này gọi tớ là dì Sonoko, lại có đủ cả 1 nam, 1 nữ nữa cơ đấy

-Đến khi nào cậu mới thôi chòng ghẹo tớ vậy hả

-Khi nào cậu lên chức mẹ thì tớ sẽ tha cho. Ran hết cách với cô bạn tinh nghịch này, đưa tay chọc lét cô, Sonoko nhột chạy vòng vòng, khiến Ran bật cười, Sonoko thật sự là người bạn thật tốt mà cô có từ hồi còn đi học, tuy là con nhà giàu nhưng chưa bao giờ cô đem điều đó ra làm thế mạnh của mình, thể hiện, nhưng lại luôn tinh nghịch, tâm lý, và dễ thương như vậy.

Ran bước vào chuỗi ngày học đại học, cô quyết định sẽ học đại học Luật, vì công việc đó có gì khó khăn cô có thể nhờ mẹ tư vấn, mặt khác cô muốn giúp ích gì đó cho Shin, khi thỉnh thoảng cô cũng theo anh đến hiện trường. Shin thì luôn tôn trọng quyết định của cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn ghẹo cô:

-Thám tử Kudo xin chào nữ hoàng luật sư Ran Kudo phu nhân. Mỗi lần như vậy anh lại cố tình nhấn vào "Kudo phu nhân", khiến cô bật cười:

-Nè em chưa chịu thay đổi họ nhanh như thế đâu. Trong suốt khoảng thời gian cô theo học đại học anh k để cho cô tự đi ngày nào. Anh bỗng dưng chịu khó dậy sớm đưa cô đi, rồi chiều lại tạt qua đưa cô về, anh làm như cô là trẻ con chắc, chỉ trừ khi anh có vụ án gấp không thể đi cùng cô được. Nhiều lúc cô tỏ ý là không cần anh phải làm thế, nhưng anh không chịu, ai biết được là anh đưa đón cô chỉ để liếc mắt cảnh cáo mấy tên bén mảng đến gần Ran, chừng nào nàng chưa về dinh thì anh không thể nới lỏng được. Trông Ran thật xinh đẹp, mái tóc đen được cột cao bằng chiếc nơ màu xanh, bộ đồ Ran mặc đơn giản nhưng lại tôn hết vẻ đẹp mà cô sở hữu trông cô lúc này rất trẻ trung, năng động, dễ thương. Ran chưa từng có ý định sẽ thay đổi kiểu tóc của mình, vì cô nhớ là Shin bảo cô thích cô để tóc dài, nó mang nét đẹp truyền thống. Nếu như có một ngày cô không còn để tóc dài thì nó cũng đồng nghĩa với việc cô không còn yêu anh nữa. Hằng ngày khi nào rảnh, cô đều chạy qua nhà anh, hết nấu ăn dọn dẹp, làm luận văn, hay nghe anh để về vụ án, khiến nhiều lúc anh bảo:

-Thấy em chạy qua chạy lại như vậy, anh thấy mệt thay cho em, hay là em nhanh nhanh đổi họ rồi dọn qua đây ở hẳn luôn. Cô bĩu môi :

-Chưa, anh đừng có dụ em, em qua hẳn đây làm người dọn dẹp cho anh không công, với lại em đang còn yêu tự do lắm. Shin nhíu mày:

-Thì tùy em, em mà không nhanh, thì đừng trách anh, anh mà không chịu nổi nữa, qua hốt em một nước về nhà, thì đừng trách anh không nói trước đấy nhé. Ran lại gần béo má Shin:

-Anh tham lam quá đi. Shin thấy thế, với tay kéo Ran ngồi vào ghế anh đang nằm lun. Bỗng Ran chợt nhớ ra một chuyện:

-À Shin à, hồi trước em hỏi ai là mối tình đầu của anh, là cô Yukiko thì anh bảo không phải, lúc đó anh chưa nói cho em nghe

-Chuyện đó là, có cần thiết để trả lời không. Shin vuốt cằm ra chiều suy nghĩ

-Sao có nói không, hay anh muốn mua bộ sofa mới hả

-Em muốn biết thế à. Ran gật đầu quay đi

-Được để anh nói cho em nghe. Ran thấy Shin có cái nhìn mông lung xa xăm lắm. Cô ấy hồi đó, là một cô gái có một chút mít ướt, có mái tóc đen ngắn ngang vai, có một nụ cười tỏa nắng làm rung động trái tim anh ngay từ lần gặp đầu tiên.... Shin nắm đôi tay mình ra chiều tiếc nuối quá khứ. Ran đang chăm chú nghe anh nói, gương mặt có chút ghen tỵ, thấy anh dừng lại không nói tiếp nữa, cô ghế mặt lại gần anh:

-Sao anh kể tiếp đi chứ. Tự nhiên trong đầu cậu lại hiện lên một ý nghĩ hay ho:

-Ơ anh đâu dễ dãi kể cho em nghe hết bí mật dấu sâu trong lòng như thế chứ. Em muốn biết thì phải cho anh chút thù lao gì chứ

-Anh lại tính dụ em gì nữa đây

-Không hề, anh chỉ giúp em tập làm bà Kudo một chút thôi. Ran ứa gan với Shin, rõ ràng anh đang có ý đồ gì, thụi nhẹ tay vào bụng Shin.

-Này, anh đừng có mơ. Anh buộc phải kể cho nghe tiếp

-Trừ phi, em hôn anh một cái thì anh sẽ khuyến mãi cho em xem hình cô ấy nữa

-Đấy, giờ thì anh còn bảo là không hề có ý đồ lợi dụng em nữa không

-Đi mà. Ran cúi nhẹ hôn lên môi Shin, nhưng Shin gian manh chớp lấy cơ hội không có ý định buông cô ra. Khiến Ran phải đẩy nhẹ anh ra:

-Đồ ăn gian

Shin lấy tay bịt mắt cô lại, dẫn cô đi:

-Anh làm gì thế, sao lại bịt mắt em

-Thì anh đáp ứng nhu cầu của em, cho em đi gặp cô ấy. Đúng là cái tên thám tử ngốc, ai đời lại dẫn vợ tương lai đi gặp mối tình đầu cơ chứ. Vừa đi, Shin vừa đi vừa nói với cái giọng dặn dò:

-Nè, thấy rồi thì đừng có xé nát hình cô ấy, anh chỉ có một tấm duy nhất thui đấy, lúc cô ấy dễ thương nhất, hoặc em đừng đi tìm cô ấy, làm tổn thương cô ấy là anh không tha cho em đâu, nhớ đấy

-Thế cơ đấy, thích người ta đến vậy, mà sao không đến với cô ấy, cưới cô ấy đi, cầu hôn em làm gì. Lửa ghen trong lòng Ran bị Shin làm cho bốc cháy

-Có, anh có tỏ tình, cầu hôn, làm đủ mọi cách nhưng cô ấy vẫn chưa chịu. Lại với tông giọng tiếc nuối quả là Shin đang muốn làm Ran tức điên lên, cô khẽ vùng vẫy, cô lại tính thụi vào bụng anh một cái cho chừa cái tật đã cầu hôn cô, mà lòng vẫn còn tơ tưởng đến mối tình đầu cơ đấy.

Shin dẫn cô vào căn phòng, từ mở mắt cô, hình ảnh đầu tiên mà cô tiếp nhận đó là hình hồi nhỏ của cô, cô đang cười khi viết xong tên anh trên huy hiệu hoa anh đào trong lần gặp đầu tiên, được phóng to, bên cạnh còn có rất nhiều ảnh nhỏ, của cả cô và anh được dán, treo khắp phòng, có cả những món đồ chơi chung nữa. Thấy Ran đang ngẩn người với những gì diễn ra trước mắt thì Shin lên tiếng chọc:

-Đấy, hình cô ấy đó, em đừng làm gì cô ấy đó nghe, không anh đau lòng lắm. Shin lấy tay sờ tim ra chiều đau đớn. Khiến Ran ngượng chín mặt, cô đã để anh cho dô chòng ngon lành. Cô chạy lại hai tay bẹo má Shin, xoa xoa đầu:

-Không ngờ, hồi nhỏ em đẹp rạng ngời đến vậy, khiến cả anh phải mê mẩn đến thế cơ đấy. Ui thế thì em lấy anh tiếc quá, chắc phải lấy anh nào đẹp trai hơn nữa. Shin nhận ra lúc nãy nói về Ran lại biểu cảm kĩ quá, giờ cô ấy phản đòn.

-Không sao, dù sao nụ hôn đầu của em, anh đã cướp được rồi,nhẫn thì cũng đã đeo, em cũng chấp nhận rồi, chắc không phải hối hận gì đâu.Vả lại em học luật cơ đấy, dù sao em đã kí vào giấy đính hôn, giờ em hủy, thiệt hại em gánh nhiều hơn anh đấy. Shin bình thản vừa đi vừa phủi tay. Ran tỏ vẻ giận:

-Không nói chuyện với anh nữa, em giận anh rồi. Em về đây. Cô với tay lấy áo khoác. Shin thấy thế có chút luống cuống, anh quỳ lên ghế sofa hai tay chắp lại,đôi mắt long lanh như trước đây anh thường hay xin lỗi khi để Ran đợi, hay có vụ án mà cậu phải bỏ đi giữa chừng:

-Ran đừng giận, em về thật đấy hả

Thấy bộ dạng Shin như vậy, bật cười, cô tiến lại xoa đầu anh:

-Em đi chợ,mua chút đồ thôi, tí xíu về nấu, chứ anh tính hai đứa chỉ nhìn nhau là no chắc. Em đi đây

-Hừ, em đi cẩn thận đấy, có gì gọi cho anh

Ran giơ tín hiệu ok, rồi nhẹ nhàng khép cửa. Lòng cô vẫn vẹn nguyên cảm giác hạnh phúc, ngập tràn niềm vui khi biết chính cô là mối tình đầu của anh. Những bí mật của thời trẻ con có thể làm nên trang sách ngọt ngào cho hiện tại............................................  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro